Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nghe thấy Vương Minh nói đây không phải là súng thật thì có chút không tin. Vương Minh cũng hết cách ai bảo cái khẩu súng gây mê này lại làm giống súng thật đến như vậy thế nên không còn cách nào khác Vương Minh liền phất tay nói:

“Nếu các chú không tin thì có thể tự do tiến đến kiểm tra”

Mọi người nghe thấy Vương Minh cho phép kiểm tra thì bốn mắt nhìn nhau sau đó có hai người bước ra khỏi hàng tiến lên nhận khẩu súng gây mê, nhìn nhìn sờ sờ một lúc rồi hai người gật đầu xác nhận nói

“Đúng là thiết kế bên trong không giống với súng thật, đặc biệt là ổ đạn”

Vương Minh gật đầu với hai người ý nói hai người có thể trở về sau đó nhìn những người đang đứng trước mặt nói:

“Được rồi, bây giờ mọi người tiến vào trong trực, bên trong mỗi trực thăng đều có các thùng gỗ đựng súng, mỗi người lấy một khẩu cùng với cho một số lượng đạn gây mê cho mình đi”

“Vâng”

Đáp một tiếng sau đó từng người từng người một tiến lên trực thăng của nhóm mình lấy súng và đạn. Công việc này kéo dài khoảng chừng nửa tiếng thì kết thúc, Vương Minh thấy thời gian cũng gấp lắm rồi những vẫn cẩn thận yêu cầu mọi người dành chút thời gian kiểm tra lại súng săn của mình, khi xác định không có vấn đề gì nữa thì lập tức thúc giục mọi người tiến lên trực thăng, đương nhiên Vương Minh thân là tên đầu sỏ nên cuộc săn này làm sao mà có thể thiêu phần của hắn được. Vì vậy Vương Minh và Bùi Hải Quân cũng cùng nhảy lên một chiếc trực thăng tiến đến cái thác nước, nơi sẽ tiến hành bài huấn luyện leo thác nước của Hắc quân.

Vì cái vụ giải thích khẩu súng săn làm Vương Minh mất nhiều thời gian vì vậy hắn đành phải thông qua vô tuyến điện đàm để giải thích với những người còn lại về việc bố trí vị trí mai phục. Vương Minh quyết định khi đến nơi sẽ chia tất cả mọi người làm năm đội bố trí làm thành hai vòng mai phục. Vòng mai phục thứ nhất cách thác nước mục tiêu 7km và kéo dài trong phạm vị 3km do bốn đội là đội một, đội hai, đội ba và đội bốn phục trách. Bốn đội này sẽ do Bùi Hải Quân chỉ huy, nhiệm vụ chính của nhóm vòng ngoài này sẽ là bằng mọi cách săn được nhiều con mồi nhất có thể. Còn nhóm hai tức là đội thứ năm sẽ do Vương Minh trực tiếp chỉ huy, vị trí mai phục sẽ là bán kính 1 km xung quanh thác nước, mục đích thì đương nhiên là triệt hạ ngăn cản không cho “con mồi” dễ dàng tiếp cận ngọn cờ mục tiêu.

“Mọi người đã rõ nhiệm vụ của mình chưa?”

Vương Minh hỏi

“Đã rõ”

Mọi người lần lượt đáp.

-----------------------------------o0o---------------------------------------

Đội một của Nguyện Đại Dương là những người đến điểm xuất phát đầu tiên trong bốn đội. Đừng nhìn bề ngoài Nguyễn Đại Dương cục mịch to xác giống bị thịt mà nghĩ rằng hắn là loại người “ngu si tứ chi phát triển”, thực ra Nguyễn Đại Dương đầu óc rất nhanh nhạy. Trên đường đi, hắn đã nghiên cứu rất kỹ càng về chương trình huấn luyện lần này.

Có thể tạm chia chương trình huấn luyện chiều nay làm hai hạng mục nhỏ. Hạng mục thứ nhất là chạy việt dã 10 km, hạng mục thứ hai là leo thác nước. Đương nhiên hạng mục quan trọng nhất chính là hạng mục sau rồi. Bất quá tuy rằng hạng mục chạy việt dã đầu tiên không quan trọng nhưng Nguyễn Đại Dương cũng không dám coi thường bởi vì hắn nhận ra được lợi thế to lớn của hạng mục này mang lại.

Bởi vì hạng mục leo thác nước, địa điểm huấn luyện chỉ có một mà chỉ có một đội thắng vì vậy chắc chắn đến leo thác cạnh tranh sẽ vô cùng kịch liệt và ác liệt. Lúc này nếu như đội nào bằng tốc độ nhanh nhất hoàn thành chẳng đường việt dã 10 km vậy là có thể nắm trong tay lợi thế về thời gian. Nguyễn Đại Dương thân là một người đã có mười năm kinh nghiệm trong quân đội vì vậy hắn càng hiểu ý nghĩa của sự chiếm ưu thế về thời gian trong các hạng mục dài hơi như leo thác nước. Lúc này hắn lại đêm đội một của hắn so sánh với ba đội còn lại thì hắn rất có tin tưởng đội một của hắn sẽ là đội đầu tiên đến được thác nước mục tiêu đơn giản bởi vì so sánh ra thì đội một của hắn cực kỳ có ưu thế cả về cả địa lợi và nhân hòa.

Đội một tuy rằng chỉ có hai trăm thành viên, tính ra nhân lực là ít nhất trong bốn đội nhưng lại là có nhiều khí giả nhất vì vậy bọn họ có thể lập tức tiến hành leo thác nước ngay khi đến nơi mà không cần nghỉ ngơi. Đây chính là yếu tố nhân hòa. Còn yếu tố địa lợi chính là việc địa điểm xuất phát của đội một là nằm ở phía Đông thác nước, tính ra chính là vị trí thuận lợi nhất trong bốn đội bởi vì khoảng cách đường từ cơ sở huấn luyện đến điểm xuất phát là gần nhất. Tuy rằng chưa gộp đủ ba yếu tồ là thiên thời địa lợi nhân hòa nhưng Nguyễn Đại Dương tin tưởng chỉ cần hai yếu tố to lớn trên thôi cũng đã là quá đủ giành phần thắng ngày hôm nay rồi.

Bất quá đó là dự tính của Nguyễn Đại Dương, hắn không hề biết rằng bởi vì địa điểm xuất phát thuận lợi của đội một vì lý do gần cơ sở huấn luyện nhất nên được Vương Minh cho người đặc biệt chiếu cố với số lượng bẫy rập dày đặc hơn gấp rưỡi so với các điểm xuất phát còn lại. Không biết nếu như để Nguyễn Đại Dương biết được điều này thì hắn sẽ không hay cười vì cái sự “may mắn” của hắn nữa.

“Nhanh lên, chạy nhanh chân lên”

“Chưa ăn cơm à”

“Hạn là một tiếng phải chạy đến thác nước, tên nào chậm trễ thì lát nữa trở về chuẩn bị sẵn thuốc cao đi. Anh sẽ dành một bữa tẩm quất đặc biệt cho các chú”

Vừa xuống xe, Nguyễn Đại Dương chỉ cho người trong đội ngồi nghỉ tại chỗ đúng năm phút sau đó lập tức hắn vớ một cây gẫy gỗ làm từ cành cây gần đó, la hét thúc giục, khua khoắng cây gậy lùa các thành viên trong đội một chạy giống như giống như mấy bác nông dân đang lùa cừu vậy.

Thực ra các thành viên Hắc quân của đội một không cần đến Nguyễn Đai Dương thúc giục thì chỉ cần những người này nhớ đến những lời đe dọa cũng khuôn mặt của Vương Minh lúc trước là những người không cần ai thúc giục cũng đã vắt hết sức từ thời bú sữa mẹ mà chạy rồi.

Chạy ở phái cuối hàng, nhìn thấy ai cũng đang liều mạng chạy về phía trước Nguyễn Đại Dương gật đầu, trong lòng cực kỳ hài lòng. Bất quá nụ cười trên mặt hắn chưa được bao lâu thì lập tức biến mất bởi vì lúc này…

“A…”

Đột nhiên lúc này từ phía đầu của đội truyền đến vài tiếng kêu. Nghe thấy tiếng kêu này tất cả mọi thành viên của đội một lập tức dừng bước lại còn Nguyễn Đại Dương thì biến sắc, vội vàng chạy lên đầu hàng vừa đi vừa hỏi những thành viên bên cạnh:

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì”

“Đội trưởng, phía trước có người sắp đặt bẫy, vài người đi trước không cần thận giẫm vào bẫy nên hiện giờ đang bị treo ngược trên cành cây”

Một thành viên vội vàng nói

“Cái gì? Bẫy treo?”

Nguyễn Đại Dương nghe xong trợn tròn mắt, có chút không tin nhưng khi đi lên đầu hàng nhìn cảnh ba thành viên của đội một hiện giờ đang bị một cái dây thừng móc vào mắt cá chân treo ngược trên cành cây thì hắn không muốn tin thì cũng phải tin. Thở phì phò vì tức giận, Nguyễn Đại Dương lúc này đang chửi mười tám đời tổ tiên của cái tên nào dở hơi tự dưng đặt cái bẫy ở đây. Hắn trừng mắt nhìn mấy người đang đứng đực xung quanh nói:

“Còn đứng đó làm gì, mau tháo bẫy rồi thả ba ngươi kia xuống đi”

“Dạ dạ…”

Những thành viên khác của đội một nghe xong tiếng quát của Nguyễn Đại Dương mới tỉnh lại, vội vàng mỗi người tiến lên gỡ bẫy để giải thoát cho ba người đang treo ngược trên cành cây kia. Công cuộc giải cứu tốn khoảng mười phút thì mới hoàn thành, Nguyễn Đại Dương có chút nóng nảy bởi hắn đã lãng phí một khoảng thời gian bất quá hắn từ đầu đều không có động tay động chân mà chỉ đứng yên quan sát vì hắn hiểu mấy việc đơn giản như thế này càng nhiều người làm thì lại càng rối. Đứng nhìn mọi người làm việc, Nguyễn Đại Dương đột nhiên đôi lông mày của hắn nhíu chặt lại với nhau.

Vốn lúc trước Nguyễn Đại Dương nghĩ rằng cái bẫy này chắc là do người dẫn lập ra để bẫy thủ, bọn họ vô tình giẫm phải mà thôi nhưng mà một lúc sau hắn đột nhiên nghĩ ra là khu vực này là khu vực biên giới, khỉ ho cò gáy, xung quanh phạm vi vài chục cây số làm gì có bóng người nào cơ chứ. Vậy cái bẫy này là do ai làm? Càng nghĩ Nguyễn Đại Dương càng cảm thấy khó hiểu bất quá hắn cũng tự nhắc mình tiếp theo phải cẩn thận bởi không biết liệu đường phía trước liệu còn có cái bẫy nào nữa không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK