Vương Minh sắp đến gần cổng trường đại học tổng hợp Đông Doanh thì từ xa đã thấy một thân ảnh cao gầy, đầy đặn cân xứng đứng trước cổng trường, khuôn mặt không tính mà quá mức mỹ mạo nhưng ưu tú tràn đầy lo lắng nhìn trái nhìn phải, dường như đang ngóng trông ai đó. Đương nhiên, giống như là một quy luật bất thành văn, ở nơi nào có mỹ nữ thì tất nhiên sẽ có một đống ánh mắt nhìn chằm chằm vào. Đối với mỹ nhân này thì quy luật này cũng hoàn toàn đúng chỉ là khí chất trên người nàng khiến người xung quanh cảm giác không muốn đến gần tiếp cận nàng thế nên mặc dù rất có nhiều giống đực đi trên đường liếc nhìn nàng nhưng không có một ai đủ dũng khí để tiến lên tiếp cận nàng ta.
Vương Minh đối với cảnh tượng lúc này cũng không lấy làm lạ, hắn dừng xe lại trước vị mỹ nữ này, hạ cửa kính xe xuống hắc hắc cười:
“Người đẹp, có chút việc nên đã để người đẹp đợi lâu, thật có lỗi thật có lỗi a… hắc hắc”
“Hừ”
Mỹ nhân kia vừa thấy khuôn mặt của Vương Minh thì lập tức sắc mặt thay đổi như chóng chóng, vẻ mặt lo lắng chỉ một phút trước còn hiện diện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức biến mất như thể nó chưa từng hiện diện. Nàng hừ nhẹ một tiếng thể hiện sự bất mãn của nàng với cách nói chuyện ngả ngớn của Vương Minh, khuôn mặt cũng trở lên bình tĩnh lạnh nhạt.
Vương Minh thấy mỹ nữ đối xử lạnh nhạt như vậy thì cũng không thèm để trong lòng bởi hắn từ khi quen nàng đến nay thì nàng luôn dùng cái thái độ này nhìn hắn vì vậy qua một đoạn thời gian hắn cũng đã tự động hình thành sự miễn dịch. Vương Minh coi như không thấy biểu hiện cùng thái độ của nàng, tiếp tục ha ha cười nói:
“Lên xe thôi, không nên lãng phí thời gian quý báu a. Chúng ta vẫn còn có rất nhiều chuyện cần nói với nhau”
Mỹ nhân gật đầu, tự mình đi vòng qua mũi xe, mở cửa xe ngồi vào vị trí tay lái phụ bên cạnh Vương Minh. Vừa ngồi xuống, mỹ nhân lập tức mở miệng, cất ra một thứ giọng nói:
“Đến công viện Bạch Thảo”
“OK”
Đơn giản đáp một tiếng, Vương Minh khởi động xe, hướng về phía công viên Bách Thảo.
Công viên Bạch Thảo là một trông số công viên sinh thái hiếm hơi tại thành phố Đông Doanh này. Công viên vị trí cũng không xa, nằm ngay phía sau đại học tổng hợp Đông Doanh, cách trường hai con phố thế nên Vương Minh chỉ mất chừng mười phút để lái xe đến nơi. Vương Minh từng nghe nói qua công viên này là nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp tình nhân chỉ là hắn lúc nào cũng có việc lớn việc nhỏ quấn thân, đến thời gian để cùng hai nàng Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai đi chơi dạo phố cũng là hiếm hoi lắm mới có được nói chi là hẹn hò. Với lại tình yêu đến với Vương Minh theo một quan điểm nào đó thì khá giống với kiểu “từ trên trời rơi xuống”, chứ không phải giống như những người con trai khác, phải chọn lựa đối tượng rồi mất thời gian công sức cửa cẩm, theo đuổi, tán tỉnh,… thế nên đối với mấy nơi nổi danh là thánh địa tình nhân như công viên Bách Thảo đối với hắn có chút xa lạ.
Hiện giờ mới là ba giờ chiều, cái nắng đã qua lúc ngay ngắt nhất nhưng không khí vẫn khá oi bức nóng nực khiến con người cảm thấy khó chịu thế nên mặc dù công viên có rất nhiều cây cối, không khí tơi mát nhưng ngoại trừ những nhân viên làm công cho công viên như nhân viên bảo vệ, nhân viên vệ sinh,… thì hầu như không có ai.
“Vương Minh, anh đi theo tôi”
Mỹ nữ nhìn quanh một lúc thấy công việc vắng vẻ ít người thì đúng là hợp ý nàng, nhưng cẩn thận, nàng vẫn dẫn Vương Minh đến một góc xa, cây cối um tùm, không có một bóng người qua lại.
Vương Minh đi theo mỹ nhân, nhìn thấy bộ dạng nhìn trái nhìn phải của nàng thì cảm thấy rất buồn cười nhưng hắn biết nàng là loại người mặt ngoại thì cường thế mạnh mẽ nhưng thực chất da mặt lại cực mỏng vì vậy cũng không cười ra khỏi miệng, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau nàng, dùng ánh mắt híp híp háo sắc nhìn vào thân thể đang uyển chuyển lắc lư đi ở phía trước mặt.
Đến nơi, hai người tìm một cái ghế đá ở dưới bóng râm, cùng ngồi xuống bất quá mỗi người đều tự giác ngồi ở hai đầu của chiếc ghế đá. Cả hai ngồi xuống một lúc, cũng không ai chủ động mở miệng nói gì mà chỉ trầm mặc.
Vương Minh thân là con trai, bình thường trong hoàn cảnh như thế này chắc chắn sẽ là lãnh nhiệm vụ phá vỡ sự trầm lặng giữa hai người hiện giờ, như thế sẽ gây ra chút hảo cảm với đối tượng nhưng mà mỹ nhân này thứ nhất không phải là đối tượng mà Vương Minh nhắm đến mặc dù Vương Minh không phủ nhận là nàng muốn mỹ mạo thì có mỹ mạo, muốn thân hình thì có thân hình, muốn khí chất thì có khí chất, cực kỳ hấp dẫn mê người. Thứ hai, Vương Minh lần này cùng mỹ nhân đến đây cũng không phải để hẹn hò tán tình nàng mà là được hai bà vợ xinh đẹp uỷ thác đến đây giúp đỡ mỹ nữ này giải quyết phiền toái của nàng. Thế nên tổng kết lại thì lúc này nàng chủ động mở miệng trước là tốt nhất.
Nói đến đây chắc mọi người cũng đoán ra được vị mỹ nhân đang ngồi bên cạnh hắn là ai rồi phải không. Đúng vậy, vị mỹ nữ này không ai khác chính là Trần Thanh Thanh, chị em thân thiết của Nguyễn Giai Giai, nổi danh tại trường đại học tổng hợp Đông Doanh với danh hiệu Nữ bạo chúa, vừa là người tình trọng mộng cũng vừa là ác mộng của hầu hết nam sinh viên.
“Vương Minh, kế hoạch cho tối này của anh như thế nào”
Trần Thanh Thanh cuối cùng cũng chủ động lên tiếng hỏi.
Bình thường Trần Thanh Thanh khi nói chuyện với Vương Minh thì toàn dùng cách xưng hô là “người - ta” vậy mà hiện giờ nàng lại chịu gọi Vương Minh một tiếng “anh”, mặc dù giọng nói vẫn như cũ, ngữ điệu xa lạ cùng chán ghét nhưng cũng khiến Vương Minh không ít giật mình ngạc nhiên. Bất quá ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Vương Minh cũng không vì một việc thay đổi cách xưng hô này mà ảo tưởng rằng hình tượng của hắn trong lòng Trần Thanh Thanh có thay đổi, hắn biết nàng chịu như vậy là bởi nàng đang có việc cầu hắn giúp đỡ, thế nên mới phải làm ra một chút nhượng bộ. Vương Minh cười nhạt nói:
“Cũng đơn giản thôi. Giống như Giai Giai đã nói với cô. Tôi đóng giả bạn trai của cô đến gặp tên Trịnh Thanh Hưng vào tối nay. Đến khi đó chúng ta sẽ diễn giống như một đôi trai gái đang yêu nhau say đắm. Trịnh Thanh Hưng nhìn thấy cảnh đó sẽ biết là mình không còn hi vọng mà tự động rút lui, không quấy rầy cô nữa. Cô thấy kế hoạch này như thế nào? Ok chứ”
Vương Minh hỏi Trần Thanh Thanh nhưng thấy vài phút đồng hồ trôi qua mà người đẹp ngồi bên cạnh vân chưa trả lời hắn thì hắn quay sang nhìn nàng, thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Vương Minh cảm thấy rất khó chịu bởi cái nhìn của nàng giống như đang chế giễu hắn, giống như thể nàng đang nhìn một kẻ ngốc vậy. Vương Minh hơi chút bực mình thế nên giọng nói cũng không thân thiện gì, hắn lại một lần nữa hỏi lại:
“Trần Thanh Thanh, cô thấy như thế nào?”
Trần Thanh Thanh dời ánh mắt nhìn Vương Minh một lượt từ đầu đến chân rồi lại từ chân đến đầu, sau đó nàng thốt ra một câu khiến Vương Minh căm tức đến nỗi suýt chút nữa đè nàng nằm lên trên đùi, đánh nát cái bộ mông căng tròn săn chắc của nàng.
Trần Thanh Thanh nói:
“Vương Minh, anh bị thiểu năng à.”