Hồ Anh Tuấn khoắc tay nói:
“Cần gì phải cảm tạ, đây là thứ mà chú đáng phải nhận. Chú cứ thử nghĩ xem nếu như không phải là chú đột nhiên phát hiện ra cái con đường đất bí mật này thì liệu đội hai của chúng ta có hi vọng gì lấy được cái lá cờ kia xuống không?”
“Vâng vâng”
Người đội viên kia vâng dạ đáp.
Hồ Anh Tuấn lắc đầu không nói gì. Hắn lúc này cũng không muốn tốn thêm thời gian nữa bởi vì qua đồng hồ hắn nhận thấy thời gian còn không phải quá mức dư dả vì vậy vội vàng cùng với người đội viên kia theo đường cũ quay lại chỗ đôi hai.
Về đến nơi, Hồ Anh Tuấn lập tức triệu tập tất cả thành viên đội hai bắt đầu thương thảo kế hoạch hành động. Cũng chẳng mất bao lâu, đội hai cũng đã đưa ra một phương án hành động cụ thể. Vì để tránh cho hai đội còn lại phát hiện, Hồ Anh Tuấn chia đội hai ra làm hai nhóm là một nhóm lớn và một nhóm nhỏ. Nhóm lớn sẽ bao gồm phần lớn thành viên của đội hai, ở lại thác nước bằng phương pháp trực tiếp leo lên đỉnh thác nhằm tạo ra nghi binh, tập trung sự chú ý của hai nhóm kia. Còn nhóm nhỏ, chỉ gồm có vài thành viên của đội hai sẽ bí mật đi theo con đường nhỏ tiến lên đỉnh thác. Còn về phần Hồ Anh Tuấn, hắn thân là đội trưởng, là một mục tiêu quá hấp dẫn người khác chú ý, nếu hắn mà đột nhiên biến mất kiểu gì cũng sẽ bị hai đội còn lại phát hiện, vì vậy hắn bắt buộc phải ở lại đây, thậm chí còn phải nhiệt tình, hăng hái hò hét đốc thúc người của nhóm lớn leo thác.
“Được rồi, mọi người đã rõ công việc của mình chưa?”
Nói xong kế hoạch, Hồ Anh Tuấn đưa mắt quét qua tất cả thành viên đội hai một vòng rồi hỏi.
Tất cả đội viên đội hai đều im lặng gật đầu biểu thị đã hiểu rõ.
Thấy vậy thì Hồ Anh Tuấn phất tay nói:
“Vậy mau lập tức hành động, thời gian đối với chúng ta cũng không nhiều nữa”
Đã nhận lệnh, tất cả thành viên đội hai phân tán ra bắt đầu hành động theo những gì mình được phân công.
Hồ Anh Tuấn lúc này đôi mắt đang ngắt ngao nhìn chằm chằm vào hai đội còn lại, đến khi nhóm nhỏ thành công bí mật lẻn vào trong bụi cây thì hắn mới thu hồi lại tầm mắt. Nhìn mọi hành động đều rất hoàn mỹ nhưng không hiểu sao, hắn trong lòng lại không thấy vui vẻ gì mà ngược lại, thậm chí trong lòng còn ẩn ẩn xuất hiện một cảm giác bất an. Điều này khiến Hồ Anh Tuấn cực kỳ khó hiểu bất quá vì đã không hiểu nên hắn cũng không muốn lãng phí thời gian đi tìm hiểu.
---------------------------------o0o---------------------------------------
Trở lại với nhân vật chính của chúng ta, Vương Minh. Lúc này hắn đang cùng với các thành viên nhóm thợ săn số năm mai phục trên con đường đất mà Hồ Anh Tuấn vừa phát hiện.
Đúng như Hồ Anh Tuấn đã nghĩ, con đường này chính là do Vương Minh sai người làm ra bất quá Hồ Anh Tuấn chỉ đoán đứng một nửa mà thôi bởi vì cái con đường này không phải là món quà bất ngờ mà là một cạm bẫy được Vương Minh cố tình thiết lập để dụ những con mồi có ý định gian lận.
“Đại ca, phát hiện con mồi đang đi đến”
Lúc này một thành viên của nhóm thợ săn chạy đến nhỏ giọng báo cáo với Vương Minh.
Vương Minh gật đầu hỏi:
“Con mồi có bao nhiêu người?”
“Năm người”
“Có xác định là người của đội nào không?”
Người kia chần chừ một lúc rồi sau đó dùng giọng nói không nắm chức trả lời:
“Em lúc trước giám sát ở đầu đoạn đường đất thấy có hai người đột nhiên xuất hiện, chắc có lẽ hai người đó đã khám phá ra con đường này. Vì không muốn bị phát hiện nên em chỉ có thể từ xa quan sát, nếu như em không nhầm thì trong hai người kia có một người bóng lưng hao hao giống với đội trưởng đội hai Hồ Anh Tuấn. Vì vậy em phỏng đoán nhóm năm người kia có lẽ là người của đội hai”
“Người của đội hai à”
Vương Minh lẩm bẩm, nghĩ nghĩ một lát hắn nhìn người thủ hạ bên cạnh nói:
“Lập tức mang theo vài người đi tiêu diệt mục tiêu bất quá đừng tiêu diệt hết con mồi”
“Vâng em đã biết”
Người kia nhận được lệnh chỉ đáp một tiếng sau đó lập tức xoay người rời đi
Vương Minh nhìn người thủ hạ rời đi, hắn đứng im tại chỗ đôi mắt nhìn về phía xa xa. Đột nhiên không biết trong đầu hắn lại xuất hiện cái chủ ý xấu xa gì mà lúc này khóe miệng của hắn nhếch lên trông cực kỳ tà ác. Nghĩ là làm ngay, Vương Minh lập tức rút bộ đàm gọi cho Lê Minh Đức:
“Đức, chú nghe rõ không?”
“Vâng em đây”
Giọng nói của Lê Minh Đức phát ra từ trong bộ đàm. Nghe giọng nói của hắn, Vương Minh biết hắn mặc dù che giấu nhưng lúc này trong nội tâm đang rất nóng lòng còn về phần tại sao thì Vương Minh đương nhiên là biết rồi. Vương Minh cười nói:
“Chú đừng sốt ruột nữa. Được rồi bây giờ anh cho chú có thể tiến đến thác nước tiến hành leo thác”
“Thật sao. Em cảm ơn đại ca, em lập tức đi ngay”
“Khoan đã, chú làm gì mà vội vàng như vậy. Anh có việc cần chú làm”
“Việc cần em làm? Vâng, anh cứ nói, em xin đảm bảo là sẽ hoàn thành xuất sắc”
“À cũng không có gì, chỉ là chút việc nhỏ thôi cũng không to tát gì đâu. Là thế này…”
Lê Minh Đức im lặng nghe Vương Minh, không biết Vương Minh đã nói gì với Lê Minh Đức mà càng về sau sắc mặt của Lê Minh Đức càng trở lên cổ quái. Cuối cùng khi Vương Minh nói, Lê Minh Đức không nhịn được hỏi:
“Anh muốn em làm như thế sao? Chẳng lẽ anh không sợ…”
“Chú không cần lo lắng, mọi việc anh đã tính toán cả rồi. Chú đến thác nước cứ việc làm như anh đã dặn là được, còn việc khác chú không cần phải quan tâm làm gì cho mệt”
“Vâng, em đã biết”
Lê Minh Đức gật đầu đáp. Mặc dù trong lòng rất nhiều nghi vấn và tò mò nhưng là người thân cận với Vương Minh, hắn biết Vương Minh một khi đã không muốn nói thì cho dù hắn có cố gắng hỏi như thế nào chắc chắn cũng chả thu được gì, thôi thì tốt hơn hết là cứ làm theo dặn dò, đừng thắc mắc gì nhiều làm gì cả.
-----------------------------o0o--------------------------------
Lê Minh Đức ban đầu là xuất phát cùng xe với đội một nhưng vì chưa có lệnh của Vương Minh nên suốt từ khi bắt đầu hắn vẫn đứng ở điểm xuất phát chờ lệnh. Nay đã được Vương Minh cho phép, không nín nhịn kiên nhẫn hơn được nữa, Lê Minh Đức lập tức dùng đến tốc độ nhanh nhất của bản thân chạy đến thác nước. Hắn dám dùng tốc độ nhanh nhất để chạy mà không sợ bẫy rập bởi vì hắn biết đội một đi trước chắc chắn đã giải quyết hết mấy cái bẫy đó rồi mà cho dù không có đội một thì chính hắn là người thiết kế nên hắn biết tất cả vị trí sắp đặt bẫy.
Nhưng mà vừa chạy được vài cây số thì đột nhiên Lê Minh Đức dừng lại, đôi mắt trợn trừng, miệng mồm há hốc, khuôn mặt kinh hoàng lại ngạc nhiên. Bởi vì lúc này đây, trước mặt hắn là mấy chục thành viên đội một bất quá tất cả những người này đều đang nằm la liệt trên mặt đất không có chút cử động nào.