Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bíp… bíp… bíp…

Vương Minh tỉnh dậy, mở hai mắt ta thì hắn thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, xung quanh là một loat các thiết bị y tế hiện đại. Rõ rằng là hắn đang nằm trong một phòng bệnh. Vương Minh định ngồi dậy nhưng ngay lập tức hắn ngay lập tức từ bỏ cái ý định này bởi vì vừa mới cử động một chút là toàn thân chỗ nào cũng đau nhức đến tận xương, không thể nào chịu đựng được.

Nằm trên chiếc giường bệnh êm ái, Vương Minh hồi tưởng lại những gì xảy ra trước khi bất tỉnh. Nghĩ đến Vương Minh vừa cảm thấy sợ hãi lại vừa cảm thấy có chút phấn khích. Sợ hãi là bởi vì chưa bao giờ hắn cảm thấy cái chết lại gần kề như vậy. Bạn thử nghĩ xem, nếu bạn ở trong tình huống của hắn lúc đó, thoát chết từ trong một vụ nổ boom lớn như vậy liệu khi tỉnh lại bạn có thể giữ được bình tĩnh được hay không? Còn hắn đã từng ba lần nếm qua cảm giác thoát chết trong tay tử thần nhưng lần vừa rồi là lần ngoạn mục nhất, có lẽ cả đời hắn sẽ không thể nào quên được. Còn về phần lí do hắn hưng phấn bởi trong cái khoảng khắc đặt một chân vào Quỉ môn quan đó, hắc ám nội khí đã bộc phát thực lực chân chính của nó cho Vương Minh thấy. Đồng thời, Vương Minh đã ngộ ra một số chiêu thức đặc biệt liên quan đến hắc ám nội khí. Đúng là trong cái rủi cũng có cái may, trong họa có phúc.

Đang nằm suy nghĩ đột nhiên từ ngoài cửa có tiếng bước chân đến, tiếp theo đó là giọng một nam nhân vang lên

“Tiểu thư”

Nghe thấy cách xưng hô này, Vương Minh biết người vừa đến là một cô gái. Hắn liền dỏng tai lên lắng nghe cuộc đối thoại của nam nữ ngoài cửa.

“Ừ. Tiểu Phúc, người bên trong đã tỉnh chưa?”

“Chắc là vẫn chưa nhưng để thuộc hạ vào trong kiểm tra xem”

“Ừm. Ngươi đi đi”

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người thanh niên vạm vỡ mắc đồng phục quân nhân màu xanh sẫm, trên vai đeo một khẩu súng AK-47 đời cũ bước vào. Nhìn dáng người và khuôn mặt nghiêm nghị đến vô cảm của người này, Vương Minh biết đây là một quân nhân chính hiệu. Đồng thời hắn không hiểu nơi này là nơi này sao lại có quân nhân canh gác chứ?

Người quân nhân gọi là Tiểu Phúc kia chỉ mở cửa nhìn vào trong, thấy Vương Minh tỉnh lại thì khuôn mặt không có chút biểu hiện gì, lập tức quay người bước ra bên ngoài. Đến trước mặt cô gái đang đứng ở ngoài cửa thì cúi người nói

“Tiểu thư, hắn ta đã tỉnh”

“Được. Ngươi theo ta vào trong gặp hắn”

Nói rồi người con gái di vào bên trong. Tiểu Phúc lập tức bước theo phía sau nàng đi vào. Nhìn thấy một cô gái trẻ trung, dung mạo xinh đẹp bất phàm đi vào trong khiến hai đồng tử của Vương Minh đột nhiên như co rút lại.

Quá đẹp. Vương Minh chỉ có thể thốt lên như vậy, cô gái này xinh đẹp quá mức, xinh đẹp đến mức yêu mị. Khuôn mặt thiên thần, ngũ quan cân xứng, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy nước, đôi môi đỏ mọng đầy gợi cảm, hai bên má đầy đặn phơn phớt hồng càng khiến khuôn mặt nàng trở lên hấp dẫn hơn. Thân hình cân xứng tuyệt đối, mặc dù mặc trên người bộ quần áo trong nhà rộng thùng thình nhưng Vương Minh vẫn có thể nhìn thấy rõ bộ ngực to lớn hiên ngang ngạo nghễ phía trước và cặp mông căng tròn vểnh cao ở phía sau. Đúng là vưu vật của tạo hóa a. Có lẽ nếu đem so với tất cả những người con gái mà Vương Minh đã gặp thì có lẽ các nàng ta chỉ có nước xách dép cho cô gái này mà thôi. Trong lúc Vương Minh đang nhìn nàng thì nàng cũng đang nhìn Vương Minh thầm đánh giá trong đầu, hai mắt chạm nhau một lúc rồi mới rời nhau ra. Cô gái kéo một chiếc ghế đến, ngồi cách giường của Vương Minh một khoảng rồi hỏi

“Ngươi tên gì?”

“Tại sao ta phải nói cô biết”

Vương Minh cận trọng nói. Hắn không biết mình đang ở nơi quái quỉ nào vì vậy tốt nhấp là không nên để lộ chút thông tin nào cả. Cô gái không nói gì chỉ cau mày nhìn hắn tỏ vẻ khó chịu chán ghét. Đúng vậy, từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên nàng gặp một kẻ dám hỏi ngược lại nàng như tên này. Thấy người đẹp không có ý trả lời câu hỏi vừa rồi, Vương Minh đành hỏi câu khác

“Rốt cuộc nơi này là nơi nào”

“Biệt viện Thiên Mĩ, trực thuộc quân khu phía nam”

Biệt viện Thiên Mĩ. Quân khu phía nam. Nghe thấy vậy Vương Minh đã lờ mờ đoán ra được nơi này là nơi nào. Hèn chi mà lại có quân nhân canh gác. Hóa ra hắn đang ở trong doanh trại quân đội

“Tại sao tôi lại ở đây?” Vương Minh hỏi tiếp

“Hai hôm trước ngươi rơi từ trên trời vào trong suối nước nóng của nhà ta”

“Hai ngày?”

Vương Minh hơi sửng sốt. Không ngờ rằng hắn đã nằm bất tỉnh liền một mạch tận hai ngày liền. Chắc hẳn mọi người sẽ lắng lắm đây. Vương Minh thở dài nghĩ, lại nhìn cơ thể mình thầm nghĩ phải mất khoảng vài ngày nữa thì mới có thể lấy lại thể trạng bình thường. Lúc này Vương Minh quay ra nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt kiều diễm ướt át của nàng ta Vương Minh đột nhiên cảm thấy rất cuốn hút nhưng không hiểu sao từ trong vẻ đẹp đó Vương Minh lại cảm thấy áp lực vô hình. Quả là một cô gái không bình thường.

“Tiểu thư cảm ơn cô đã cứu tôi”

Cô gái xinh đẹp lắc đầu nói:

“Không nên cảm ơn ta. Người ngươi cần cảm ơn là chị Vân mới đúng.”

Đúng như vậy. Vào tối hôm đó, khi thấy thân thể của Vương Minh nổi lềnh bềnh trên nước, Thư Kiều nghĩ hắn đã chết liền gọi bảo vệ đến khuân xác hắn đi. Nhưng may thay đúng phút chót thì người con gái có tên Vân liền ngăn lại. Nếu như không có người con gái đó thì có lẽ giờ đây Vương Minh đã nằm trong đất làm bạn với đám giun và chuột chũi rồi.

“Vậy nhờ tiểu thư gửi lời cảm ơn của tôi đến nàng ta. Khi nào thân thể hồi phục thì tôi sẽ trực tiếp đến cảm tạ”

“Được, ta sẽ chuyển lời. Giờ ngươi nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi nàng ta cùng với viên quân nhân vệ sĩ lập tức rời đi. Vương Minh nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của nàng cho đến khi nó biến mất phía sau cánh cửa ra vào kia. Lúc này Vương Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thật áp lực” Vương Minh thầm than

Thư Kiều vừa đi ra khỏi phòng liền quay về phía Tiểu Phúc, giọng ra lệnh

“Điều tra thân thế của hắn ta”

Nói xong lập tức xoay người rời đi. Nàng băng qua khu hậu viên, đi đến trước một cánh của, giơ tay lên gõ vào cánh cửa gỗ lim ba tiếng

Cốc… Cốc… Cốc…

“Mời vào”

Từ trong phòng, một thanh âm phu nữ truyền ra. Thư Kiều mở cửa tiến vào, khuôn mặt không còn lạnh lùng như lúc ở bên ngoài nữa, nàng tươi cười chào hỏi người phụ nữ đang cầm tập tài liệu ở chiếc bàn làm việc phía cuối căn phòng

“Chị Vân”

“”À Kiều. Ngồi đi em, đợi chị xem xong tập tài liệu này đã” Thư Vân chỉ tay vào chỗ ngồi đối diện này, mắt vẫn không dời khỏi tập tài liệu.

“Chị đang xem tài liệu gì đấy”

Ngồi xuống chiếc ghế mà Thư Vân chỉ, Thư Kiều tò mò hỏi. Thư Vân lúc này mới đặt tập tài liệu xuống chiếc bàn làm việc. Đôi mắt câu hồn nhìn Thư Kiều phía trước, nói

“Báo cáo xét nghiệm và đánh giá về tên nam nhân kia”

“Hắn có gì đặc biệt sao?”

“Không. Không có gì đắc biệt cả, hết sức bình thường. Thậm chí là bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Có khi nói tên này giống một tên mặt trắng chính hiệu cũng không có gì quá”

“Vậy tại sao tối hôm đó chị lại ngăn em lại. Chẳng lẽ chị vừa nhìn trúng mặt trắng của hắn ta, lòng xuân chợt nổi lên nên giữ hắn lại làm tình nhân”

Nói những lời cuối, Thư Kiều nhìn Thư Vân ánh mắt có chút mập mờ. Nhưng lời trêu trọc nàng dường như không có tác dụng gì cả, khuôn mặt của Thư Vân vẫn như vậy không có thay đổi chút xíu gì, vẫn một dáng vẻ điềm đạm và băng lãnh. Thấy vậy Thư Kiều không khỏi lắc đầu ngao ngán nói

“Quân đội đã hủy hoại chị rồi. Tất cả là tại ông nội”

Thư Kiều nhăn mặt, tỏ vẻ tức giận, buồn bực. Đến đây Thư Vân mới nở một nụ cười nhẹ nhàng, nàng nói

“Kiều Kiều, tốt nhất đừng để cha và ông nội em nghe thấy những lời nào kẻo không hai người đó sẽ cho em ăn đòn đủ đó”

Nghe vậy, Thư Kiều cơ thể không khỏi run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện sự sợ hãi. Gia đình nàng mặc dù là gia đình chính trị nhưng ông nội nàng vốn xuất thân và lập nghiệp từ trong quân ngũ nên ngay từ khi nàng còn nhỏ đã sử dụng biện pháp giáo dục nghiêm khác của quân đội vào việc giáo dục con cháu. Nàng vẫn nhớ rõ có lần nàng trốn nhà đi chơi với mấy bạn học cấp hai, cuối cùng khi về nhà ông nàng đã bắt nàng đứng trước mặt ông, mỗi ngày nói 1000 lần câu “Từ nay cháu sẽ không trốn đi chơi nữa”. Liên tục như thế suốt cả tháng trời cuối cùng cho đến khi nàng không chịu được nữa, mẹ nàng vì thương con van xin ông nội thì ông nội mới tạm thời bỏ hình phạt kinh khủng này cho nàng. Kể từ đó cho đến này, mỗi lần nhắc đến hình phạt của ông nội là trong lòng nàng xuất hiện một nỗi sợ hãi vô hình. Nhưng mà giờ đây nàng đã trưởng thành rất nhiều, công phu kiềm chế cảm xúc vô cùng tinh xảo, rất nhanh nỗi sợ hãi vô hình đó được nàng chôn giấu sâu chặt bên trong lòng. Khuôn mặt xuất hiện nụ cười tuy nhiên có chút gượng gạo

“Em biết chị Vân yêu dấu sẽ không nói với hai người đó đâu mà”

“Ừm. Nhưng về sau lời ăn tiếng nói phải cẩn thận một chút. Em phải ghi nhớ một điều đôi lúc lời nói còn đáng sợ hơn cả súng ống nữa”

Thư Kiều gật đầu. Đột nhiên nàng nhớ ra chuyện gì đó, nàng nói

“Vâng em nhớ rồi. À nói về tên nam nhân kia. Hắn đã tỉnh rồi, hắn muốn nhờ em chuyển lời cảm ơn đến chị”

“Ừ chị biết rồi. Lúc nào rảnh chị sẽ đi thăm hắn”

“Thăm hắn?”

Thư Kiều nhìn Thư Vân với ánh mắt khó hiểu. Dường như đọc được suy nghĩ của cô em gái, Thư Vân hai tay chống cằm, bắt đầu giải thích

“Em xem tài liêu này xem. Nó nói hắn là một người bình thường nhưng em nghĩ lại tối hôm đó đi. Hắn rơi từ trên trời xuống vào trong suối nước nóng, dựa vào độ cao của cột nước và chấn động của nước trong suối, các chuyên gia dự đoán hắn phải rơi từ độ cao không dưới 70 m xuống. Em nghĩ xem một người bình thường rơi từ độ cao đó xuống dưới mặt nước thì sẽ như thế nào?”

“Tan xương nát thịt”

Không cần suy nghĩ Thư Kiều đã trả lời ngay. Thư Vân gật đầu nói

“Đúng vậy. Thế mà tên nam nhân kia lại chẳng hề làm sao cả, thậm chí xương cốt và các cơ quan trong người hắn còn không hề có bất cứ một chút thương tích nào. Em thấy có kì lạ không chứ”

“Vậy còn những vết thương trên người hắn? Chẳng lẽ không phải là do cú va chạm tạo thành sao?” Thư Kiều giờ đây đã hiểu được năm phần ý của Thư Vân khi cứu Vương Minh.

“Theo như giám định thì các vết thương trên cơ thể hắn chủ yếu là bị bỏng do nhiêt độ cao. Mà các vết thương này là có từ trước khi hắn rơi xuống suối. Điều này chứng tỏ trước khi hắn rơi xuống đây, hắn đã trải qua một trận kịch chiến rất ác liệt.”

Thư Kiều gật đầu đồng ý. Suy đoán của Thư Vân hoàn toàn chính xác, đêm đó nàng cũng tận mắt thấy những thương thế trên cơ thể hắn. Lúc đó cả cơ thể hắn đỏ au như một cục than hồng, trên da có nhiều vết cháy xém và phồng rộp. Các bác sĩ lúc đến kiểm tra còn không dám lại gần bởi nhiệt lương từ thân thể hắn quá lớn, đến mức cả suối nước nóng sôi sục lên như nước đang được đun sôi vậy. Nhưng đến đây một nghi vấn nữa xuất hiện trong đầu Thư Kiều, rốt cuộc thứ vũ khí khí nào có thể gây lên những thương tích đáng sợ như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK