Mấy ngày tiếp theo của Vương Minh khá là thảnh thơi. Vì đã xác định quan hệ với Nguyễn Giai Giai mà Triệu Vận cũng tỏ ý là chấp nhận nên Vương Minh được hưởng thụ diễm phúc hai bên hai người đẹp cùng đi chơi khiến cho bao tên đàn ông khác nhìn hắn với ánh mắt đầy ghen tị. Còn cô nàng Trần Thanh Thanh thì có lẽ sau chuyện trong bệnh viện nên cũng không đến tìm hắn nữa. Vì vậy Vương Minh cảm thấy mấy ngày nay cuộc sống vô cùng dễ chịu, không có chút bực bội nào cả.
Đúng như đã hẹn trước với Hắc Cẩu, hôm nay là thứ hai Vương Minh xuống Giang Kiều. Vừa đến Giang Kiều Vương Minh lấy điện thoại gọi cho Hắc Cẩu. Hắc Cẩu nhận được điện thoại của Vương Minh còn đang lơ mơ buồn ngủ cũng lập tức rời giường chạy đến. Không để Vương Minh đợi lâu Hắc Cẩu đã đến. Vương Minh lái xe theo sau xe của Hắc Cẩu. Đi lòng vòng mất khoảng hợn nửa tiếng thì cuối cùng Vương Minh dừng xe trước một căn nhà hai tầng có phần cũ kĩ, lụp xụp. Nhìn kiểu dáng thiết kế bên ngoài Vương Minh đoán chắc căn nhà này cũng phải xây cách không dưới 20 năm. Nhìn bề ngoài cũ kĩ nhưng được một cái ưu điểm là căn nhà này có diện tích khá là rộng, ước chừng gần hai trăm mét vuông. Vương Minh đỗ xe ở trong sân, bước vào trong nhà Vương Minh không khỏi kinh ngạc. Bên trong căn nhà hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài. Hắc Cẩu nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Vương Minh thì hí hủng, bộ dạng vô cùng cao trí nói
“Căn nhà này là em mua lại của một ông bà cụ. Ông bà cụ này thấy tình hình Giang Kiều càng lúc càng hỗn loạn nên muốn bán gấp căn nhà này chuyển ra ngoài Bắc sống với con cháu. Thế là em chỉ mất có hơn 3 tỉ VND với một tí tiền sửa sang và mua sắm thiết bị. Nếu tính ra giá trị thật này trên sàn bất động sản không dưới 5 tỉ. Tính đi tính lại thì thấy mình đúng là được món hời lớn”
Hắc Cẩu nhe răng cười. Vương Minh đi xem xét khắp căn nhà thì thấy lời Hắc Cẩu nói là đúng. Căn nhà này xét tổng thể thì giá trị không thể nào dưới con số 5 tỉ đồng. Hắc Cẩu chỉ mất 3 tỉ để mua đúng là một món hời quá lớn. Lúc trước Vương Minh vào tài khoản của Hắc Cẩu 7 tỉ đồng để hắn xây dựng trụ sở và trang trải chi phí cho các anh em Hắc bang ở Giang Kiều. Nhìn nơi này Vương Minh gật đầu, vỗ vai Hắc Cẩu khen ngợi
“Làm tốt lắm.”
“Đại ca quá khen”
Hắc Cẩu cười cười. Vương Minh đi lên lầu hai thì gặp Hầu Ba. Hầu Ba thấy Vương Minh thì vui mừng tiến đên ôm lấy hắn. Vương Minh cũng ôm Hầu Ba vỗ vỗ vào lưng hắn. Rồi hai người tách ra, Vương Minh nhìn Hầu Ba từ trên đầu xuống chân nói
“Hầu Ba, vất vả cho chú rồi. Chú gầy và đen đi nhiều đấy”
Hầu Ba cười cười. Lúc này Vương Minh mới chú ý đến ở gần tai trái của Hầu Ba có một vết sẹo tuy rằng đã mờ nhưng khi nhìn kĩ thì vẫn có thể thấy rõ ràng. Vương Minh lập tức biến sắc, hắn hỏi
“Hầu Ba vết sẹo ở tai chú là sao? Kẻ nào dám chém chú?”
Không đợi Hầu Ba kịp nói thì Hắc Cẩu đã nói, giọng vô cùng giận dữ
“Cách đây không lâu khi bọn em đang ăn trưa thì đột nhiên có một đám người xông đến cầm dao chém bọn em. Lúc đó quá bất ngờ với cả nhân số hai bên chênh lệch nhau nên bọn em không kịp trở tay. Một số anh em bị bọn chúng chém thương nặng hiện giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh còn em và anh Hầu Ba liều chết mới thoát ra được tuy nhiên lúc gần thoát thì anh Hầu Ba bị một thằng nó chém sượt qua tai”
“Có tra ra là bọn nào không?”
Vương Minh lạnh giọng hỏi. Sự lạnh lùng và đầy sát khí của Vương Minh khiến cả hai người Hầu Ba và Hắc Cẩu đều run sợ. Thấy Vương Minh đang tức giận thực sự, Hắc Cẩu không dám nói lòng vòng.
“Là đám người Tam Hổ bang”
“Quá đáng lắm rồi đấy”
Vương Minh tức giận, không kiềm chế được đập mạnh vào cái bàn bên cạnh. Lực cú đập vô cùng mạnh khiến cái bàn gỗ nát thành từng mảnh vụn. Vương Minh lúc này tâm tình mới bớt tức giận đi một chút. Giờ đây hắn đã hiểu tất cả hành động gần đây của đám Hắc Long bang. Không phải tự dưng mà chúng có hứng thú với cái thành phố Giang Kiều này mà chúng muốn xuống đây để hớt tay trên của hắn. Đồng thời với các hành động gây hấn lộ liễu gần đây của chúng chứng tỏ đây thứ chúng muốn là chiến tranh. Và khi chiến tranh xảy ra thì lúc đó đám chó chết Liên Minh sẽ nhảy vào hợp lực với Tam Hổ bang xóa sổ hoàn toàn Hắc bang của hắn. Vương Minh nắm tay lại, hắn nhấc điện thoại gọi cho Lê Minh Đức, nói
“Tối nay bắt đầu hành động. Nhớ ba lão gia kia là phải bắt sống rồi đem đến Giang Kiều cho anh”
“Vâng, Vương ca. Anh đợi tin tốt của em đi”
Lê Minh Đức ở bên kia giọng vui mừng reo lên. Vương Minh cúp điện thoại, quay ra nhìn Hắc Cẩu và Hầu Ba ở trước mặt, giơ nắm tay lên giọng đầy kiêu hùng nói
“Anh sẽ cho đám người Tam Hổ bang biết cái giá khi đụng vào Hắc bang chúng ta là thế nào. Chúng muốn chiến tranh ư. Được để anh chiều bọn chúng”
Hắc Cẩu và Hầu Ba bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười trên mặt. Hai người đều biết một khi Vương Minh lộ sát ý thì kiểu gì cũng sẽ có kẻ phải lãnh đủ. Và ở đây kẻ lãnh đủ không ai khác chính là đám người tội nghiệp của Tam Hổ bang. Vương Minh vỗ vai Hầu Ba bảo
“Hầu Ba được rồi. Anh xuống dưới này nhiều ngày, mọi việc để anh giải quyết chú nhân mấy ngày này tranh thủ về thăm bác cùng với Hầu Dũng và Hầu Toàn kẻo không bao người trách anh bóc lột sức lao động, không cho chú về thăm người thân. Cái tội này to lắm anh không gánh nổi đâu”
Hầu Ba cười cười, cảm ơn rôi trở về phòng ngủ nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Vương Minh cùng với Hắc Cẩu đi xem xung quanh căn nhà, thỉnh thoảng gặp vài anh em trong bang thì Hắc Cẩu giới thiệu Vương Minh là nhân vật lãnh đạo quan trọng lần này xuống đây thị sát, các anh em nghe thấy vậy thì hết sức niềm nở với Vương Minh. Vương Minh cũng niềm nở tiếp chuyện, bắt tay hỏi thăm tình hình. Đi một vòng cuối cùng trở lại ngồi trong phòng khách, Vương Minh nhận lấy cốc nước từ tay của Hắc Cẩu. Lúc này phải nói chuyện nhiều đã khiến Vương Minh khô hết cả cổ, Vương Minh nhận lấy cốc nước thì uống ừng ực. Khà một tiếng đầy sảng khoái, Vương Minh đặt cốc thủy tinh lên trên bàn gỗ, gác hai chân lên trên bàn, bộ dạng hết sức thoải mái nói
“Cái bọn Tam Hổ bang dạo gần đây có hành động gì không?”
Hắc Cẩu thấy Vương Minh hỏi chuyện liền nói
“Sau khi tập kích chúng ta ở quan ăn xong, bọn chúng càng ngày càng láo xược hơn. Bọn chúng cùng với đám người Uy Thiên bang mở liên tiếp các cuộc chém giết người của Liệp bang. Hiện giờ đám người của Liệp bang như con chó bị thương, bị dồn vào tất cả trong một khu nhỏ ở thàng Bắc”
Vương Minh gật đầu suy nghĩ một lát rồi nói
“Được rồi cứ kệ mặc bọn chúng lăn qua lặn lại. Thế lại càng hay. Giúp chúng ta đỡ mất công dọn dẹp đám người Liệp bang. Chú xem trong Liệp bang có những người nào có khả năng thu phục được không thì lập tức tiếp xúc kéo bọn chúng về phía chúng ta. Đến lúc đám người của Tam Hổ bang và Uy Thiên bang dọn dẹp xong Liệp bang thì chúng ta ra tay đập tan bọn chúng.”
“Kế này rất hay nhưng em sợ rằng lực lượng hiện giờ của chúng ta hơi mỏng. Nếu cùng lúc đấu với hai bang thì e rằng dù thắng thì cũng chịu tổn thất không nhỏ”
Vương Minh cười cười. Điều này hắn cũng đã tính trước rồi. Ở phía Đông Doanh thì có đám người của Lê Minh Đức trấn thủ nên không có lo lắng gì cả, vì vậy Vương Minh trước khi xuống đây đã bàn với Hầu Dũng , Hầu Toàn và Nguyễn Dũng bắt đầu tập trung toàn bộ nhân lực của Hắc bang xuống dưới này bởi đằng nào trong suy tính của Vương Minh thì Giang Kiều mới là đại bàn thực sự của Hắc bang. Vương Minh nói
“Việc này chú yên tâm. Ba ngày nữa toàn bộ anh em trong bang sẽ xuống đây. Được rồi chiều nay nếu không có việc gì thì chú cùng anh đến công ty bất động sản nhắm xem khu đất nào đẹp đẻ xây tổng bô”
Hắc Cẩu thấy đại ca đã có sắp xếp hết cả thì không còn lo lắng nữa. Không hiểu sao mỗi khi Vương Minh làm việc gì thì từ trên người hắn tỏa ra một thứ cảm giác lạ thường hết sức khó lí giải. Cái cảm giác này mang lại cho Hắc Cẩu một niềm tin vững chắc và vô cùng an tâm đến mức mù quáng. Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc về tình hình Giang Kiều thì điện thoại của Hắc Cẩu vang lên
“Alô. Chị à. Vâng. Vương ca đã đến rồi, anh ý đang ở đây. Vâng, vâng”
Nói xong Vương Minh cúp điện thoại. Nhìn màn hình tivi Vương Minh hỏi
“Là chị nuôi cậu gọi đến à?”
“Vâng. Chị ý hỏi anh đang ở đâu, muốn mời anh đến khách sạn Quốc tế Giang Kiều ăn trưa”
Vương Minh gật đầu nói
“Được thôi”
Rồi hắn ngước nhìn lên đồng hồ thì thấy cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi. Hắn đứng dậy nói với Hắc Cẩu
“Đi thôi. Ăn cơm với mĩ nhân thì đừng để mĩ nhân phải đợi”
Hắc Cẩu cười cười không nói gì. Khác sạn Quốc tế Giang Kiều là một khách sạn công trực thuộc ủy ban nhân dân thành phố Giang Kiều. Đây cũng chính là khách sạn mà lần trước khi xuống Giang Kiều Vương Minh đã ở. Cái khách sạn này mang tên là khác sạn quốc tế nhưng thực chất Vương Minh chỉ thấy cái khách sạn này chỉ ngang với loại khách sạn ba sao mà thôi. Tuy nhiên không thể phủ nhận là các món ăn ở nhà hàng trong khách sạn cũng không đến nỗi nào cả, đặc biệt là các món ăn truyền thống của thành phố này. Khi Vương Minh và Hắc Cẩu vào trong nhà hàng tại tầng ba khách sạn thì đã thấy Dương Hân đợi sẵn ở ngoài cửa, Vương Minh cười cười bắt nhẹ tay nàng nói
“Chúng tôi tưởng mình đã đến sớm không ngờ Dương thị trưởng lại đến sớm hơn”
Dương Hân nở nụ cười quyến rũ nhỏ nhẹ nói
“Là thói quen. Nào chúng ta vào thôi”
Lúc này Vương Minh mới chú ý đến Dương Hân. Nàng mặc trên người một bộ âu phục công sở mày đen. Bộ âu phục bó sát làm tôn lên dáng người chũ S đầy quyến rũ. Ở phía dưới là một đôi chân dài được bao bởi một đôi tất màu da người khiến đôi chân đó thêm vạn phần phong tình. Nếu xét cả cơ thể Dương Hân thì chính đôi chân dài miên man bất tận này mới là thứ hắn bị hút nhất. Nói không quá nếu như cô nàng Dương Hân này đổi nghề làm người mẫu chân chắc chắn sẽ vô cùng nổi tiếng và hút khách. Dương Hân trước khi đến đây đã gọi điện đặt trước một bàn ở gần cửa sổ, vì thân phận hiện giờ của nàng là Phó thị trưởng thường trực nên mặc dù đang giờ cao điểm nhưng nhà hàng vẫn ưu tiên để dành một bàn. Vương Minh ngồi xuống nhìn xung quanh nói
“Không tồi chút nào”
Dương Hân nói
“Làm sao sánh được với các nhà hàng cao cấp ở Đông Doanh chứ”
Vương Minh mỉm cười nói
“Tôi tin là thành phố Giang Kiều này dưới sự lãnh đạo của Dương thị trưởng chắc chắn sẽ phát triển thịnh vượng trong tương lại không xa”
Vì nơi đây là nơi đông người mà toàn tụ tập những nhân vật có tiếng ở trong thành phố Giang Kiều nên Vương Minh cũng không dám có thái độ với xưng hô như bình thường với Dương Hân. Ít nhất cũng phải cho nàng chút thể diện bởi nói thế nào đi chăng nữa nàng ta cũng là Phó thị trưởng thường trực, quan to thứ tư của cái thành phố này mà. Dương Hân là người thông mình nên đương nhiên hiểu điều này, nàng cũng thuận theo Vương Minh nói
“Mr…”
“Gọi tôi là John, John tiên sinh.”
Vương Minh chen nàng lời nàng. Cái tên Mr.Boss là cái biệt danh hắn dùng trong hắc đạo, hắn không muốn ở cái nơi đông người này lại có người nói ra cái tên đó. Dương Hân quả nhiên không hổ là người lăn lộn trong quan trường, khả năng ứng biến rất nhanh. Nàng nói
“John tiên sinh, cảm ơn ngài đã giúp đỡ và ủng hộ”
“Không việc gì cả. Đôi bên cùng có lợi mà. Tôi giúp Dương thị trưởng và Dương thị trưởng cũng giúp tôi. Hi vọng sắp tới khi công ty của tôi rót vốn xuống đầu tư vào Giang Kiều sẽ nhận được sự chiếu cố của Thị ủy và Thành ủy”
“Tất nhiên, tất nhiên. Chúng tôi luôn luôn hoan nghênh những người như John tiên sinh đến Giang Kiều đầu tư”
Dương Hân nghe thấy Vương Minh sắp rót vốn đầu tư thì hai mắt sáng lên. Nàng hiểu là Vương Minh nói với nàng việc này là muốn nhờ vào việc đầu tư này giúp nàng có thành tích. Trong quan trường có một thứ vô cùng quan trọng quyết định con đường quan lộ của người đó chính là xem người đó làm ra bao nhiêu thành tích. Nếu làm ra càng nhiều thành tích thì tốc độ thăng quan sẽ không khác gì ngồi tên lửa, còn nếu không làm ra thành tích thì mạt kiếp chỉ có thể mài đũng quần trên một chiếc ghế, thậm chí có nguy cơ bị đánh bật ra.