Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thằng nhóc ta khuyên ngươi một câu tốt nhất là trở về nhà mà bí ti mẹ đi, mới mọc tí lông mà đã đòi ra xã hội chém giết”

Tên địch nhân “già” híp mắt cười khẩy chế giễu. Ngay từ khi nhóm người Vương Minh tiến vào hắn đã chú ý đến Vương Minh bởi Vương Minh chính là kẻ dẫn dầu nhóm người này, hắn cứ tưởng lão đại của đám kia trâu bò như thế nào nhưng khi mặt đối mặt nói chuyện, hắn âm thầm dùng nội khí dò xét chả thu được kết quả gì, hắn nhanh chóng kết luận Vương Minh chỉ là một kẻ bình thường mà thôi. Vì vậy lúc trước hắn đã không để Vương Minh vào mắt thì nay đàng không cần nhìn luôn.

“Thật vậy sao?”

Vương Minh híp mắt cười nói với giọng đầy trào phúng như câu tiếp theo của hắn thì giọng lại biến đổi, lạnh lẽo vô cùng.

“Nhưng theo tao nghĩ lão già như ngươi nên xuống lỗ là vừa”

Tên địch nhân “già” hơi chút bất ngờ vì Vương Minh nói những lời vậy, đột nhiên hắn cảm thấy có một thứ gì đó đang bay rất nhanh nhằm vào tim hắn, khí thế của cái thứ đang bay đến này khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Trong lòng kêu không ổn tên địch nhân “già” vội vàng vận nối khí lách người sang bên. Hắn tránh được một kiếp nhưng mấy tên đệ tử đằng sao không phải may mắn như vậy, ba tên đệ tử phía sau hắn ngã xuống đất nằm trên vũng máu nhưng kinh dị nhất là cả ba tên trước ngực đều có một lỗ thủng. Tên địch nhân “già” nhìn thấy tình trạng của ba đệ tử như vậy thì trầm mạc, giọng căm hận nhìn Vương Minh

“Tên bỉ ổi dám dùng ám khí”

Thực ra cái tên địch nhân “già” này tuổi già sức yếu mắt mũi kèm nhèm không thể nào nhìn rõ rốt cuộc cái thứ bay đến là thứ gì nhưng nhìn ba vết thương trên cơ thể ba đồ đệ vừa chết thì hắn chỉ có thể nghĩ đó là một loại ám khí nào đó.

Vương Minh cười lạnh nghĩ hắn mà phải dùng ám khí sao nhưng đối phương đã nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi. Vương Minh khinh bỉ nói

“Thắng làm vua thua làm giặc, đánh nhau là không kể thủ đoạn”

“Ngươi…”

Tên địch nhân “già” không biết nói gì hơn bởi lời của Vương Minh hoàn toàn chính xác, đánh nhau quan trọng xem kẻ nào là kẻ còn sống cuối cùng chứ chả quan tâm gì đến phương thức cả.

“Nói nhảm như vậy là đủ rồi. Bây giờ tao cho chungs mày hai lựa chọn, thứ nhất là cuốn xéo ra khỏi đất của tao, thứ hai là để xác lại đây. Chúng mày chọn đi”

Vương Minh nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm, không muốn tiếp tục ở lại dây dưa.

“Mày… mày được lắm. Đúng là ăn gan hùm gan báo dám đến chiếm đất của Nguyễn gia”

Có lẽ do một màn quá mức quỉ dị của Vương Minh lúc nãy đã khiến tên địch nhân “già” ý thức được rằng thực lực của hai người có khoảng cách, hắn không phải là đối thủ của Vương Minh nên lập tức đổi phương án, lấy chiêu bài Nguyễn gia ra làm bia.

“Nguyễn gia? Nguyễn gia Nam Hải?”

Vương Minh tỏ vẻ sửng sốt hỏi. Thực ra cái tin này hắn đã biết rồi nhưng lần này hỏi lại chỉ là để cho chắn chắn thôi. Theo như thông tin nội bộ mà Vương Minh thu được thì mặc dù trong Nguyễn gia con cháu đầy đàn nhưng mà gia chủ Nguyễn gia Nguyễn Hải Thượng chỉ yêu thương nhất con trai trưởng của hắn chính là cái tên Nguyễn Hùng mà cách đây ít hôm Vương Minh đã gặp. Hắn chỉ là không biết sự việc hôm nay liệu Nguyễn gia có trực tiếp ra mặt hay không mà thôi. Nếu như Nguyễn gia thật sự ra mặt thì từ nay về sau Vương Minh phải điều chỉnh lại kế hoạch từ đánh lén sang tấn công chính diện, còn nếu không thì mọi kế hoạch ban đầu vẫn tiếp tục như cũ.

“Phải chính là Nguyễn gia Nam Hải”

Tên địch “già” thấy sắc mặc Vương Minh có chút biến đổi tưởng là đã hù dọa được Vương Minh nên có chút đắc chí, đồng thời trong lòng khẽ thở phào một hơi. Nhưng câu nói tiếp theo của Vương Minh khiến lão ta lạnh hết sống lưng.

“Ồ hóa ra là người của Nguyễn gia. Vậy thì tốt quá”

Vương Minh nói xong, Hắc huyết đao xuất hiện ở hai cánh tay. Huy động hắc ám nội khí gia tăng tốc độ chuyển động trong cơ thể, Vương Minh như một con mãnh thú lao về phía đám người của Nguyễn gia.

A… a… a… !

Những tiếng hét thảm thiết vang lên, thây người nằm la liệt trên đất, máu chảy thành sông nhuộm đỏ cả một vùng. Vương Minh xông vào giữa đám người Nguyễn gia như một con sói hung dữ ở giữa bầy cừu, song đao trên hai tay khua lên những đường đao sắc lẹm, chứ một lần khua là một tên đi đời, chả mấy chốc thì hai phần ba số người của Nguyễn gia đã ngã xuống hết.

“Ác ma… hắc là ác ma”

“Chạy chạy mau”

“Ác ma… ác ma xuất hiện

Những tên còn đứng được thấy một tràng cảnh chém giết đớn rợn người, lại nhìn vào kẻ đang đeo chiếc mặt nạ quỉ kia khiến bọn chúng không khỏi liên tưởng đến ác quỷ giết người không ghê tay. Tâm lí đã sụp đổ hoàn toàn khiến tinh thần chiến đấu của đám người Nguyễn gia hoàn toàn tan rã, bọn chúng lúc này trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất chính là chạy, chạy càng nhanh càng tốt.

“Tất cả đứng lại cho ta. Không kẻ nào được chạy, kẻ nào chạy ta giết”

Tên địch “già” thấy đồ đệ của mình lâm trận bỏ chạy thì tức giận vô cùng hét rống lên. Thực sự tâm lí của hắn cũng có chút dao động, muốn nhanh chóng bỏ chạy. Tên này tuy rằng giết rất nhiều người nhưng những người hắn giết đều là những kẻ có thực lực yếu hơn hắn, giết rất dễ dàng nhưng lúc này đứng trước mặt hắn là một đối thủ cường đại hơn hắn rất nhiều lần. Nhưng mà hắn lúc này ở trong tình thế tiến cũng không được mà lui cũng không xong bởi trước mặt là kẻ địch mạnh, sau lưng là nhị thiếu gia Nguyễn gia Nguyễn Phi Long. Hắn biết nếu hắn có chạy thoát thì kiểu gì cũng bị người của Nguyễn Phi Long bắt lại, lúc đó thì đúng là sống không bằng chết. Cắn răn quyết định hắn tập trung nội khí vào hai tay, phi thân về phía Vương Minh hòng tinhs đánh lén

Bất quá Vương Minh có phải kẻ thường, hắn thân là dị năng giả kiếm khí giả há lại dễ dàng bị đánh lén vậy sao. Mặc dù đang trong trạng thái cuồng sát nhưng giác quan thứ sáu của hắn cực kì nhạy bén chỉ cần một chút động tĩnh xung quanh hắn cũng có thể cảm nhận được. Thấy tên địch “già” tấn công phía sau lưng, nhìn là biết đối phương đã tính liều mạng rồi. Vương Minh chuyển song đao thành song thủ, bao bọc lấy hai cánh tay quay người lại trực tiếp cứng đối cừng với tên kia.

Oanh…!

Hai quyền chạm vào nhau, hai luồng nội khí phát nổ đẩy Vương Minh và tên địch “già” ra xa. Vương Minh bị lực xung kích đẩy lùi ra sau chục bước nhưng cơ thể không có một chút thương tích nào cả bởi trước lúc đó để dự phòng trường hợp này hắn đã lấy một lượng hắc nội khí bao bọc xung quanh cơ thể tạo thành một lớp áo giáp vì vậy vụ nổ không thể gây hấn gì đến hắn chỉ là cơ thể có chút chấn động nhẹ mà thôi.

Nhưng cái tên đich “già” kia thì không như vậy. Hắn vừa đứng vững được thì cảm thấy yết nóng nóng lại có vị ngọt ngọt, ở ngực cảm thấy tưng tức.

Phut…!

Đột nhiên tên địch “già” thổ ra một ngụm huyết lớn, một hắn run run mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thể, cả cơ thể hắn như một cây đại thụ bị đốn ngã, đổ sập xuống, hai mắt mở lớn nhìn trân trần lên trời.

Phành phạch…!

Đúng lúc này từ trên trời xuất hiện một chiếc trực thăng, Vương Minh ngước nhìn lên thì thấy ở trước cửa trưng có một người thanh niên khoảng 20 tuổi, có khuôn mặt hao hao giống với Nguyễn Hùng, bất qua thân hình hắn có chút gầy gò, trên mặt đeo một chiếc kính đen dày cộm hàng hiệu đắt tiền khiến hắn có vẻ tri thức hơn Nguyễn Hùng. Nhìn kẻ này Vương Minh nhoẻn miệng cười

“Cuối cùng cũng chịu xuất hiện”

Máy bay đáp xương, người thanh niên kia bước xuống, nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông ở xung quanh rồi nhìn kẻ đeo mặt nạ trước mặt với ánh mắt âm trầm.

“Chúng mày là ai?”

“Chúng ta là ai thì Nguyễn nhị thiếu gia hiển nhiên là biết. Bọn mày chiếm đất của người khác nên người ta thuê chúng ta đến đòi lại thôi”

Vương Minh nhún vài thản nhiên nói.

“Mày biết tao”

“Đương nhiên rồi. Nhị công tử Nguyễn gia Nguyễn Phi Long đỉnh đỉnh đại danh, như tiếng sấm bên tai làm sao mà một kẻ lăn lộn trên giang hồ lại không biết chứ”

“Biết rồi sao còn dám đến đất của tao làm loạn”

Vương Minh lắc lắc ngón tay không đồng ý với lời của Nguyễn Phi Long. Hắn nói

“Nhị công tử mày nói sai rồi. Đây không phải là đất của mày”

“Sao mày dám nói với nhị công tử như vậy”

Lúc này một người áo đen lực lượng, mặc vét đen, đeo kính râm bộ dạng có vẻ như là vệ sĩ của Nguyễn Phi Long bước xuống, chỉ vào Vương Minh quát. Hắn định nói gì tiếp thì cảm thấy ở mi tâm truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, cảnh vất trước mắt dần dần tối sầm lại, cơ thể nặng trịch ngã xuống đất.

“Chủ nhân nói truyện mà một tên vệ sĩ lại dám xen miệng vào”

Vương Minh lạnh giọng nói, đồng thời từ trên cơ thể hắn sát khí tỏa ra bao trùm cả một khoảng không xung quanh khiến Nguyễn Phi Long không rét mà run.

Nguyễn Phi Long hít một hơi để bình tĩnh lại, hắn liếc nhìn xác tên vệ sĩ đan nằm bên cạnh. Hắn cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng, lúc nãy hắn chỉ thấy có một thứ gì đó bay rất nhanh đâm vào giữa trán của tên vệ sĩ rồi tên vệ sĩ này gục xuống, chết không nhắm mắt. Lúc này Nguyễn Phi Long ý thức được cái tên đeo mặt nạ quái gở kia không phải là kẻ bình thường, nếu hắn cứ tiếp tục cứng giọng nói chuyện thì không sớm thì muộn hắn cũng theo chân cái tên vệ sĩ kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK