Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Giai Giai cảm thấy thân thể như thoát hư vô lực, cả người dựa vào ngực của Vương Minh, mặt đỏ hồng, thở hổn hển. Một lúc sau khi nàng hồi phuc được chút sức lực, nàng ngước đầu lên thì thấy Triệu Vận ở bên kia đang vừa rên rỉ vừa nhìn nàng với ánh mắt trêu chọc. Lập tức Nguyễn Giai Giai nhớ đến tình cảnh xấu hổ vừa rồi, nàng lập tức dùng tay gạt lấy bàn tay đang nắm bên ngực mình rồi đứng bật dậy nói

“Em đi vệ sinh”

Nói xong thì như sợ bị Vương Minh tóm lại, Nguyễn Giai Giai lập tức chạy vào nhà vệ sinh như bị ma đuổi. Khóa cửa phòng vệ sinh lại, nàng đặt tay lên ngực nàng có thể cảm thấy trống ngực đang đập đồn dập. Dùng tay nâng cạp quần short ra nàng nhìn thấy cái quần lót màu đỏ bằng lụa của mình đã ướt dẫm một mảng lại nghĩ đến cảm giác vừa rồi khi Vương Minh trêu đùa nàng thì mặt nàng càng đỏ hơn.

“Đúng là sắc lang hại người”

Lời nói tuy trách móc nhưng mà biểu hiện trên mặt nàng không chút gì giận dỗi cả, thậm chí trong lòng Nguyễn Giai Giai đang cảm thấy có chút kích thích muốn được thử lại cảm giác vừa rồi.

Vương Minh và Nguyễn Giai Giai ngồi ở phòng khác nhìn về phía phòng vệ sinh rồi hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó cùng cười hả hả. Triệu Vận bụm miệng cười nói

“Không ngờ chị Giai Giai lại nhạy cảm như vậy, mới một chút mà đã không chịu nổi rồi”

“Vậy còn em thì sao”

Vương Minh híp mắt nhìn Triệu Vận. Hai tay một trên một dưới, trên thì túm lấy một hòn đẩu nhỏ cứng cứng, dưới thì luồng vào bên trong váy của Triệu Vận, dè dàng gạt một bên mép quần lót tấn công thăng vào khu thung lũng rậm rạp cỏ hoa.

Hai địa phương nhay cảm nhất trên cơ thể Triệu Vận bị tâp kích thì cả cơ thể run lên, lúc đầu nàng còn cắn răng không phát ra tiếng rên rỉ nhưng khi Vương Minh tăng cường sức lực đặt biệt là ở phía dưới, ngón tay liên tục gạt phăng các lớp cỏ mà lướt qua lướt lại khe suối lầy lội thì Triệu Vận nhanh chóng giương cờ chắng đầu hàng dưới dâm uy của Vương Minh, nàng vừa rên rỉ vừa thở hổn hển cầu xin

“Đừng… Vương Minh… đừng như vậy… em không chịu nổi nữa rồi. Đến tôi em cho anh được không”

Thực sự Triệu Vận không ngại cùng Vương Minh làm chút hoạt động tại phòng khách bởi lúc ở nhà hai người cũng thỉnh thoảng hoạt động ở một số nơi bên ngoài chiếc giường. Điều này theo như Vương Minh nói là để làm tăng kích thích, lúc đầu Triệu Vận còn thấy ngại nhưng làm qua vài lần thấy lời của Vương Minh thật sự nói là đúng nên cũng không còn ngại ngùng nữa mà cũng chiều Vương Minh thích làm ở đâu thì làm.

Nhưng mà hoàn cảnh lúc này lại khác, bây giờ là ban ngày, không phải ở nhà của hai người. Nhưng lí do quan trọng nhất là Nguyễn Giai Giai đang ở trong phòng vệ sinh không biết sẽ đi ra lúc nào. Nếu như nàng ta đi ra mà thấy Triệu Vận và Vương Minh hai người thân thể trần truồng đang làm một số động tác “ra vào” thì Triệu Vận chắc chắn sẽ bị nàng ta trêu trọc đến không chịu nổi mất. Vì vậy mà Triệu Vận mới cầu xin Vương Minh đừng có xơi nàng lúc này, hãy đợi đến tối.

Vương Minh cũng nhận ra hoàn cảnh lúc này nên cũng không có ý định “ăn” Triệu Vận ngay ở đây mặc dù thằng em ở phía dưới đang biểu tình rất dữ dội, đòi được tắm rửa và mát-xa một phen. Tuy không “ăn” nhưng cũng phải làm một số việc chứ, Vương Minh cười hắc hắc nghe vào tai của Triệu Vận nói

“Như vây là không được đâu nhé. Em xem đi tiểu Vương Minh đang kháng nghị đòi được ăn kia kia”

Triệu Vận liêc mắt xuống nhìn khu vực giữa hai chân Vương Minh thì thấy quần của Vương Minh ở nói đó đang đụn lên một cục to tướng. Triệu Vận đương nhiên biết đó là thứ gì, nàng cũng biết đàn ông một khi không giải tỏa được thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Suy nghĩ một lúc nàng cắn răng nói

“Vậy đểm em dùng tay giúp anh được không”

“Được được”

Vương Minh gật đầu như gà một thóc. Bình thường hai người “hoạt động” thì Triệu Vận trên giường rất bảo thủ đa phần Vương Minh là người chủ động, họa hoằn lắm hôm nào hăc ám nội khí trong cơ thể nàng giở chứng thì nàng mới chủ động với hắn. Lại nghĩ đến những lúc Triệu Vận chủ động câu dẫn hắn trên giường, nhớ đến các tư thế như “cưỡi ngựa xem hoa”, dogstyle,… vào những lúc đó thì Vương Minh lại cảm thấy máu nóng càng sôi sục cả lên. Bây giờ Triệu Vận không chịu tác dụng của hắc ám nội khí mà lại chủ động dùng tay giúp hắn giải quyết, đây là lần đầu tiên trong tình trạng này nàng yêu cầu chủ động trừ phi Vương Minh là thằng ngu mới không đồng ý.

Lúc bình tĩnh lại thì Triệu Vận mới cảm thấy không ổn, bản tính nàng hay rụt rè sao tự dưng lại chủ đông như vậy nhưng mà lời nói đã nói ra rồi, nếu nàng không làm thì chắc chắn Vương Minh sẽ không vui. Hàm răng trắng cắn chặt vào đôi môi hồng, Triệu Vận đưa bàn tay đang run run về phía quần của Vương Minh, chậm rãi thò tay vào quần của Vương Minh nắm lấy cây gậy sắt nóng hôi hổi rồi nhẹ nhàng lên xuống

“Ú”

Vương Minh cảm thấy từ chỗ thằng nhỏ truyền lên một cảm giác sung sướng nói không lên lời, không kìm được lòng hắn tru lên một tiếng khoán khoái.

Có lẽ vì là lần đầu nên động tác của Triệu Vận rất thô không có kĩ xảo gì nên mặc dù có cảm giác sung sướng nhưng chưa phải lên đến cực điểm. Vì vậy Vương Minh lại bỏ một phen tâm tư bắt đầu huấn luyện Triệu Vận.

Lúc đầu nàng còn ngại ngùng nhưng về sau cũng nghe theo những lời chỉ dạy của Vương Minh. Vương Minh không thể không công nhận là Triệu Vận ở phương diện này có tài năng thiên phú a, học rất là nhanh chỉ cần hắn bỏ một chút thời gian chỉ dạy là kĩ thuật của nàng đã tiến bộ thần tốc làm hắn suýt chút nữa giơ cờ trắng đầu hàng

Cộc… cộc…

Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Vận và Vương Minh giật bắn mình vội vàng thu hồi lại động tác, chỉnh đốn lại trang phục và sắt mặt. Trong lòng Vương Minh lúc này rất bực tức, không biết tên chết bầm nào phá hoạt chuyện tốt của mình, dọa cho thằng nhỏ của hắn trở nên ỉu xìu mềm oặt ra đúng là đáng chết vô cùng. Vì tâm trạng bực bội nên giọng nói của Vương Minh đột nhiên cao hơn bình thường, hắn hô

“Vào đi”

“Vương Minh”

Cánh cửa mở ra, bộ mặt với nụ cười bỉ ổi của tên công tử Phan Hoàng xuất hiện.

Vương Minh nhìn thấy Phan Hoàng thì bực mình nói

“Mày đến đây làm gì. Chẳng phải mày mới Yên Yên về nhà Lâm gia sao? Chẳng lẽ vừa vào cửa đã bị bác Lâm cầm chổi đánh đuổi ra khỏi cửa rồi”

“Mày coi thường tao thế hả.”

Phan Hoàng bĩu môi rồi hắn vỗ ngực nói

“Mày nhìn tao là ai chứ. Tao là Phan thiếu gia anh tuấn suất chúng, con gái nhìn là chết mê chết mệt, chẳng lẽ chỉ một lão già mà tao cũng không đối phó được sao ? “

“Anh bảo ai là lão già?”

Phan Hoàng đang dương dương tự sướng thì đột nhiên phía sau lưng hắn vang lên tiếng của Lâm Yên Yên dọa Phan Hoàng nhảy dựng lên, hồn muốn lìa khỏi sảng. Hắn vội vàng quay lưng lại thấy Lâm Yên Yên đang đứng ngay phía sau lưng, mặt mũi tối sầm lại xem chừng nàng ta đang cực kì tức giận. Phan Hoàng biết phen này mình xong rồi lời nói lúc nãy của hắn đều bị nàng nghe thấy toàn bộ. Phan Hoàng vội vàng nói

“Yên Yên, làm sao em về sớm vậy. Em với bác trai lâu ngày chưa gặp sao không ở lại trò chuyện với bác trái một lúc nữa”

Lâm Yên Yên nhướn mày, giọng không nóng không lạnh nói

“Ồ nếu không về sớm thì làm sao mà nghe có người nói cha tôi đã già rồi”

“Anh…”

Phan Hoàng á khẩu, hắn vội vàng nháy mắt cầu xin Vương Minh cứu trợ.

Vương Minh tâm tình vẫn còn đang buồn bực vì lúc nãy cái tên trời ơi đất hỡi Phan Hoàng này đột nhiên xông vào phá hoại chuyện tốt của hắn nên hắn ngoảnh mặt làm ngơ giả vờ như nhìn thấy ám hiệu cầu cứu của Phan Hoàng

Lâm Yên Yên thấy Phan Hoàng nháy mắt với Vương Minh thì buông giọng mỉa mai

“Phan Hoàng mắt ánh làm sao vậy hình như bị tật hay sao mà giật giật liên tục thế. Được rồi theo em ra đây em xem cho”

Không đợi Phan Hoàng phát biểu ý kiến, Lâm Yên Yên đã nắm lấy cánh tay Phan Hoàng kéo đi.

Trong phòng khi Phan Hàng và Lâm Yên Yên rời đi thì lập tức trở lại khung cảnh yên tĩnh lúc trước. Vương Minh và Triệu Vận ngồi trên salon nhìn nhau rồi cười cười. Vương Minh nói

“Hai người này đúng là cứ như oan gia, gặp nhau không cãi nhau là không được”

“Đúng vậy”

Vương Minh nhìn khuôn mặt đỏ ửng đầy mê hoặc của Triệu Vận thì không kìm được lòng, hắn hôn nàng một cái thật dài rồi mới thỏ thẻ vào tai nàng

“Mình tiếp tục nhé”

“Không được”

Triệu Vận giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay của Vương Minh rồi làm mặt quỉ với hắn nói

“Em muốn đi tắm rửa”

Nói xong thì như con thỏ nhanh chóng chạy vào trong phòng vệ sinh. Vương Minh ngồi một mình chán nán ở phòng khác, từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước xối xả thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười khúc khích của hai người đẹp bên trong. Nghe thấy những âm thanh này Vương Minh phải kìm lòng làm mới đè nén được cái ham muốn xông vào trong đó mà làm một màn tắm uyên ương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK