Vương Minh khựng lại một chút rồi vẫn coi như là không nghe thấy gì, tiếp tục đi. Bạch Tiểu Diệp thấy Vương Minh như vậy thì càng tức giận hơn, đang tính lao lên dạy bảo Vương Minh một trận thì một bàn tay khô gầy giữ nàng lại. Đó là một người thanh niên khoảng 24, 25 tuổi trong nhóm. Người này nói
“Bỏ đi Tiểu Diệp”
Có vẻ như Bạch Tiểu Diệp rất kiêng nể người thanh niên này, người thanh niên này vừa lên tiếng mặc dù trong lòng nàng vẫn bừng bừng giận dữ nhưng không dám làm gì. Không có nơi phát tiết tức giận nàng chỉ còn nước đứng tại chỗ dẫm chân xuống dưới coi như là lấy cái sàn đá của nhà hàng để phát tiết lửa giận trong lòng
Vương Minh quay lại xem ân nhân của mình là ai thì thấy đó là một người thanh niên khá là tuấn tú, không tính là đẹp trai nhưng đủ tiêu chuẩn. Dáng người cao gây lại đeo một cái kính gọng đen dày cộp khiến người khác nhìn vào giống với một mọt sách nhưng khi Vương Minh để ý kĩ thì thấy từ người này tạo cho hắn một cảm giác nguy hiểm vô cùng. Rõ ràng tên này cũng giống Vương Minh đều là thể loại người ẩn nhẫn năng lực, giả heo ăn thịt hổ. Lại nhìn gương mặt người này có vài phần giống Bạch Phá Thiên nên Vương Minh đoán chắc chắn tám phần người này là người của Bạch gia mà địa vị trong Bạch gia cũng không phải tầm thường nếu không làm sao có thể khiến Bạch đại tiểu thư nghe lời như vậy được. Vương Minh gật đầu với hắn ý cảm tạ hắn cũng gật đầu đáp trả rồi cùng với nhóm người Bạch Tiểu Diệp đi vào trong nhà hàng.
Vương Yến từ đầu đến giờ vẫn ngồi chỗ cũ, chăm chú xem Vương Minh và đám người Bạch Tiểu Diệp. Khi Vương Minh về chỗ thì nàng ta hỏi
“Này Vương Minh, anh vào con bé kia có quan hệ gì?”
Vương Minh nhíu mày nói
“Có quan hệ gì thì là chuyện của tôi. Liên quan gì đến cô”
“Thì tò mò nên hỏi thôi”
Nói xong Vương Yến quay đầu đi. Vương Minh nhìn là biết ngay Vương Yến đang nói dối bởi ánh mắt của nàng thoáng toát lên địch ý. Có vẻ như hai cô nàng đại tiểu thư này có mối thù hận nào đó thì phải bất quá Vương Minh cũng không quan tâm bởi đó không phải là việc của hắn, há chi phải rỗi hơi tìm hiểu làm chi cho mệt. Nhưng mà có một điều khiến hắn không ngờ là hình như thấy vẻ không quan tâm của hắn thì Vương Yến lại mở miệng giải thích qua hệ giữa hai người đẹp
“Một lần ta đến Trung Quốc làm nhiệm vụ thì đụng phải con bé kia, nó làm bảo tiêu cho mục tiêu của ta. Phải công nhận là trình độ của con bé kia rất khá, tí nữa thì ta bị bắt”
“Ồ thì ra là vậy”
Vương Minh gật gật đầu đã hiểu. Thấy nàng đã mở miệng giải thích rồi thì Vương Minh cũng phải nói quan hệ giữa hắn và Bạch Tiểu Diệp gọi là có đi có lại. Vương Minh nói
“Thực ra ta với cô ta cũng không tính là có quan hệ. Ta chỉ đến nhà cô ta chơi có một lần, cốt là để gặp ông nội cô ta nào ngờ lúc ở đó xung đột với cô ta một trận”
“Hèn chi trông bộ dạng của cô ta giống hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi vậy”
Vương Minh cười hắc hắc nói
“Muốn ăn tươi nuốt sống tôi hơi bị khó đó bởi tôi là khúc xương cứng khó nuốt mà”
Vương Yến nghe thấy lời nói này của Vương Minh thì khóe miệng cũng nhếch lên cười một nụ cười nhẹ nhàng vô cùng. Hai người tiếp tục trò chuyện được một lúc thì bồi bàn của nhà hàng thông báo là bên trong đã có bàn trống nên hai người tạm dừng câu chuyện lại, đi vào trong nhà hàng. Một đãi thịt bò bít tết và một ly rượu vang, thế là bữa trưa đã giải quyết xong một cách ngon lành.
“Bây giờ vẫn còn sớm, ngươi có rảnh cùng ta đi dạo phố không”
Vương Yến đột nhiên đồ nghị. Vương Minh hơi sững sờ rồi nhìn đồng hồ trên tường. Đúng là vẫn còn sớm thật, còn hơn bảy tiếng đồng hồ nữa mới bắt đầu kế hoạch mà mọi thứ tối qua đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, bây giờ về phòng ngoại trừ xem ti vi với lên mạng thì chẳng còn việc gì. Lại nghĩ mình ra nước ngoài cũng phải có quà về cho mọi người nên hắn gật đầu đồng ý đi dạo với Vương Yến
Trên đời này có một loại cực hình đối với tất cả mọi người đàn ông chính phải đi dạo phố với phụ nữ. Lúc này Vương Minh đã thấm nhuần câu nói này của các bậc đi trước. Trong ý nghĩ của các chị em phụ nữ, đi dạo phố đồng thời là phải vào ngó ngó mỗi cái một chút, dù không mua cũng phải thử một chút. Mà đã mua thì mua phải xả phanh. Vương Yến thực hiện đúng tiêu chí này, mỗi lần nàng ghé vào một cửa hàng xem hành rồi thử cũng mất hơn nửa tiếng. Sau khi ghé qua một loạt các cửa hàng quần áo thời trang, giày dép, túi xách,… thì lúc này trên hai tay Vương Minh là một đống túi đồ , trông hắn chả khác gì một tên culi cửu vạn ở bến cảng cả.
“Thề rằng lần sau sẽ không đi dạo phố với phụ nữ”
Vương Minh thầm nhủ trong lòng rồi cũng gồng mình gánh đống túi đồ đi theo phía sau Vương Yến. Cuối cùng vì quá nhàm chán nên hắn đành viện lí do là về chuẩn bị cho hành động hôm nay thì cô nàng Vương Yến mới chịu buông tha không kéo hắn đi dạo cùng nữa.
Vương Minh trở về trong phòng thì thấy Mã Đống ở trong phòng với một đống thiết bị kì lạ. Vương Minh tiến đến cầm một trái bóng nhỏ như trái bóng tennis, ném ném thử vài cái lên cao. Lúc này Mã Đống mới chú ý Vương Minh xuất hiện, nhìn thấy Vương Minh đang chơi đùa với trái bóng thì khuôn mặt chợt trở lên xanh mét rồi trắng bệch, cắt không còn. Mã Đống vội vàng bật dậy chộp lấy quả bóng từ tay Vương Minh rồi nâng niu nhẹ nhàng đặt xuống dưới bàn. Vương Minh thấy vậy thì buồn cười.
“Làm gì mà phải cẩn thận vậy Mã ca, có phải là bóng vàng bóng bạc đâu mà…”
Mã Đống thở phì phò nói
“Cái này còn quí hơn cả bóng vàng bóng bạc ý chứ”
“Thật sao”
Vương Minh không tin hỏi. Mã Đống nói
“Thế chú đã nghe nói đến dự án II của quân đội Mỹ chưa?”
Vương Minh lắc đầu ý bảo mình không biết. Mà cũng đúng từ trước đến nay, kể cả từ hồi làm sát thủ Vương Minh làm gì quan tâm đến nguồn ngốc của vũ khí, hắn chỉ cần biết vũ khí đó có cộng dụng và cách sử dụng như thế nào mà thôi. Mã Đống bắt đầu giảng giải
“Đó là một dự án của quân đội Mỹ nghiên cứu về vũ khí mini. Cai quả bóng nho nhỏ này chính là một thành quả của công trình nghiên cứu đó. Đừng nhìn nó chỉ là một quả bóng nhỏ bình thường, bên trong nó chứa một lượng thuốc nổ được điều chế đặc biệt đảm bảo chỉ cần kích nổ, cả tầng lầu này của khách sạn ra cám luôn”
“Ồ lợi hại vậy sao”
Vương Minh nói vậy nhưng trán cũng chảy vài giọt mồ hơi sợ hãi. May mà lúc nãy hắn không làm điều gì dại dột nếu không chắc tan xương trong đống gạch vụn rồi. Lại nhìn thêm bàn có một số đồ chơi hay ho lạ mắt khác nên tòn mò hỏi. Mã Đống giải thích từng món một. Mã Đống đưa cho Vương Minh một cái tai nghe nói
“Đây là một cái tai nghe nhỏ kiêm microphone, trong vòng phạm vị 700 m đổ lại thì vẫn có thể liên lạc được với nhau”
Rồi hắn chỉ lên cái kính râm trên mặt bàn nói
“Cái kính này có chức năng nhìn trong bóng đêm đồng thời khi ấn vào nút nhỏ này lên trên gọng kính thì nó lập tức chuyển sang chế độ tầm nhiệt. Đồng thờ ở giữa hai mắt kính có một chiếc camera mini giúp truyền hình ảnh về máy tính”
Mã Đống lại lấy từ trong hành lí ra một khẩu súng lục thường rồi bày lên trên một hộp đạn có hình thù đặc dị, nói
“Đây là loại đạn xuyên giáp, phòng ngừa trường hợp mục tiêu mặc áo giáp chống đạn. Thế nào chú thấy mấy cái đồ chơi này ra sao”
Vương Minh cười cười, cầm khẩu súng lên thử cảm giác rồi nói
“Mã ca vẫn đúng là Mã ca, mấy thứ này vẫn kiếm được”
Từ hồi hai người còn là sát thủ thì Mã Đống là quản gia nên luôn là người phụ trách các công tác như thu thập tin tức tình báo, chuẩn bị vũ khí, xử lí dọn dẹp,… Vì vậy nên có thể nói mạng lưới quan hệ ngầm của Mã Đống là rất lớn nên bây giờ thấy Mã Đống kiếm được cả mấy thứ của hiếm như thế này thì Vương Minh cũng không cảm thấy có gì là kì lạ cả.
“Sắp đến giờ rồi, chú em chuẩn bị đi”
Mã Đống nhìn đồng hồ thì đã gần sáu giờ tối nên bảo Vương Minh chuẩn bị. Vương Minh gật đầu rồi lấy một cái balo thu dọn những thứ cần thiết vào bên trong sau đó xách lên trên phòng Vương Yến. Lúc đi qua căn phòng của Alice thì Vương Minh có chút chần chừ. Đúng lúc này thì cánh cửa phòng mở ra, là một nữ phục vụ. Lại nhìn vào trong phòng thấy không có ai thì Vương Minh hỏi
“Xin hỏi tiểu thư Alice có trong phòng không?”
“Tiên sinh là…?”
Nữ phục vũ dè dặt hỏi. Vương Minh nở nụ cười hòa ái nói
“Tôi là bạn của tiểu thư Alice. Tôi vừa từ Anh bay đến đây để gặp tiểu thư Alice”
Nữ phục vụ thấy Vương Minh ăn mặc bình thường nhưng tác phong và cách ăn nói rất lịch sự và lễ phép liền cởi mở hơn. Nữ phục vụ nói
“Ồ ra thế. Thật tiếc cho tiên sinh, sáng sớm hôm nay tiểu thư Alice đã trả phòng và ra sân bay rồi”
“Ồ thật à. Thật tiếc quá. Cảm ơn”
Nói xong Vương Minh chào người phục vũ rồi đi đến phòng của Vương Yến. Vương Minh gõ cửa thì Vương Yến nhanh chóng chạy từ bên trong ra mở cửa. Nhìn qua vai nàng thấy bên trong đang bày ba chiếc laptop, hắn biết chắc cô nàng đang khởi động nóng người đây mà. Vương Minh đi vào rồi bày tất cả dụng cụ đồ chơi trong balo lên mặt bàn khiến Vương Yến trợn mắt há mồm lên vì kinh hãi và ngạc nhiên
“Trời ơi. Không ngờ ngươi lại kiếm được mấy thứ đồ chơi ngon như thế này”
Vương Yến cầm cái kính và hộp đạn lên cảm thán. Vương Minh nhe răng cười có chút vui sướng. Hắn lấy một bộ quần áo đen được đặc chế bằng chất liệu đặc biệt vào trong phòng thay. Bộ quần áo này được thiết kế ôm sát người đồng thời giúp người mặc giữ nhiệt độ cơ thể luôn ổn định cho dù là người đang ở điểm cực nóng như sa mạc hay như lạnh lẽo Bắc Cực. Tuy rằng bộ quần áo này bó sát cơ thể người mặc nhưng đo làm bằng chất liệu đặc biệt nên vô cùng nghẹ và deo dai, không hề gây bất cứ gò bó nào cho người mặc. Nhưng điều khiến chiếc áo này đặc biệt chính là nó có khả năng chống đạn chỉ cần không phải là đạn từ các loại súng máy hay súng tự động thì đảm bảo không báo giờ có thể xuyên thủng cái áo này.