Nếu như hỏi Nguyễn Phi Long hắn có sợ không thì chắc chắn Nguyễn Phi Long sẽ trả lời là có. Hắn sợ không phải vì sợ tính mạng của hắn bị nguy hiểm khi ở Đông Doanh mà hắn sợ phải đối mặt với Trần Minh Hoàng. So về trí lực, so về mưu trí thì hắn là một con cừu non còn Trần Minh Hoàng chính là một con cáo già, cừu non mà đi nói chuyện với sói già thì chẳng khác nào dâng mơ lên mèo, kết quả chỉ có duy nhất là cừu non bị sói già làm thịt. Nguyên Phi Long rất sợ lần này thất bại bởi đây là công việc chính thức đầu tiên Nguyễn Hùng giao cho hắn, nếu hắn có thể hoàn thành một cách đẹp mắt thì sẽ gây ấn tượng tốt cho Nguyễn Hùng còn trong trường hợp ngược lại là hắn thật bại thì hắn có thể tưởng tượng được tương lai của hắn sẽ ảm đạm và đen tối đến thế nào.
“Tốt, anh rất thích cái tinh thần này của chú”
Nguyễn Hùng thấy Nguyễn Phi Long quả nhiên lĩnh hội được thâm ý của hắn mà chủ động báo danh thì gật đầu, bộ dạng rất cao hứng nói.
“Dạ dạ”
Nguyễn Phi Long có khổ cũng không dám nói ra, cố nở nụ cười gật đầu.
Nguyễn Hùng nhìn Nguyễn Phi Long, hắn làm sao không biết tâm trạng hiện giờ của Nguyễn Phi Long được cơ chứ. Quả thật hắn đã giao một việc quá sức đối với Nguyễn Phi Long. Hắn và Nguyễn Phi Long lớn lên cùng nhau từ bé nên Nguyễn Phi Long là loại người nào hắn làm sao mà không biết được. Nóng nảy, ham chơi hơn ham làm, suy nghĩ việc không chi tiết, không chịu đào sâu suy nghĩ một vấn đề, chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh,… với lại do xuất thân từ Nguyễn gia nên ít nhiều Nguyễn Phi Long cũng có chút đầu óc nhưng cái đầu óc đó chỉ gọi là khôn vặt mà thôi. Tổng hợp tất cả yếu tố lại thì cơ hội thành công của Nguyễn Phi Long là 0%. Thế nên trừ phi Nguyễn Hùng não có vấn đề mới để Nguyễn Phi Long một mình đi làm một việc quan trọng như đàm phán với Trần Minh Hoàng.
“Ừ chú cũng đừng có áp lực quá. Đàm phán thất bại cũng không sao cả, dù sao hiện giờ chúng ta là người nắm giữ thế chủ động”
Nguyễn Phi Long hiện giờ trong lòng mừng đến nỗi hận không thể lập tức hét ra. Hóa ra Nguyễn Hùng không phải là đẩy hắn vào chỗ chết mà chỉ muốn hắn đi làm quân tốt, đi trước để thăm dò đánh nhịp với Trần Minh Hoàng mà thôi. Nếu như là việc đơn giản như vậy thì hắn tự tin là có thể hoàn thành được. Gỡ bỏ được gánh nặng, tâm tình của Nguyễn Phi Long cũng tốt hơn rất nhiều, sắc mặt tươi sáng hẳn lên chứ không xám xịt như lúc trước nữa.
“Vâng em đã biết”
“Ừ”
Nguyễn Hùng gật đầu nói một câu đơn giản. Sau đó hắn rít một hơi, hút nốt điếu thuốc rồi ném đầu lọc vào gà tàn trên bàn, nở nụ cười với Nguyễn Phi Long:
“À đúng rồi, anh suýt nữa thì quên. Anh vừa kiểm kê tình hình tài chính của các công ty của gia tộc, thấy có một lượng tiền khá khá còn dư lại. Anh đang tính sẽ chuyển một phần đầu tư vào công ty Phi Long của chú”
Nguyễn Hùng thân là người kế nhiệm gia chủ Nguyễn gia đương nhiên thuật dùng người và trị người làm sao mà không tinh thông lão luyện được. Hắn biết hắn muốn Nguyễn Phi Long làm việc tích cực và trung thành thì ngoài uy hiếp, tạo áp lực cũng cần cho Nguyễn Phi Long một chút quả ngọt. Dù sao trên đời cũng không có chuyện làm việc không công mà lịch sử hàng ngàn năm của các triều đại phong kiến chính là minh chứng rõ ràng nhất. Tại người dân phải nổi dậy chống lại triều đình? Chẳng phải vì triều đình phong kiến không có người dân thứ tốt gì, chỉ biết bóc lột những người dân thấp cổ bé họng dẫn tới dân chúng bất mãn mà cầm vũ khí nổi dậy lật đổ triều đình hay sao.
Thực ra Nguyễn Phi Long không biết, Nguyễn Hùng thật lòng cũng không muốn công ty Phi Long bị thâu tóm. Lý do rất đơn giản, bởi vì hắn vừa tiến lên nắm giữ lĩnh vực kinh tế của Nguyễn gia mà công ty Phi Long trên một mặt nào đó thì cũng có thể tính là sản nghiệp của Nguyễn gia. Nếu như trong đoạn thời gian này mà hắn để công ty Phi Long bị thâu tóm không chỉ là tát vào mặt hắn đồng thời còn khiến hắn trở thành mục tiêu cho mấy lão già thủ hạ, một lão già vốn luôn dựa vào đóng góp của bọn hắn mà cậy giả lên mặt, châm chọc.
Mà đó là còn chưa kể đến cái nhìn của các vị lớn tuổi trong gia tộc. Hắn thân là người được chỉ định nội bố sẽ kế nhiệm chức vụ gia chủ trong tương lại nên từ khi còn bé đã được gia tộc đặc biệt bồi dưỡng để đảm bảo rằng hắn ở trong mọi phương diện đều là người ưu tú và xuất sắc nhất. Vốn rằng với biểu hiện và tài năng của hắn đã thể hiện ra cũng khiến tất cả các vị lớn tuổi trong gia tộc rất hài lòng, thậm chí một số vị chú bác họ vốn mang lòng tranh đoạt với hắn cũng trở lên yên lặng và an phận hơn trước rất nhiều. Nhưng kể từ cái thất bại lần trước, cũng là thất bại đầu tiên của Nguyễn Hùng từ khi vào đời đến giờ, khiến cho hắn phải như một con chó chạy trốn khỏi Việt Nam đồng thời Nguyễn gia cũng chịu tổn thất thảm trọng, bại lộ rất nhiều bí mật với chính phủ đẩy Nguyễn gia vào tình thế chính thức đối đầu với chính phủ như hiện nay thì ít nhiều trong gia tộc và trong nội bộ các vị lão thành đã xuất hiện nhiều nghị luận. Thậm chí Nguyễn Hùng từng nghe đồn đại rằng từng có vị trưởng lão đề nghị loại bỏ tư cách kế vị của hắn để cho một người mới lên thay. Nếu như không phải có cha hắn Nguyễn Hải Thượng ra mặt an bài, sắp xếp mọi thứ thì không biết chừng hắn thật sự bí đá ra khỏi vị trí hiện tại chứ làm gì được như hiện tại, nắm trong tay toàn bộ kinh tế của Nguyễn gia.
Nguyễn Hùng cũng biết việc Nguyễn Hải Thượng giao kinh tế của Nguyễn gia cho hắn không chỉ là muốn bồi dưỡng hắn sớm làm quen với các sự vụ quan trọng trong gia tộc mà còn là bài khảo nghiệm mấu chốt của các vị lớn tuổi trong gia tộc, quyết định đến liệu xem hắn có thể tiếp tục treo cái danh người kế vị được hay không. Nguyễn Hùng trong tâm đã quyết định lần này không thể để xuất hiện bất cứ sai sót nào, dù là nhỏ nhất. Vì vậy mà một chuyện lông gà vỏ tỏi, gần như không liên quan đến hắn như việc công ty Phi Long bị tấn công tài chính, hắn cũng tự thân ra tay.
Mặc dù đã quyết định sẽ can thiệp vào việc của công ty Phi Long nhưng Nguyễn Hùng cũng không vội. Thứ nhất, là vì hắn hiện giờ mang tiếng là tiếp nhận mọi hoạt động kinh tế của Nguyễn gia nhưng thực chất là hắn chỉ nắm giữ được một bộ phận khá nhỏ mà thôi, đa phần mọi hoạt động đều nằm trong tay đám già thủ hạ kia. Vì vậy trong thời gian ngắn hắn không thể huy động một khoản tiền lớn cho Nguyễn Phi Long. Bằng chứng chính là số tiền hắn sắp chuyển tới cho Nguyễn Phi Long. Để có được khoản tiền này, hắn đã phải bỏ ra rất nhiều công sức kế toán, thanh tra các hóa đơn, thu chi mà còn phải vác mặt đi “thương lượng” với mấy lão già kia mới có được.
Thứ hai, hắn muốn nhân cơ hội này ép buộc Nguyễn Phi Long thể hiện ra lập trường của mình. Như đã nói ở trên, hắn nhìn trúng Nguyễn Phi Long là ở năng lực kết giao và mạng lưới bạn bè quan hệ của Nguyễn Phi Long ở trong đám người ăn chơi của giới thượng lưu. Hắn đã rất nhiều lần ám chỉ cho Nguyễn Phi Long nhưng cái tên Nguyễn Phi Long này mỗi lần cứ giả ngây giả ngô như không hề hiểu. Nếu như không phải niệm tình Nguyễn Phi Long đã cùng hắn lớn lên từ nhỏ thì có lẽ hắn đã sử dụng mấy biện pháp có tính thông dụng, trực tiếp, đơn giản mà hiệu quả như đe dọa, dụ dỗ,… chứ làm gì có kiên nhẫn và thời gian cho Nguyễn Phi Long tự thể hiện thái độ.