Vương Minh rời phòng của Nguyễn Sinh đi xuống dưới phòng khách thì không thấy Liễu Hoa đâu, hỏi mới biết Liễu Hoa cùng với một vị phu nhân khác ra ngoài mua sắm. Còn Nguyễn Giai Giai thì hiện giờ vẫn đang trên gác thay quân áo. Biết phụ nữ thay quần áo là chúa lề mề nên hắn cũng không có gì vội hay sốt ruột cả, hắn cầm lấy quyển tạp chí thời trang gần đó đọc tạm trong lúc chờ đợi
Một lúc sau Vương Minh nghe thấy những tiếp “cộp… cộp…” vang lên từ cầu thang. Hắn ngước nhìn lên thì hai mắt sáng rực. Nguyễn Giai Giai mặc một bộ váy dạ hội màu trắng tinh ôm sát cơ thể đầy đặn của mình, ở eo nàng quấn một chiếc thắt lưng thắt nơ ở phía sau làm nàng càng dễ thương hơn. Có lẽ vì lần nói chuyện trước mà Nguyễn Giai Giai không hề trang điểm mà để mặt một. Ở bên dưới nàng đi một đôi tất chân màu hồng phấn, đôi giày cao gót màu hồng làm cặp chân dài của nàng như dài miên man bất tận.
Nguyễn Giai Giai thấy ánh mắt của Vương Minh nhìn mình thì vừa có chút xấu hổ lại vừa có chút vui mừng. Đi đến trước mặt hắn xoay xoay vài vóng rồi cười hỏi
“Anh thấy sao?”
“Đẹp, đẹp lắm”
Vương Minh vội vàng nói. Nguyễn Giai Giai cười nói
“Anh cũng vậy, anh mặc tây phục rất đẹp”
Vương Minh cười cười rồi cùng nàng lên xe đi đến hội trường A của đại học Tổng hợp Đông Doanh. Lúc Vương Minh và Nguyễn Giai Giai đến hội trường thì trong đó đã chật kín người, nữ thì váy dạ hội còn nam đều mặc âu phục trông ai cũng vô cùng tri thức và lịch sự. Sự xuất hiện của Nguyễn Giai Giai và Vương Minh lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ những người trong hội trường. Cũng phải thôi, ở Đông Doanh này thì Nguyễn Giai Giai quá nổi tiếng mà ở trong trường thì nàng ta là hoa khôi có ai mà không biết cơ chứ, còn Vương Minh thì mặc âu phục tạo nên một bộ dạng lịch lãm đúng kiểu các quý ông châu Âu khiến cho hắn đứng giữa đám đàn ông mặc âu phục ở đâu không khác gì hạc giữa bày gà.
“Nhìn kìa đó là bạn trai của Giai mỹ nhân”
“Đúng là đẹp trai thật, quả là xứng đôi”
“Không biết anh đẹp trai đó học ở đâu nhỉ”
…
Một đám phụ nữ bắt đầu bàn tán xì xào còn đám đàn ông ở trong này thì nhìn Vương Minh với ánh mắt căm phẫn. Hắn không chỉ cướp mất hoa khôi của trường mà còn thu hút hết cả sự chú ý của đám phụ nữ trong hội trường này. Nhưng đám người này cũng không dám có hành động gì quá lố bởi bọn chúng cũng là người có nhãn quan, là bạn trai của Nguyễn Giai Giai thì chắc chắn thân phận không hề tầm thường chút nào.
Nguyễn Giai Giai ôm một cánh tay của Vương Minh, ép sát cơ thể dựa vào người hắn rồi ánh mắt nàng đảo đảo xung quanh cười cười nói
“Anh xem kìa, dám người kia nhìn anh ghen tị muốn chết đó”
“Đương nhiên rồi”
Vương Minh cười cười vòng tay ôm láy eo của nàng nói
“Anh vừa đẹp giai anh tuấn lại vừa có vợ đẹp như Giai Giai thì chúng không ghen tị trừ phi cả lũ này là sư hết”
Câu tự sướng của Vương Minh đúng là vô cùng hài hước khiến Nguyễn Giai Giai phải bụm miệng cười khúc khích không thôi, đến nỗi cả khuôn mặt nàng đỏ ửng lên trông hấp dẫn vô cùng. Vương Minh không khòi động tâm cúi xuống hôn một cái lên đôi má hồng hồng của nàng rồi cùng nàng.
Vương Minh và Nguyễn Giai Giai đều không thích chỗ đông người nên tự tìm cho mình một góc trong đại sảnh mà đứng. Vương Minh đi đến bàn ăn lấy hai cốc nước hoa quả cho hắn và Nguyễn Giai Giai, khi trở về thì thấy Nguyễn Giai Giai đang nói chuyên với Lâm Yên Yên và Phan Hoàng. Phan Hoàng hôm nay mặc một bộ âu phục màu trắng tinh, mái tóc trải mượt keo bóng loáng trông có vài phần phong độ hơn thường ngày. Còn Lâm Yên Yên thì mặc một bộ váy màu hồng phấn đơn giản, trang điểm cũng nhẹ nhàng, có lẽ sống trên thành phố một thời gian nên khiến khí chất trên người nàng cũng thay đổi đôi chút, có một thứ gì đó giống với khí chất của người thành thị lại có chút gì đó của người nông thôn, hai thứ khí chất này hòa cùng với nhau tạo cho người khác một cảm giác là lạ lại có chút thú vị.
“Đến rồi à”
Vương Minh đến bên cạnh Nguyễn Giai Giai nhìn hai người Phan Hoàng và Lâm Yên Yên cười nói. Phan Hoàng gật đầu.
“Cũng vừa đến thôi. Mà Vương Minh này, quả thật là không nhìn ra nhà. Mày mặc âu phục vào trông phong độ phết”
“Điều này đương nhiên, anh trai tôi không phong độ thì ai phong độ nữa”
Từ sau sự việc ở thôn Hoa Huệ cách đây mấy tháng thì Lâm Yên Yên trong lòng có một sự sùng bài kiên định với Vương Minh, trong lòng nàng thì Vương Minh là vô song, không việc gì hắn không làm được. Lúc đầu hắn còn không quen với kiểu sùng bái này nên nhiều lần bảo giúp nàng thay đổi suy nghĩ nhưng đều vô hiệu nên hắn bó tay, cuối cùng dần dần cũng quen.
“Phải phải”
Phan Hoàng cười nịnh. Lâm Yên Yên chỉ “hừ” một cái rồi không nhìn hắn nữa mà quay ra nói chuyện với Nguyễn Giai Giai. Vương Minh thấy hai người như vậy thì cười cười, kéo Phan Hoàng ra một khoảng rồi khoác vai hắn, cười cười hỏi
“Tiến độ thế nào rồi?”
Phan Hoàng thở dài lắc đầu nói
“Chậm lắm. Mới dừng ở lại mức độ tìm hiểu thôi, đến nắm tay cũng không cho. Đúng là thất bại quá”
Từ trước đến nay Phan Hoàng đã trải qua không ít cuộc tình, chinh phục không ít phụ nữ. Cách mục tiêu mà hắn chinh phục chỉ cần trong một tần đừng nói là nắm tay, thậm chí kéo lên giường cũng còn có thể nữa. Nhưng mà khi đối mặt với tảng đá cứng như Lâm Yên Yên thì hắn bó tay thất thủ, một tháng theo đổi mà đến tay cũng không cầm được quả thật đối với một kẻ tự cho là tình thánh như hắn là một thất bai quá sức ê chề.
Vương Minh nhìn Phan Hoàng rì nhìn Lâm Yên Yên đang vui vẻ trò chuyện với Nguyễn Giai Giai ở đằng kia. Hắn thở dài, Lâm Yên Yên cô bé này có tính cách độc lập và vô cùng mạnh mẽ, không nói gì Phan Hoàng đế cả hắn cũng không dám chắc là đả động được cô nàng. Vương Minh thở dài chỉ có một ní câu khuyên nhủ
“Có công mài sắt có ngày nên kim”
“Phải phải”
Phan Hoàng gật đầu. Lúc này đền trong hội trường chợt tối đi, ánh đèn tập trung lên trên sân khấu của hội trường. Một người thanh niên vận âu phuc xám, trên túi gắn một bông hoa hồng, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Vương Minh biết tên này, hắn là hội trưởng hội học sinh khóa Vương Minh, cũng chính là tên lên đọc diễn văn tại lễ khai giảng. Tên hội trưởng này đứng trên bục nhìn mọi người phía dưới một lượt rồi nở nụ cười mê người cất giọng nói
“Các ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc cuối năm của hội học sinh khóa 30. Xin mọi người một tràng vỗ tay”
Một loạt tiếng vỗ tay vang lên hưởng ứng. Tên hội trưởng đợi mọi người võ tay xong thì mới lấy từ trong túi ra một tập giấy dày cộp bắt đầu phát biểu một tràng dài dằng dặc.
“Thưa các bạn, mặc dù mới làm hội trưởng được gần nửa năm nhưng…”
Mọi người đứng dưới há hốc mồm còn Vương Minh thì cười khẩy. Hắn đã nghe nói qua cái tên hội trưởng này bị chứng tự yêu bản thân hay gọi một cách gắn gọn là tự sướng nặng, không ngờ một dịp vui chơi như thế này hắn cũng không tha, lôi ra cả một bài diễn văn dài dài để tự khoe các chiến tích của bản thân chứ.
Mọi người ở bên dưới không ai dám lên tiếng bởi dù sao cái tên này cũng là hội trưởng hội học sinh, sau này trong bốn năm học chắc chắc còn phải ít nhiều nhờ hắn chiếu cố nên cũng phải giữ lại chút mặt mũi thể diện cho hắn đồng thời tên này trong trường cũng có tiếng đầu gấu, nghe nói là còn quen với xã hội đen nên mọi người đều có phần kính sợ hắn, không ai dám lên tiếng ngăn lại mà chỉ âm thầm chịu đựng cái cảnh tra tấn này.
Vương Minh, Nguyễn Giai Giai, Lâm Yên Yên và Phan Hoàng đứng nghe diễn văn của tên hội trưởng này một lúc mà ngán đến tận cổ. Vương Minh nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng rồi mà vẫn chữa xong, nếu mà không có ai ngăn cản thì chắc là đến nửa đêm cũng không xong mất. Mà hắn nhìn ra xung quanh thấy ai ai cũng cúi đầu cam chịu trận thì thở dài, phen này phải để hắn tự thân xuất mã rồi. Vương Minh hít một hơi thật sâu, vận hắc ám nội khí vào trong cổ họng để giúp gia tăng âm lương hắn hét lên
“Này cái thằng tự kỷ kia, muốn khoe khoang thì về mà khoe với mẹ mày ý. Cứ đứng ở đây lải nhải làm tốn thời gian của ông, có muốn ăn đòn không?”
Cả hội trường im lặng, tên hội trưởng thì sững sờ một lúc sau hắn mới có phản ứng, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận hắn rống lên
“Ai vừa lên tiếng?”
“Là tao đấy”
Đám đông xác định được thanh âm phát ra từ đầu thì những kẻ đứng gần đó vội vàng dạt ra xung quanh như sợ bị lây bệnh truyền nhiễm. Ánh đền lúc này cũng chiếu vào nhóm người Vương Minh. Tên hội trưởng đứng trên cao nheo mắt nhìn nhó người này thì Nguyễn Giai Giai. Hắn là hội trưởng đương nhiên biết Nguyễn Giai Giai là ai, lúc đầu năm hắn cũng từng theo đuổi nàng thời gian nhưng nàng ta không thèm để hắn vào trong mắt, đối với một tên tự cho mình là bạch ma hoàng tử vạn nữ mê mân như hắn thì đó là sự xỉ nhục vì vậy hắn nghi hận Nguyễn Giai Giai trong lòng, thầm nghĩ chờ thời cơ thích hợp sẽ trả thù sau.
Nhưng điều khiến hăn căm tức nhất lúc này chính là cái tên thanh niên mà Nguyễn Giai Giai đang khoác tay kia, tên này còn tuấn tú và lịch lãm hơn hắn vài phần làm hắn trong lòng chịu một đả kích vô cùng lớn. Nhưng nhớ đến hoàn cảnh và địa vị của mình bây giờ thì hắn cố hít một hơi kiềm chế lại bản thân mình, cố nở nụ cười thân thiên nhìn về phái bốn người hỏi
“Xin hỏi bạn trong nào trông bốn người vùa mới nói vậy”
“Là tao”
Vương Minh dõng dạc hô to rồi hắn nói
“Đây là dạ hội chứ không phải là bữa tiệc của riêng mày mà mày đứng trên đó sủa bây làm tốn thất bao nhiều thời gian vàng bạc quí báu của chúng ta. Biết điều thì im mồm rời khỏi đó đi.”