Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyến đi ở Hoa Huệ thôn kết thúc, nhóm người Vương Minh lập túc trở lại thành phố Đông Doanh bởi ngày mai chính là ngay nhập học học kì hai. Nhờ vào sự giúp đỡ của cha Phan Hoàng trước đó thì Vương Minh và Phan Hoàng đều chuyển đến học cùng với với Lâm Yên Yên, Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận.. Nhưng có vẻ như ngày đầu tiên đi học của hắn không được tốt lạnh như tưởng tượng

Vừa mới vào lớp hắn lập tức đón nhận vô số ánh mắt giết người của các đồng bạn nam trong lớp học. Đơn giản là bởi lúc này hai bên tay của hắn đều đang đặt trên hai chiếc eo thon của hai mỹ nhân Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai khiến cho bất cứ tên nào là đàn ông cũng phải ghen tị đến nổ phổi. Điều này hắn không thèm bận tâm bởi trong mắt hắn đám người này chỉ là một lũ mọt sách không có chút thực lực, trong thế giới hiện nay kẻ mạnh được yếu thua, vì vậy hắn mặc kệ đám người đó nhìn đến chán thì thôi mà tiếp tục nói chuyện đùa nghich vui vẻ với hai người đẹp

Buổi học sáng cuối cùng cũng kết thúc, mọi thứ không quá khó hiểu như Vương Minh đã từng tưởng tượng. Vì chiều còn một tiết trên lớp kinh tế chính trị nữa nên năm người Vương Minh cùng nhau đi ra một quán cơm khá có tiếng ở ngoài cổng trường dùng cơm. Nhưng hắn không hề biết rằng ngay từ khi năm người bọn hắn vào trong quán ăn đã lập tức thu hút sự chú ý của một nhóm người ngồi ở trong góc khuất.

“Oài mệt quá”

Vương Minh ngồi xuống ghế thở dài. Vương Minh nhìn qua thực đơn rồi đẩy cho Nguyễn Giai Giai nói

“Em gọi món đi”

“Vâng”

Nguyễn Giai Giai gật đầu rồi cầm thực đơn lên nhìn lướt qua sau đó nàng gọi phục vụ

“Phục vụ cho phần cơm 5 người, thịt bò, canh rau cải, đạu phụ kho, cá rán. Có ai còn muốn ăn gì nữa không?”

Nguyễn Giai Giai nhìn những người còn lại với ánh mắt trưng cầu ý kiến.

“Cho thêm cahi rượu, ăn là phải có tí cay cay mới có hứng”

Phan Hoàng đột nhiên nói

“Không được”

Lâm Yên Yên lập tức cắt lồi rồi dùng giọng bề trên răn dạy con cháu nói với Phan Hoàng

“Chiều chúng ta còn có tiết học không được uống rượu”

Phan Hoàng nghe thấy Lâm Yên Yên răn dayj thì bộ mặt ỉu xìu còn Vương Minh ở đối diện thì chỉ có thể bấm bụng nhịn cười mà thôi, hắn biết tính cách của tên Phan Hoàng này, mặc dù đã sử đổi khá nhiều so với trước kia nhưng có một thứ mãi mà hắn không thể thay đổi được đó là cứ có việc gì hưng phán là lại kéo Vương Minh đi uống rượu nhậu nhẹt bù khú.

Vương Minh đang cười cười đột nhiên hắn cảm thấy phía sau đang có một số ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn không quay đầu lại mà dùng dị năng nhìn ra phía sau lưng. Ở trong góc khuất của nhà ăn, cách chỗ Vương Minh ngồi khoảng hai cái bàn thì có một nhóm người gồm ba nam ba nữ đang ngồi nhìn chằm chằm vào hắn. Trong sáu người này thì hầu như Vương Minh chả hề quen mặt người nào cả chỉ trừ duy nhất một kẻ, đó là kẻ anh tuấn tiêu sái nhất, nếu trí nhớ của Vương Minh không nhầm hình như tên này Đinh Thế Hùng, cũng chính là cái tên hội trưởng thích tự sướng lần trước bị Vương Minh làm mất mặt trong dạ hội

Nghĩ đến đây Vương Minh hiểu ra đôi chút tại sao đối phương cứ nhìn chằm chằm vào hắn suốt từ lúc bọn hắn vào quán đến giờ. Lại nghĩ đến Phan Hoàng từng nói hình như tên Đinh Thế Hùng này có bối cảnh xã hội đen thì phải. Liếc nhìn tên Đinh Thế hùng, Vương Minh đang thấy hắn rút điện thoại nói nói gì đó, ánh mắt cực kì hung dữ nhìn về phía Vương Minh. Vương Minh thấy vậy thì hai hàng chân mày cau lại vo thành một khối

“Sao vậy anh”

Nguyễn Giai Giai ngồi bên cạnh Vương Minh thấy vẻ mặt của hắn không đúng thì quan tâm hỏi.

Vương Minh nghe Nguyễn Giai Giai hỏi thì khuôn mặt giãn ra, hắn bình thản trả lời

“Không có gì đâu chỉ là sắp tới có một đám ruồi bọ sẽ tới làm phiền chúng ta ăn cơm thôi”

Sau đó Vương Minh dùng ánh mắt ra hiêu cho mọi người nhìn về phía sau vài hắn. Mọi người nhìn về hướng Vương Minh ra hiệu thì thấy mặt tên hội trưởng hội học sinh Đinh Thế Hùng. Phan Hoàng liếc mặt hỏi Vương Minh

“Mày tính thế nào”

Vương Minh cười cợt nói

“Binh đến tướng cản, cứ kệ đi chúng ta ăn cơm nếu bọn chúng đến làm phiền thì đừng trách ta ra tay ác”

“Được rồi biết mày mạnh mẽ chúng ta ăn cơm thôi”

Phan Hoàng thấy thức ăn đang bưng lên thì lập tức chuyển chủ đề bởi hắn thấy nếu cứ tiếp tục đây dưa ở cái chủ đề bạo lực này thì quả thật làm mất hương vị của bữa ăn. Đương nhiên những người còn lại cũng không phản đối, ai ai cũng chắm chú ăn cơm không hề nhác đến cái chủ đề vừa rồi nữa.

Rầm… Choang…!

Đột nhiên từ bên ngoài quán ăn vang lên tiếng đập phá đổ vỡ và những tiếng người quát tháo rất lớn.

Vương Minh nghe thấy những âm thanh này thì nhíu máy, hắn nhìn ra phía sau thì không biết nhóm người của tên Dịch Thế Hùng đã biến mất từ lúc nào rồi. Vương Minh cong miệng cười khẩy nói

“Cuối cùng đám ruồi bọ đã đén”

Hắn quay ra nhìn Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai ở hai bê nói

“Hai em đợi anh ở đây một chút”

Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai cực kì tin tưởng vào thực lực của Vương Minh nhưng vì tâm tình quan tâm lo lắng nên không khỏi căn dặn hắn. Cả hai trăm miệng một lời

“Anh cẩn thận nhé”

Nói xong hai nàng nhìn nhau, khuôn mặt đỏ hồng lên rồi cùng che miệng cười

“Được rồi ba anh chị đừng đứng đây anh anh em em nữa, Vương Minh anh mau ra giải quyết đám ruồi bọ kia đi đừng để chúng làm ảnh hưởng đến bữa cơm”

Lâm Yên Yên thấy tình cảnh ba người ở trước mặt thì có chút không chịu nổi, lập tức lên tiếng phá vỡ.

“Em không phỉa đang ghen tị với bọn anh đấy chứ”

Vương Minh lập tức nhướn mắt nhìn Lâm Yên Yên, lời nói phản kích cực kì sắc bén khiến Lâm Yên Yên á khảu không nói gì chỉ liếc mắt tức giận nhìn Phan Hoàng đang xấu hổ ngồi bên cạnh.

“Hì hì, anh đi đi đừng trêu Yên Yên nữa”

Nguyễn Giai Giai thấy bộ dạng của Lâm Yên Yên cười cười sau đó lên tiếng giải vây cho hai người Lâm Yên Yên

“Ha ha”

Vương Minh vừa cười vừa đi ra ngoài. Nhưng vừa đi ra ngoài thì nụ cười trên mặt của Vương Minh lập tức biến mắt mà thay thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, sát khí tư cơ thể hắn tỏa ra khiến những người đứng gần hắn không rét mà run, đêu cảm thấy phía sống lưng vã đầu mồ hôi lạnh. Vương Minh nhìn đám vai u thịt bắp ở bên ngoài đang bao vây kín cả hàng ăn, nhìm đám này tên nào cũng to cao lực lượng không giống với lưu manh bình thường mà quan trọng nhất là chúng cực kì đông

“Một… hai… ba… mười….”

Đúng ba mươi mạng, Vương Minh nhíu mày hắn không ngờ năng lượng của cái tên bảnh mã Dịch Thế Hùng kia lại khá như vậy, chỉ một cái alo là gọi ngay một đám đầu trâu mặt ngựa này đén. Khi vừa Vương Minh vừa ra lập tức có sáu chục cặp mặt nhìn chằm chằm vào hắn, rồi không biết tên nào từ trong đám người kêu lên

“Chính hắn, chính hắn là tên không biết trời cao đất dày, dám không nể mặt Dịch ca”

“Dịch ca?”

Vương Minh khó hiểu nghĩ rồi hắn hiểu ra dịch ca trong miệng đám người này là tên Dịch Thế Hùng chết bầm kia. Giờ đây hắn đã hiểu tại sao tên Dịch Thế hùng chỉ cần một tiếng là gọi nhiều tên đến chịu chết như vậy, hóa ra cũng dạng có số có má trong hắc bang. Vương Minh nhìn liếc qua đám người hỏi

“Khoan đã. Tao muốn biết bọn mày là người của bang nào?”

“Bang nào?”

Cả lũ vu u thịt bắp đưa mắt nhìn nhau rồi cười ha hả. Một tên đầu nhuộm đỏ, bấm khuyên đầu mặt trông có vẻ như là tên cầm đàu đi đến trước mặt Vương Minh liếc mắt đánh giá hắn rồi nhếch miệng cười khinh bỉ hắn nói

“Nghe cho kĩ đây. Đứng cho vững để ma nghe xong đừng có mà đái ra quần nhé”

Tên đầu đỏ dừng lại, giọng hắn chợt trở lên cao hơn hắn nói đầy vẻ hùng dũng

“Bọn tao là người của Nhị bang”

“Nhị bang”

Vương Minh cau mày, nếu hắn nhớ không nhầm thì đây chính là bang hội lớn thứ hai ở thành phố Đông Doanh thì phải. Lại nhìn đám người đang vây quanh mình thì Vương Minh thầm gật đầu hắn hiểu chỉ với mấy tên đàn em mà có thực lực như thế này rồi thì cũng dễ hiểu tại sao Nhị bang lại hùng mạnh như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK