Vương Minh nhìn thấy bộ dạng chạy còn nhanh hơn cả thỏ của Phan Hoàng thì cảm thấy chắc chắn trong lời nói của tên này lúc này không tốt đẹp gì. Vương Minh xoa xoa cằm lẩm nhẩm
“Nhân vật trong Tây Du Ký? Cầm bồ cào?”
Không mất đến một giây suy nghĩ lập tức Vương Minh có ngay đáp án. Tức giận xung thiên nhưng cái tên kia đã lẩn rồi vì vậy không có nơi phát tiết, Vương Minh đi ra ngoài quán cafe lập tức lấy số điện thoại bấm số của Phan Hoàng. Điện thoại vừa kết nối, không đợi đầu bên kia lên tiếng lập tức Vương Minh xổ ra cả một tràng chửi rủa thóa mạ liên miên bất tận như sóng biển
“Đ**, thằng chó này…. Mịa mày…. Mày chán sống rồi hả…. Dám chửi tao là Trư Bát giới… Có tin tao cho mày thành Trư luôn không… Đ**”
“Hà hà…”
Phan Hoàng cười một tiếng cực khoái chí, có lẽ vì lúc này hắn đã rời khách sạn, Vương Minh cũng không thể làm gì hắn lúc này lên lá gan của Phan Hoàng được một phen phình to hơn cả gan hùm gan báo. Phan Hoàng cười xong thì trong vui đùa nói
“Tao làm gì ngu như tên Dịch Thế Hùng, tao vẫn còn muốn sống lắm. Mà mày sao lại đánh tao, tao nói sự thật mà… ài đúng là đời hiện giờ trái khoáy, nói thật lại bị chịu thiệt thòi… đúng là người tốt thì số khổ… hắc hắc”
Vương Minh nghe xong mà tức muốn xì khói qua lỗ tai, răng nghiến ken két rít lên từng chữ:
“Mày… sẽ… hối… hận…”
“Hắc hắc… sự thật luôn đúng, tao nói sự thật thì làm sao mà phải hối hận chứ… thôi bye nhé…. Ha ha ha”
Vương Minh đang định nói thì trong điện thoại truyền đến những tiếng “tút” vô vị, gọi điện lại thì trong điện thoại lại vang lên tiếng nói máy móc của tổng đài:
“Số thuê bao quí khác vừa gọi hiện không liên lạc được xin vui lòng gọi lại sau…”
Vương Minh tức muốn ném bay cái điện thoại trên tay đi, hắn ước gì lúc này mình có dị năng kéo người khách xuyên không gian khiến kẻ đó xuất hiện trước mặt mình. Tức giận thì tức giận, muốn đánh thì chỉ có thể nhịn bởi rốt cuộc kẻ cần đánh hiện đang không có trước mặt mình nhưng cục tức này nói nhịn thì làm sao nhịn xuống được chứ. Vương Minh chắp tay đằng sau lưng đi đi lại lại trong sảnh, hai chân mày cau lại suy nghĩ phương pháp trả thù. Đột nhiên một cái tên xuất hiện trong đầu hắn, Vương Minh dừng lại, đầu óc đang mờ mịt thì bừng tỉnh bộ dạng như một tín đồ mộ đạo vừa được khai sáng. Hắn hắc hắc cười lạnh nói
“Phan Hoàng à Phan Hoàng, tuy tao không trị được mày nhưng có một người khác có thể”
Nghĩ là làm Vương Minh rút điện thoại tra một số điện thoại trong danh bạ, bấm nút gọi.
“Alo, anh Minh à sao vậy hôm nay không đi chơi với hai chị dâu hay sao mà lại rảnh rỗi gọi điện cho cô em gái nuôi này”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói châm chọc lại có chút tinh nghịch. Vương Minh nghe xong thì cười ha hả nói
“Làm gì thế chứ. Ăn tết có vui vẻ không?”
“Cũng vui. Mọi người trong thôn luôn hỏi em sao anh không về ăn tết với mọi người”
“Ha ha… tại anh trên này nhiều việc qua không trở về được, em thay anh gửi lời xin lỗi và chúc tết đến mọi người trong Hoa Huệ thôn nhé”
“Hừ… đợi anh nhắc thì đến bao giờ, em cũng lấy một lí do tương tự như thế cho anh rồi. Anh thấy em gái anh giỏi không”
“Giỏi, em gái giỏi nhất”
“Nếu vậy thì khi em về anh nhớ phải thưởng em một bai lì xì thật dày nhé”
“Yên tâm đi. Anh tưởng thứ gì chứ tiền anh không thiếu”
“Anh nhớ đấy, một lời đã định”
“Một lời đã định”
Đến đây chắc mọi người đã biết vũ khí hủy diệt siêu cấp cho sự trả thù của anh Minh nhà ta là gì rồi chứ. Không ai khác chính là cô em gái con cái đội lốt trẻ em của hắn, Lâm Yên Yên, cũng chính là bạn gái hiện giờ của Phan Hoàng. Hắn biết tính cách của Lâm Yên Yên rất mạnh mẽ, là một cô gái có tính độc chiếm ở phương diện tình cảm rất cao vì vậy từ khi xác định quan hệ với Phan Hoàng thì luôn luôn sử dụng chính sách giám sát ngắt ngao với Phan Hoàng khiến cái tên công tử Phan Hoang này nhiều phen khóc ra nước mướt trước mặt Vương Minh mà kể khổ. Bắt được điểm này nên Vương Minh coi như nắm được điều quan trong nhất để tra thủ.
“À bao giờ em trở lại Đông Doanh”
Han huyên một chút Vương Minh bắt đầu lái câu chuyện vào vấn đề chính.
“Ừm cái này thì em định ngày mai em trở về. À lần trước hai chị dâu gọi điện vao anh bị thương phải vài nằm viện, có sao không anh”
Lâm Yên Yên lo lắng quan tâm hỏi
“Cảm ơn cô em đã quan tâm”
Vương Minh cười ha hả, được Lâm Yên Yên quan tâm hỏi thăm hắn thấy trong lòng mình có chút ấm áp, xem ra hắn thu nhận cô em gái này cũng không phải là để cho có a. Vương Minh nói
“Chỉ là vết thương nhỏ, anh xuất viện được vài ngày rồi”
“Vâng. Thế anh nghĩ ngơi tốt.”
Hai anh em hàn huyên với nhau thêm vài phút. Vương Minh mặc dù có mục đích xấu xa khi gọi điện nhưng hắn cũng không chủ động nói trước bởi hắn biết Lâm Yên Yên làm một cô gái thông minh, chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó. Quả nhiên
“À mà anh gọi em có chuyện gì, chẳng lẽ chỉ để nói chuyện phiếm với em thôi sao? Tính anh không thích vòng vo mà.”
“Hà hà… Yên Yên… cái này… cái kia…”
Vương Minh làm bộ ấp úng như thể có một việc rất quan trọng cần nói với Lâm Yên Yên nhưng không biết làm sao để mở miệng nói được.
“Sao anh lại ấp a ấp úng vậy?”
Lâm Yên Yên ở đầu bên kia nghi hoặc hỏi ròi đột nhiên đầu óc nàng bừng tỉnh, giọng nói có chút cạu có lại có mùi vị ghen tuông hỏi
“Có vải là về Phan Hoàng không?”
Vương Minh nghe thấy thái độ của Lâm Yên Yên chuyển biến thì biết nàng ta đã rơi vào tròng rồi nhưng hắn vẫn chưa vội giật dây bởi hắn muốn nàng ta phải tiến vào sâu hơn nữa. Vương Minh giả bộ khó xử, chột dạ nói năng không rõ ràng
“À… thì… nào có”
Đúng như Vương Minh đã đoán sau khi nói xong một đoạn lắp ba lắp bắp không rõ ràng thì lửa giận của Lâm Yên Yên tăng lên ngút trời. Lâm Yên Yên ở bên kia lúc đầu còn là nghi hoặc nên mới hỏi một câu thăm dò lại nghe thấy giọng nói lấp la lấp liếm như che dấu gì đó thì lúc này nàng ta càng khẳng định chắc chắn Phan Hoàng có vấn đề. Mà vấn đề này dựa vào sự hiểu biết của nàng về bạn trai Phan Hoàng thì nàng không khó để đoán ra ngoài một chữ: “gái”.
Không thể trách Lâm Yên Yên nghĩ như vậy bởi mấy lần trước Lâm Yên Yên đã bắt quả tăng ngay tại trận Phan Hoàng sau lưng nàng lén tán tỉnh cô gái khác. Mà tình tình thời công tử ăn chơi năm xưa tuy đã sửa đổi được khá nhiều nhưng vẫn còn một số tính xấu lưu lại, đặc biệt là có cái thói cứ thấy gái đẹp là sán vài như đỉa thấy máu, như chó thấy xương, như mèo thấy cá... Vì vậy thử hỏi nàng làm sao mà yên tâm được chứ. Lâm Yên Yên dùng giọng lạnh lùng như băng nói
“Anh yên tâm, em sẽ không nói anh tố cáo đây”
“Nếu vậy thì…”
Vương Minh giả bộ thở phào rồi bắt đầu ba hoa chích chòe. Đương nhiên chuyện hắn nói không phải là hoàn toàn bịa đặt mà cũng có vài phần sự thật. Từ lúc Vương Minh giao cho tên Phan Hoàng phục trách công việc ở công ty giải trí Ngàn Sao của hai người thì tên này rất năng nổ tích cực xông pha vào các trường đại học trong thành phố tìm kiếm các ngôi sao, mà với cái thói thấy đẹp là mờ mắt của Phan Hoàng thì không tránh khỏi việc trong quá trình làm việc, hắn dùng việc công làm một vài việc riêng.
Vương Minh vừa kể lại vừa bôi thêm một chút, chỗ giảm đi chỗ tăng thêm độ nặng cuối cùng tạo thành một câu chuyện hoàn hảo đủ để đẩy tên Phan Hoàng vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Kết lại câu chuyện hắn thở dài một cái tỏ vẻ vô lực, thấm thía nói
“Anh xin lỗi Yên Yên, đáng lẽ ngay từ đầu anh phải ngăn cản Phan Hoàng nhưng mà tính nó em biết rồi đó… ôi đúng là ngưa quen đường cũ, giang sơn dễ đồi nhưng bản tính khó dời mà”
“Đây không phải lỗi của anh, tất cả đều do tên Phan Hoàng chết tiệt này đợi vài ngày nữa sẽ biết tay em”
“Ây Yên Yên à, em là con gái thì tốt nhất là đừng dùng bạo lực có gì thì nói chuyện nhẹ nhàng thôi”
Vương Minh bỏ một câu khuyên can nhưng chả khác nào là đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bốc cao bởi hắn biết tính tình của cô gái Lâm Yên Yên này, làm gì có chuyện nàng ta nói chuyện nhỏ nhẹ như Triệu Vận chứ, chắc chắn sẽ là một trận quyền cước để tẩm quất cho khung xương của Phan Hoàng
“Vâng em biết rồi. Anh yên tâm đi.Em cảm ơn anh đã nói cho em. Anh yên tâm việc này để em xử lí, anh mong lần sau nếu Phan Hoàng còn làm việc gì lén lút sau lưng em thì anh lập tức bao cho em ngay”
“Rồi… anh biết… nếu nó có làm nữa anh sẽ lập tức gọi”