Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau đó, vì chuẩn bị cho đại sự và tránh giáp mặt Triệu Vận khiến hai bên khó xử, Vương Minh viết một giấu phép xin nghỉ một tuần nhờ Hầu Dũng mang đến. Hôm nay, tối thứ sáu, nhìn đồng hồ sắp đến giờ hành động, Vương Minh nhìn ba người Hầu Dũng, hỏi

“Đã chuẩn bị sãn sàng chưa”

“Đã xong, đại ca yên tâm” Hầu Dũng đáp.

“Bên phía Hầu Toàn thế nào”

Hầu Toàn vội vàng đáp:

“Cũng đã xong, chỉ cần khi Mặt Sẹo chết, chúng ta có thể tiếp quản ngay lập tức quận 13”

Nhìn đồng hồ trên tường, 8 giờ đúng. Vương Minh ra lệnh xuất phát. Một đoàn xe con xuất phát nối đuôi nhau đi ra từ tòa nhà tổng bộ của Hắc bang, kéo theo đó là ánh mắt tò mò của những người dân trên đường. Vương Minh không sợ những người qua đừng thấy bởi các xe này đều mang biển số giải, cảnh sát có tra mỏi mắt cũng không ra được. Đỗ xe trong một con ngõ tối cách trụ sở của Mặt Sẹo khoảng 300 m, Vương Minh xuống xe nhìn đám người theo mình nói

“Tất cả mọi người làm theo kế hoạch, hai tiếng nửa gặp nhau trong tòa nhà kia”

Vương Minh vừa nói vừa chỉ tay vào tòa nhà trụ sở của Mặt Sẹo. Đám người gật đầu. Cả nhóm người Vương Minh chỉ là bốn nhóm, ba nhóm do ba anh em họ Hầu dẫn đầu đi xử lí đám người xung quanh đây còn đích thân Vương Minh dẫn một nhóm người đi vào tổng bộ của bọn chúng.

“Lão đại, trước cổng có 4 tên to con canh gác, em nghĩ chúng ta nên vòng cửa hậu”

Người chạy về bao tin chính là tên choai choai tóc mà mấy ngày trước Vương Minh gặp trước cổng tổng bộ Hắc bang. Hỏi qua mới biết tên này là một cô nhi, năm nay 20 tuổi, tên thật thì không ai biết chỉ biết người trong bang gọi hắn là Hắc Cẩu. Vương Minh thấy tên này nhanh nhẹn, có đầu óc nên lần này hắn quyết định mang hắn đi quan sát một phen xem sau này có thể trọng dụng được hay không.

“Không cần phải lo, đi thẳng của chính luôn, bọn mày đợi ta ở đây”

Vương Minh nói xong liền cất bước đi về phía tòa nhà ba tầng trước mặt. Thấy Vương Minh đi đến bốn tên lực lưỡng, mặt đằng đằng sát khi tiến đến cản bước Vương Minh. Một tên có vẻ ra dáng kẻ cầm đầu chỉ thẳng mặt Vương Minh quát

“Thằng nhóc, mày biết đây là đâu không mà dám xông vào”

Vương Minh nhìn bốn tay này khinh bỉ. Chỉ toàn một lũ vai u thịt bắp tứ chi phát triển. Hắn ngước nhìn lên tòa nhà ba tầng phía trước, giọng bình thản nói

“Biết”

“Biết thì còn dám đi vào, muốn chết hả”

Tên cầm đầu trợn mặt, đồng thời xắn tay áo lên để lộ bắp tay cuồn cuộn. Nếu là người bình thường đứng trước sự đe dọa hung tợn của tên này chắc đã sợ mất mật nhưng Vương Minh há phải là người bình thường cơ chứ vì vậy trong mắt Vương Minh bốn tên trước mắt chỉ là vứt đi. Giọng hắn trở lên lạnh lùng, nói

“Đừng có cản đường tao nếu không…”

“Không thì sao…”

Tên cầm đầu ngắt lời. Vừa nói xong lập tức hắn cảm thấy ỏ trước ngực đâu nhói, đồng thời vài tương “răng rắc” vang lên. Cả cơ thể hắn như bị xe tải tông phải bắn về phía sau vài mét, va mạnh vào cột nhà trước ngửa, thổ huyết nằm bất tỉnh. Ba tên còn lại cũng chưa hiểu cái gì thì cũng đã chịu chung số phận với tên kia. Vương Minh nhìn bốn tên rồi dùng dị năng xuyên thấu nhìn cả tòa nhà, Vương Minh không khỏi lắc đầu than bọn Mặt Sẹo này đúng là điếc không sợ súng. Tại căn phòng ở tầng hai lần trước Vương Minh đã một tay tàn sát mấy chục tên mà giờ đây bọn chúng vẫn như vậy, vẫn ở chính căn phòng đó mà nhậu nhẹt rượu chè. Lại nhìn lên tầng ba thì thấy Mặt Sẹo đang ở trong phòng làm việc của mình, hắn đang làm bài tập thể dục trên giường. Vương Minh lắc đầu khâm phục sự lạc quan quá mức của đám người này, tình hình đang nước sôi lửa bỏng như thế này mà vẫn có tâm tư mà hưởng thụ.

Vương Minh ra hiệu cho đám đàn em đứng đang núp trong con ngõ gần đó xuất hiên. Đám đàn em thấy đại ca ra hiệu, bọn chúng liền đi đến thì sửng sốt vô cùng, bốn tên canh cửa to con đang nằm bất tỉnh thẳng cẳng trên mặt đất, máu chảy lênh láng xung quanh. Nhưng rợn người nhất là tên này trước ngực cũng có một vết lõm sâu cơ bàn tay. Lúc này bọn chúng nhìn Vương Minh với ánh mắt kính sợ vạn phần. Lúc đầu thấy đại ca này thân hình gầy yếu, nhìn trông dễ bị ăn hiếp, bọn chúng kính trọng nghe lời bởi Vương Minh quen với bao lão đại họ Hầu nhưng mà bây giờ bọn chúng đã được mở rộng tầm mắt thật sự rồi. Hóa ra đại ca là “hổ giả trư” chính hiệu. Thấy vậy tên Hắc Cẩu vội vàng xu ninh:

“Vương ca, anh đúng là thần tượng trong lòng bọn em”

Vương Minh cười cười, mấy ngày ở trong tòa nhà tổng bộ, Vương Minh tiếc xúc nhiều với tên Hắc Cẩu này nên cũng biết tính hắn. Vương Minh giọng chế giễu nói

“Muốn học chứ gì, muốn thì nói thẳng ra cần gì phải nịnh nọt anh”

Bị nói trún tim đến, Hắc Cẩu hơi ngượng nhưng cũng không lắc đầu từ chối, cười hắc hắc. Vương Minh cũng có chút hảo cảm với cái tên này nên vỗ vai nói

“Được rồi xong việc hôm nay anh sẽ mở một kháo huấn luyện cấp tốc cho các chú, với điều kiện việc hôm nay phải làm tốt vao”

Nghe thấy đại ca dạy mình đáo đàn em vui mừng, khí thế hừng hực. Vương Minh thấy vậy rất là hài lòng rồi ra hiệu tất cả bình tĩnh, bắt đầu phân phó:

“Trên tầng hai có một đám khoảng 30 tên đang nhậu nhẹt rượu chè trong căn phòng lớn, các chú vào đấy xử lí đám đó cho anh. Còn anh sẽ xử lí đám ở tầng 3”

Đám người Hắc Cẩu gật đầu hiểu ý, rồi từ thắt lưng lấy đủ ra một đống đồ đã chuẩn bị từ trước, từ trong đôi mặt thể hiện ra chiến ý bừng bừng. Vương Minh xoay người ngạo nghê đi vào bên trong. Lúc đi lên thỉnh thoảng gặp vài tên nhưng chúng chưa kịp mở miệng đã bị Vương Minh đánh bất tỉnh. Thấy thân pháp siêu cường của đại ca bọn đàn em của Vương Minh càng lúc càng háo hức, ao ước mình có sức mạnh dù chỉ là một phần nhỏ của đại ca.

Đúng theo kế hoạch đã bàn bạc, vừa đi lên tầng hai, đám người do Hắc Cẩu dẫn đàu lập tức xong vào trong một căn phòng gần đó. Độ khoảng vài giây sau là hàng loạt tiếng hết thảm thiết vang lên. Vương Minh nghe thấy vậy cũng hài lòng, đi lên tầng ba.

Vẫn như lúc trước, trước của phòng có hai tên vệ sĩ canh cửa. Nhưng hai tên này khác mấy tên lần trước. Vương Minh có thể cảm thấy từ người chúng sát khí rất nặng, thái độ và phòng cách rất nghiêm túc và chuyện nghiệp, đấy là chưa kể Vương Minh khi dùng di năng nhìn thấy trong người hai tên này có súng. Vương Minh dám khẳng định chắc chắn hai tên này là vệ sĩ chuyên nghiệp, chỉ là hắn tò mò không hiểu là công ty nào. Lúc này Vương Minh nhìn thấy trên tay trái của hai tên này, Vương Minh sắc mặt hơi đổi. Trên tay của hai tên này đang đeo một chiếc băng, bên trên có một chữ “Tài”. Không thể nghi ngờ hai tên này là vệ sĩ của công ty Tài Đại, công ty vệ sĩ nổi tiếng nhất Đông Doanh. Vương Minh lúc tra tin tức về thành phố trên mạnh, biết được rằng ông chủ của công ty này là một kẻ “phi nhân loại”, tương truyền ông chủ công ty này từng làm lên một truyền thuyết kinh hãi trong hắc đạo, một đem một thân một mình đập tan một trong tứ đại bang hội của Đông Doạnh. Vì vậy hắn thuộc vào hàng đặc biệt nguy hiểm, nằm trong số người thuộc vào danh sách không thể đụng đến trong giới hắc bạch đạo.

Lúc này Vương Minh thật sự là đau đầu a. Nếu hắn ra tay với hai tên vệ sĩ chắc chắn sẽ gây thù chuốc án với một cường địch nhưng chẳng lẽ đêm nay mất công đến đây lại ra về tay không. Vương Minh đứng ở một góc suy nghĩ đắn đo. Vương Minh nghĩ cùng lắm là mang một khoản tiền lớn đến công ty bồi tội với ông chủ Tài Đại.

Vương Minh hạ quyết tâm liền bước ra khỏi chỗ. Hai tên vệ sĩ thấy Vương Minh, liền liếc hắn với ánh mắt cánh giác. Tuy rằng nhìn đối phương gầy yếu như thư sinh trói gà không chặt nhưng bản chất nghề nghiệp vẫn yêu cầu hai người phải đề phòng. Khi Vương Minh vừa bước đến gần cánh cửa thì hai người giơ tay ra chắn, vì không biết đối phương có thân phận như thế nào nên hai tên này giọng đề phóng nói Vương Minh:

“Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài đến đây có việc gì”

Vương Minh bình thản nói

“Tôi đến đây để “chăm sóc” cho Mặt Sẹo ,hy vọng hai vị không ngăn cản”

Hai người vệ sĩ nhận thấy hung quang trong mắt Vương Minh. Không chần chư, tên vệ sĩ bên trái vung đấm lên nhắm vào Vương Minh. Vương Minh vẫn không động gì cả, chỉ liếc nhìn người vệ sĩ kia, khóe miệng nở một nụ cười.

Tên vệ sĩ thấy vậy thì lửa giận ngùn ngụt, kể từ khi đầu quân cho Tài Đại đến giờ, hắn chưa thấy một kẻ nào kiêu ngạo như thế này. Lực cú đấm vì lửa giận cũng tăng lên không ít. Chỉ là cú đấm của tên này vừa chạm vào Vương Minh thì lập tức xuyên quan người hắn, tên vệ sĩ bất ngờ mất thăng bằng xém đâm vào bức tường.

Lúc này thân ảnh của Vương Minh cũng biến mất trong không khí, hai tên vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, ngỡ tưởng mình gặp ma nhưng đúng lúc tên vệ sĩ lúc nãy tấn công Vương Minh đứng dậy thì hắn không hiểu bằng cách nào đã đứng ở phía sau tên vệ sĩ. Thấy vậy tên đồng đội vội hét lên cảnh báo:

“Cẩn thận, đằng sau”

Nhưng tên vệ sĩ kia chưa kịp phản ứng thì cảm thấy ở sau gáy có một trận đau buốt rồi mọi thứ tốt đen, cả người bất tỉnh nằm trên sàn đá lạnh lẽo. Tên vệ sĩ còn lại thấy đồng đội bị hạ gục, đồng thời đứng ở ngoài chứng kiến màn vừa rồi biết thực lực của mình không thể chống lại Vương Minh. Tên vệ sĩ rất nhanh và thành thục rút súng ra, mở chốt an toàn rồi chĩa vào Vương Minh nói

“Đứng im không tao bắn”

Vương Minh liếc mắt nhìn khẩu súng trên tay tên vệ sĩ, mũi chân hơi dúi vào ngươi tên nằm dưới đất. Bất thình lình, Vương Minh tập trung nội khí vào chân hất văng thân thể của tên vệ sĩ nằm dưới đất về phía tên cầm súng. Tên vệ sĩ cầm súng quá bất ngờ, hắn không thể ngờ rằng đối phương lại dùng đồng đội của hắn làm bia đỡ đạn. Thoáng do dự không biết nên bóp cò hay không, nhưng nhìn thấy thân thể đồng đội sắp va chạm, tên vệ sĩ đành hạ súng xuống nhanh chóng tránh qua một bên. Nhưng rủi thay cái thân người to lớn lúc nãy đã che mất tầm nhìn của hắn nên cẳn bản Vương Minh làm gì hắn không thể biết được. Chỉ là khi vừa tránh được thì cảm thấy bụng đau dữ dội, sau đó thì bất tỉnh ra đất.

Chướng ngại đã dẹp, Vương Minh liền đeo găng tay và chiếc mặt nạ quỉ đã chuẩn bị sẵn vào. Lúc đến đây khi xác nhận được thân phận của hai tên vệ sĩ, Vương Minh cũng không đeo mặt nạ khi ra tay, hắn biết dù hắn đeo vào thì đã sao chứ, kiểu gì với thế lực Đại Tài chả tìm đám Hầu Dũng, lúc đó thì phiền phức to. Vì vậy hắn quyết đinh lộ mặt để cho công ty Đại Tài biết hắn mới là hung thủ đã phá làm ăn của họ. Với thực lực hiện nay của Vương Minh, hắn tự tin rằng không chỉ một mà cho dù là 10 công ty Đại Tài đi nữa cũng chưa chắc làm gì được hắn.

Vương Minh nhặt khẩu súng của tên vệ sĩ, đi vào trong phòng thì nghe thấy tiếng rên của phụ nữ.

“Ưm… A… A….”

Một tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên, tiếp theo đó cũng một tiếng hét vang lên nhưng lần này giọng là của người đàn ông. Vương Minh biết đối phương đã hành lạc xong, thực ra Vương Minh có thẻ xong vào luôn nhưng thấy thế có vẻ hơi nhẫn tâm nên quyết định cho Mặt Sẹo thưởng thức lần cuối, coi như là chết có thể nhắm mắt.

Vương Minh thả người ngồi lên bộ salon bằng da cao cấp, ngồi đợi Mặt Sẹo ra. Quả nhiên một lúc sau, tiếng cửa căn phòng nhỏ bên cạnh vang lên. Mặt Sẹo bước ra với khuôn mặt vui sướng, đầy thỏa mãn. Nhưng vừa bước ra chân ra ngoài thì cả người hắn như bị hóa đã bởi ngồi trên bộ ghế salon mà hắn yếu thích là một kẻ thần bí đeo mặt nạ quỉ, nhưng thứ khiến hắn sợ nhất chính là khẩu súng ở bên tay trái của người này. Mặt Sẹo đoán kẻ này đến đây tám phần là không có hảo ý. Tuy vậy hắn vẫn cố bình tĩnh, khách khí nói:

“Xin hỏi…”

Vương Minh khoát tay chặn lời hắn, giọng lạnh như băng nói

“Không cần nhiều lời, tao chỉ có một câu hỏi duy nhất”

“Vâng vâng xin tiên sinh cứ hỏi” Mặt Sẹo cảm thấy lạnh hết sống lưng khi nhìn thấy ánh mắt ngườu này, như thể đang đối mặt với tử thần vậy.

“Mày hợp tác bán ma tuy với ai? Kẻ đó ở đâu”

Mặt Sẹo biến sắc. Việc hợp tác buôn ma túy của hắn là một điều bí mật, chỉ có hắn và đám đàn em thân tín mới biết được, người ngoài làm sao biết được. Sự biến sắc của Mặt Sẹo tuy chỉ xảy ra trong thoáng chốc nhưng làm sao thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Vương Minh được cơ chứ. Thấy hắn vẫn do dự không chịu khải, Vương Minh giơ súng về phía hắn, quát:

“Nói”

Mặt Sẹo sợ run người khi thấy họng sũng đen ngòm chĩa vào mình nhưng đột nhiên hắn nhớ lại lần gặt nhau với đầu mối, cả người hắn run lên dữ dội hơn. Hắn lùi lùi người về phía bàn làm việc, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào họng súng sợ nó cướp cò, nói

“Tiên sinh, quả thật là tôi không hiểu ngài nói gì hết. Tôi chỉ là một tên côn đồ nhỏ nhoi làm sao mà dám buôn ma túy được, mà buôn cái thứ chết người đó nhẹ thì ăn cơm tù chục năm là cái chắc. Tôi nào dám cơ chứ. Chắc có hiểu làm trong này”

“Hiểu lầm”

Vương Minh cười lạnh. Sắp chết đến nơi rồi mà tên này vẫn cứng mổm nhỉ. Lại dùng dị năng nhìn ra phía sau hắn. thấy hắn đang mòm tay vào khẩu súng nhỏ ở trong hộp thuốc. Vương Minh cười lạnh, không do dự nổ một phát súng vào bắp đùi Mặt Sẹo

Tiếng súng lạnh người vang lên, tiếp theo đó là những tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết của Mặt Sẹo, hắn đổ xuống sàn phòng, hay tay ôm lấy bắp đùi trái đang chảy máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK