Tiếp theo, Vương Minh cho người an bài dẫn nhóm đám người Đinh Xuân Lâm đi vòng qua rừng trở lại thác nước, còn lại cùng với những người còn lại trong nhóm thợ săn tiếp tục ở lại chỗ này chờ nhóm người đội bốn do Bùi Thanh Tùng dẫn đầu đang trên đường đi đến.
Kết quả của nhóm Bùi Thanh Tùng cũng không khác gì nhóm Đinh Xuân Lâm có chăng là do lần này Bùi Thanh Tùng mang người nhiều hơn một chút nên thời gian cũng kéo dài hơn đôi chút đồng thời cũng khiến Vương Minh tốn thêm sức hơn một tí mà thôi.
Giải quyết xong đội bốn thì cũng vừa lúc mặt trời xuống núi, thời gian huấn luyện chiều nay cũng đã kết thúc vì vậy Vương Minh và người của hắn cũng không còn việc gì nữa thế nên lập tức trở lại chỗ tập kết trực thăng, bay trở lại về căn cứ.
Vừa mới đặt chân xuống dưới mặt đấy, đột nhiên lúc này điện thoại di động của Vương Minh reo lên. Vương Minh nhìn số hiện trên màn hình điện thoại thì Vương Minh nhíu mày bởi vì người gọi đến là Hắc Cẩu. Hắc Cẩu hiện giờ đang phụ trách việc tiến công Giang Kiều, mọi việc hiện giờ đang tiến triển rất thuận lợi đúng như trong kế hoạch nên bình thường ngoại trừ gọi điện báo cáo ra thì Hắc Cẩu cũng chưa bao giờ gọi điện cho Vương Minh cả. Mà theo Vương Minh nhớ thì hôm nay không phải là ngày báo cáo vì vậy hắn cảm thấy Hắc Cẩu lần này gọi điện cho hắn chắc chắn là có việc hệ trọng. Không chậm trễ nữa, Vương Minh lập tức mở máy.
“Hắc Cẩu, dưới Giang Kiều xảy ra chuyện gì sao?”
“Không, ở dưới này mọi việc vẫn ổn”
Hắc Cẩu trả lời.
Vương Minh nghe xong mà cảm thấy có chút không rõ, nếu như không có chuyện gì Hắc Cẩu bỗng nhiên gọi hắn làm gì chứ. Vương Minh hỏi tiếp:
“Vậy chú gọi anh có việc gì?”
“Chả là dạo này mấy ngày gần đây Giang Kiều đột nhiên trở lên im ắng lạ thường. Đám người Uy Thiên bang bình thường vài bữa lại cùng người chúng ta đại chiến một lần thì mấy ngày nay đột nhiên co ro như một lũ chuốt nhặt ở địa bàn của chúng đồng thời em nghi chị gái em nói Phương Thiên Uy gần đây ở cuộc họp thường ủy thì dường như thay đổi thành một con người khác hoàn toàn, liên tục chống đối và ngáng chân, gây trở ngại các quyết định của bí thư. Thế nên em có một linh cảm không tốt, em có cảm giác dường như đây là khoảng lặng trước cơn bão lớn”
Vương Minh nghe xong Hắc Cẩu nói thì cũng cảm thấy quả thật là có cái gì đó không ổn đang diễn ra ở Giang Kiều. Bất quá hắn cũng sẽ không nói suy nghĩ này của hắn cho Hắc Cẩu bởi cũng không muốn gây thêm áp lực cho Hắc Cẩu. Vương Minh chỉ nói:
“Anh nghĩ có lẽ chú quá nhạy cảm thôi. Bất quá chú yên tâm, anh cũng sẽ lưu ý đến việc này, chú không cần phải quá lo lắng làm gì cả”
“Vâng em đã biết”
“Ừ. Thôi nhé, anh cúp máy đây”
“Vâng, tạm biệt anh”
Vừa mới kết thúc xong cuộc nói chuyện với Hắc Cẩu không đượ bao lâu thì điện thoại di động của Vương Minh lại một lần nữa reo lên. Lần này người gọi đến là Trương Nghĩa, Vương Minh nhíu mày mở máy hỏi:
“Công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Cũng giống như Hắc Cẩu, Vương Minh trao cho Trương Nghĩa toàn quyền quản lý công ty Vương thị, kể từ tài chính, quản lý cho đến chiến lược kinh doanh và phương hướng phát triển đều do Trương Nghĩa một tay làm việc hết, không cần phải xin ý kiến gì của hắn cả. Bình thường đều là Vương Minh chủ động gọi điện cho Trương Nghĩa nhờ hắn làm việc gì đó chứ rất hiếm khi thấy Trương Nghĩa gọi điện cho hắn mà lần nào gọi điện cho hắn đều là công ty có việc cần hắn xử lý cả. Vì vậy lần này vừa nhìn thấy Trương Nghĩa gọi đến, câu đầu tiên hắn hỏi là về tình hình của công ty.
Trương Nghĩa đáp lại:
“Không công ty, không có việc gì, việc kinh doanh vẫn rất suôn sẻ”
“Nếu vậy thì chú gọi anh có việc gì?”
Vương Minh nghe cách trả lời của Trương Nghĩa chả khác gì Hắc Cẩu vừa trả lời hắn cách đây ít phút thì cảm thấy cực kỳ bực mình.
Trương Nghĩa trả lời:
“Em vừa nhận được điện thoại của chủ tịch tập đoàn Tuyết Thiên, Lê Thị Tuyết vừa trực tiếp liên lạc với em qua điện thoại cá nhân nói rằng muốn cùng chúng ta bàn bạc”
Vương Minh nghe xong thì mày càng nhíu lại. Theo hắn nhớ thì công ty Vương thị của hắn với đoàn Tuyết Thiên chưa hề có qua lại gì trong làm ăn thậm chí Vương Minh còn có ý định bí mật thu mua lại tập đoàn Tuyết Thiên, với cả lĩnh vực kinh doanh của hai công ty hoàn toàn không có gì đụng chạm hay dây dưa gì với nhau cả nên tại sao Lê Thị Tuyết lại chủ động đề nghị bàn bạc chứ. Càng nghĩ Vương Minh càng cảm thấy khó hiểu, hắn biết lúc này tự hỏi cũng chẳng ra được cái gì vì vậy quay sang hỏi trực tiếp Trương Nghĩa:
“Cô ta muốn bàn bạc với chúng ta về cái gì? Chẳng lẽ bàn bạc hợp tác làm ăn”
Trương Nghĩa nói:
“Không, cô ta bảo đây là bàn bạc cá nhân đồng thời cô ta bảo em chuyển lời đến anh rằng vụ bàn bạc này liên quan đến một người tên Phương Thiên Uy, muốn khi bàn bạc trực tiếp với anh”
“Cái gì”
Vương Minh nghe xong không khỏi giật mình mà hét lên một câu.
“Anh Minh, có chuyện gì sao?”
Ở đầu bên kia, Trương Nghĩa nghe được tiếng thét của Vương Minh thì giật mình, rồi quan tâm hỏi thăm.
“Không có gì”
Vương Minh lắc đầu nói. Lúc này hắn nhớ lại về tình hình Giang Kiều mà Hắc Cẩu vừa kể, hắn cảm thấy hai sự việc này chắc chắn là có một mối quan hệ gì với nhau bất quá hiện giờ hắn nghĩ không ra. Vương Minh cảm thấy xem ra hắn phải đến gặp vị nữ doanh nhân nổi tiếng Lê Thị Tuyết một phen mới được.
Trương Nghĩa nói:
“Vậy anh quyết định có gặp cô ta không, cô ta ra thời gian là nội trong ba ngày anh phải cho cô ta một câu trả lời”
“Gặp, đương nhiên là phải gặp rồi. Ngay ngày mai anh sẽ về Đông Doanh, chú lập tức liên lạc với cổ ta hẹn cô ta vào tối mai còn về phần địa điểm thì tùy cô ta chọn lựa”
“Vâng, em sắp xếp”
“Ừm, chú cứ sắp xếp đi. Khi nào có kết quả thì nhắn tin lại địa chỉ và thời gian gặp mặt cho anh”
Dặn dò xong câu này với Trương Nghĩa, Vương Minh cúp máy sau đó lập tức triệu tập cuộc họp gồm bảy người: hắn, Lê Minh Đức, Bùi Hải Quân và bốn người đội trưởng của Hắc quân bởi vì lần này trở về Đông Doanh hắn quyết định sẽ ở lại khoảng vài ngày một tuần nên có vài điều cần phổ biến với mấy người Lê Minh Đức trước khi rời đi.
Vừa đợi mọi người đến đông đủ, Vương Minh việc đầu tiên chính là lập tức tuôn một tráng mắng chửi như tràng giang đại hải, như tát nước vào mặt khiến cả bốn người Nguyễn Đại Dương xấu hổ đến nỗi hận không tìm được một cái lỗ nào ở dưới sàn nhà để chui xuống, mặt đỏ bừng lên, bộ dạng giống như một đứa trẻ làm sai chỉ biết cúi đầu ngoan ngoãn im lặng lắng nghe những lời mắng chửi của Vương Minh. Phải mãi đến khi hắn cảm giác cổ khát khô thì mới dừng lại, ngồi xuống, uống một hơi hết sạch cốt nước rồi nói:
“Được rồi, các chú ngẩng đầu lên đi. Vì đây là lần đầu tiên nên anh sẽ không trách tội gian lận của các chú nhưng hình phạt đối với đội thua cuộc vẫn sẽ tiến hành. Các chú có phục không?”