Đang mải mê suy nghĩ thì cửa phòng khách mở ra, Vương Minh ngoài đầu lại thì thấy Lâm Yên Yên và Triệu Vận đang đi cùng nhau vào, nhìn cách nói chuyện và khuôn mặt hai người có thể thấy hai người rất thân thiết với nhau. Tò mò Vương Minh hỏi
“Em gái, so lại đi cùng Triệu Vận vậy?”
Lâm Yên Yên nhìn Vương Minh rồi cười một cách ám muội, nói
“Em tính đi về nấu cơm cho anh anh nhưng không ngờ đã có nấu thay em rồi. Triệu Vận à, về sau cậu phải chiếu cố ông anh trai của tớ thật tốt đó nếu không thì tớ sẽ chiêu đãi cậu món cù léc độc chiêu”
Nói rồi không cần quan tâm hiện này Triệu Vận mặt đang đỏ đến tận mang tay, Lâm Yên Yên lao lên thọc léc cô bạn gái. Nhìn hay người đùa nhau, Vương Minh ôm bụng cười tí nữa thì ngã ra ghế salon. Cười một lúc thì cái bụng réo lên ầm ĩ, Vương Minh liền lên tiếng can ngăn hai người
“Được rồi, được rồi không đùa nữa, mau đi nấu cơm đi. Từ sáng đến giờ anh cho có hột cơm nào bỏ bụng đây này”
“Dạ”
Được Vương Minh giải vây, Triệu Vận ngượng ngùng sửa lại quần áo, định đi vào trong bếp thì Lâm Yên Yên kéo nàng lại rồi ấn nàng ngồi xuống ghế salon ngay bên cạnh Vương Minh, cười cười nói
“Vận Vận, cậu ngồi đây, mình làm cho. Yên tâm mình không làm kì đã cản mũi đâu”
Nghe thấy vậy khuôn mặt đáng yêu của Triệu Vận càng đỏ hơn, thậm chí còn lan đến tận cổ. Như không thấy biêu hiện của cô bạn, Lâm Yên Yên quay sang người anh trai của mình đang ngồi trước mặt, trừng mắt giọng đầy đe dọa nói
“Anh mà dám khi dễ Vận Vận thì đứng trách em”
“Rồi rồi, cô không phải lo. Anh là ai cô lại còn không biết sao”
“Vì quá biết anh nên em mới phải nhắc nhở. Được rồi không làm phiền khoảnh khác riêng tư của hai người nữa, em vào bếp đâu”
Nói xong, Lâm Yên Yên quay đi vào phòng bếp, thậm chí còn cẩn thận đóng cửa lại. Lâm Yên Yên rời đi khiến không khí trong phòng trở nên kì quái vô cùng. Một người thì ngượng ngùng e thẹn, một người thì vừa bộc lộ được bản chất vô sỉ sắc lang, không ai nói lời nào cả. Không khí im lặng một hồi lâu, Triệu Vận cuối cùng cũng lên tiếng trước, bởi vì con ngượng ngùng nên nàng chỉ cúi mặt xuống đất lí nhí nói:
“Lâm Yên Yên nói đùa cho vui thôi, anh vạn nhất đừng hiểu lầm”
“Hiểu lầm!”
Vương Minh nhìn cô gái xinh, dịu dàng bên cạnh. Tay trái vòng qua eo thon của nàng kéo nàng vào trong lòng mình. Triệu Vận vì quá bất ngờ, không có chút khoáng cự nào mà nhào vào lòng Vương Minh. Vương Minh đưa môi tiến gần tai nàng thủ thỉ
“Nếu đã là hiểu lầm thì cho hiểu lầm luôn đi”
Đồng thời bàn tay trên eo nàng cũng bắt đầu hoạt động, xoa xoa cái bụng nhẵn phẳng của Triệu Vận. Nếu như là trước kia cái hàn động mờ ám cỡ này Vương Minh cũng không dám nghĩ nhưng hiện nay đã khác, Vương Minh đã trở thành đúng con người thật sự của mình, không cần phải đè nén. Hắn giờ đây đúng nghĩa một kẻ mặt dày không kém gì tường thành vì vậy không một chút ngựng ngừng nào nào mà kéo Triệu Vận thủ thỉ trong lòng. Nghe thấy những lời này của nam nhân, Triệu Vận ngượng đến chín mặt, lại thêm cái động tác thân mật mập mờ kia khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng hơn. Hô hấp cũng trở lên gấp gáp bộn phần, bộ ngực phập phồng trông thật bắt mắt. Vương Minh thấy cảnh tượng như đông lòng người như vậy, mặc sức cho Triệu Vận giãy dụa như thế nào, hai cánh tay liền tăng thêm lực đạo ôm chặt nàng trong lòng. Mùi thơm trên cơ thể con gái phả vào mũi Vương Minh khiến hắn hít hà hương phấn không thôi, ở phái dưới hạ thân thằng nhỏ bắt đẩu có hiện tượng “chào cờ”.
Triệu Vận thấy nam nhân nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình thì rất xấu hổ, muốn vùng thoát ra khỏi vong tay của nam nhân nhưng với sức của nàng thì sao mà được cơ chứ. Triệu Vận đành nằm trong lòng nam nhân, cánh tay cố giữ cho đôi bàn tay ở bụng không làm loạn cơ thể nàng. Tuy kháng cư như vậy nhưng trong lòng nàng lại không hề xuất hiện sự kháng cư nào, thậm còn có đôi chút chờ mong, ngọt ngào. Trái tim nàng đập một cách rộn ràng.
Thấy nữ nhân vẫn còn kháng cự, Vương Minh quyết định tung chiêu sát thủ. Đưa môi mình áp sát môi nàng, tặng cho nàng một nụ hôn dài kiểu pháp. Triệu Vận hết sức bất ngờ trước hành động to gan của Vương Minh, Triệu Vận trợn tròn mắt nhưng rất nhanh đôi mắt của nàng chỉ còn khép hờ hờ bởi sự kháng của cuối cùng của nàng đã bị chiếc lưỡi điêu luyện của Vương Minh đánh bay mất. Nàng đang hượng thụ cái cảm giác mà chiếc lưỡi của Vương Minh mang lại.
“Ưm… ưm…”
Triệu Vận lúc này đã rơi vào bể tình, không còn một chút kháng cự, bàn tay ngọc đã buông cánh tay Vương Minh ra để nó thỏa sức làm loạn. Hai tay choàng lên ôm lấy cổ nam nhân, cả cơ thể mềm nhũn ra.
Nhận thấy nữ nhân có dấu hiệu buông xuông cho mình làm loạn, Vương Minh cũng không khách khí, một bên bắt lấy trái tuyết lê căng mọng sức xuân cùa nàng mà xoa nắn, tay kia thì tiếp tục vân vê ở vùng bụng chờ thời co để trượt xuống phái dưới. Bởi vì hành động quá ư là kích thích của Vương Minh khiến hô hấp của Triệu Vận càng lúc càng khó khăn hơn, đồng thời đây là nụ hôn đầu tiên của nàng nên có thể nói kĩ thuật của Triệu Vận rất tệ, mới có một phút thôi mà đã không thở nỗi nữa rồi. Vương Minh tách môi hai người ra, hai tay vẫn không ngừng hoạt động, thở một hơi đầy nóng bỏng vào tai nàng, Vương Minh thủ thỉ
“Em đẹp quá, Vận Vận. Làm bạn gái anh nhé”
Triệu Vận nghe nam nhân nói vậy, vô cùng sửng sốt nhưng cũng rất vui mừng. Kể từ lần hôm qua nam nhân này xuất hiện cứu nàng, nàng đã nghĩ người này chính là hoàng tử trong mộng của mình. Lại nói mới sống cũng nhau một ngày nhưng nàng thấy Vương Minh cũng rất tốt, không có biểu hiện gì quá phận chỉ là có hơi háo sức mà thôi. Đang bối rối, không biết trả lời nam nhân thế nào, Triệu Vận chỉ có thể nói
“Đừng làm loạn anh, còn có Yên Yên”
Thấy vậy Vương Minh càng tăng lực đạo. Thậm chí cái bàn tay lúc trước ở bụng nàng đã trượt xuống mép đùi mà xoa nắn. Hắn nói:
“Muốn anh tha ư. Đồng ý làm bạn gái anh nhé”
Thực ra đây khôn phải là suy nghĩ nhất thời trong lúc bông bột của Vương Minh. Từ lúc vào đại học hắn đã có ý định tìm một cô bạn gái rồi, lại nói từ khi Lâm Yên Yên chuyển vào kí túc xá của trưởng thì cuộc sống ỏ nhà của Vương Minh đúng là chật vật và buồn chán. Hắn càng quyết tâm phải rước một người về dinh mới được. Nhưng mà suốt ba tháng qua nhắm mãi không có đối tượng nào vừa mắt, đột nhiên hôm qua lại tìm được một cô gái báu vật như Triệu Vận, Vương Minh quyết định đánh nhanh diệt gọn. Vốn là ban đầu dịnh từ từ sống với nhau môt thời gian rồi Vương Minh mới thổ lộ nhưng đấy là con người trước kia, con bây giờ hắn đã là một người mặt dày vô sỉ nên chả cần đợi gì cho khổ, trược tiếp thổ lộ luôn.
Triệu Vận đang không biết trả lời nhu thế nào thì đột nhiên cảm thấy ở phái dưới hạ thân đã bị bàn tay của nam nhân xâm nhập. Cả người run run lên không phải vì ngượng ngùng nữa mà là vì tức giận. Không hiểu sức từ đâu ra, Triệu Vận đột nhiên vùng ra khỏi vòng tay Vương Minh, giáng cho hắn một cái tát.
“Tét”
Tiếng da thịt va vào nhau nghe thật kêu. Vương Minh sửng sờ, đang không hiểu gì thì thấy Triệu Vận đã đứng dậy sửa soạn y phục, nhìn Vương Minh với ánh mắt giận dữ, trong khóe mắt rươm rươm ướt, nàng chỉ vào Vương Minh giong run run quát
“Sắc lang… anh là sắc lang… coi như tôi đã nhìn nhầm người”
Nói rồi lập tức chạy vào trong phòng ngủ, đóng rầm cửa lại. Vương Minh ngồi trên ghế salon, xoa xoa cái má còn đang hằn năm vết tay đỏ bừng, cười tự chế giễu
“Dục tất bất đạt”
Vương Minh giờ đây đã nhẫn ra hành động của mình lúc nãy rất quá đáng chứ không tại sao lại khiến một cô gái hiện dịu như Triệu Vận tức giận như vậy. Thấy mình đã quá vội vã, Vương Minh rất muốn giải thích với nàng nhưng mà không biết nói gì cả đồng thời hiện giờ tâm trạng của nàng không được tốt. Suy nghĩ một lúc, Vương Minh quyết định đi ra ngoài một vài ngày, đợi nàng bình tĩnh lại rồi mới giải thích. Mà 3 ngày nữa là đến ngày giao chiến với Mặt Sẹo nên Vương Minh quyết định đến đó ở tạm tí ngày.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
“Mọi việc chuẩn bị đến đâu rồi”
Vương Minh ngồi xuống, hỏi ba ngườ họ Hầu. Hầu Toàn đứng dậy nói
“Đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, bên công an cũng đã lo xong xuôi hết. Đảm bảo khi chúng ta tiếp quản quận 13 đám cảnh sát sẽ không đến làm phiền”
Vương Minh gật đầu hài lòng trước tác phong lòng việc chu toàn của Hầu Toàn. Rồi hắn nói
“Được rồi mấy ngày tới anh sẽ ở đây, đến khi nào ổn định tình hình thì sẽ đi”
Ba người không hỏi tại sao chỉ nghe theo lệnh, phân phó đám đàn êm đi dọn dẹp một phòng ở tầng 3 cho Vương Minh. Nhìn ba người một lúc, Vương Minh đột nhiên hỏi
“Vậy sau khi tiêu diệt xong Mặt Sẹo, mọi người định tính thế nào”
Câ hỏi này quá bất ngờ khiến ba người lúng túng không biết trả lời thế nào. Lúc này ba người chỉ nghĩ đến việc làm sao tiêu diệt Mặt Sẹo nên vẫn chưa thể nghĩ đến xa như vậy. Thấy ba người cúi ngằm mặt không trả lời, Vương Minh liền nói tiếp
“Thế các chú nghĩ suốt đời này mình chỉ rú rú trong mỗi cái quận này thôi sao. Mà cứ cho là thế đi vậy lấy kinh phí đâu để nuối sống các anh em. Anh nói như vậy không phải là anh tiếc tiền nhưng mà anh muốn các chú phải có khả năng tự lập chứ không phải phụ thuộc vào tài chính cua anh đề phòng vạn nhất sau này anh có chuyện gì xảy ra thì các chú vẫn duy trì Hắc bang của chúng ta hoạt đông được”
Ba người gật đầu đồng ý. Hầu Ba giở trò vuốt mông ngựa:
“Đúng là đại ca suy tính sâu xa”
“Cái thằng này…”
Mặc dù ngoài miệng trách cứ nhưng mà Vương Minh vẫn cảm thấy thích thích, con người mà được khen thì ai chả thích, tất nhiên là không phải khen đểu mình rồi. Hầu Toàn từ lúc nãy đã quan sát sắc mặt của đại ca, thấy đại ca nói chuyện này rất bình tĩnh, lập tức đầu hắn nhảy số. Một lúc sau như ngộ ra một điều gì đó, cung kính về phái Vương Minh nói:
“Đại ca chắc là đã có cao kến rồi. Bọn em xin lắng nghe”
“Cũng không có gì. Chủ mới là ý nghĩ trong đầu thôi” Vương Minh bình thản đáp
Ba người kia nghe thấy vậy lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm tức lắng nghe. Vương Minh thấy mọi người tập trung như vậy liền nói ra suy nghĩ của mình lúc sáng này. Vừa mới nghe xong, Hầu Toàn không kiềm chế được phấn khích, đập bàn mạnh một cái rồi giơ ngón cái tán dương Vương Minh, giọng đầy sự khâm phục nói
“Quả là một ý tuyệt vời”
“Em không hiểu gì cả. Tại sao chúng ta phải dời đến cái thành phố cấp hai Gang Kiêu chứ, ở đất đất rộng sợ gì thiếu chỗ diễn”
Hầu Dũng cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Hầu Ba. Vương Minh không nói gì chỉ nhìn Hầu Toàn y bảo hắn giải thích. Hầu Toàn nhìn hai người anh em của mình, ho húng hắng vài tiếng rồi nói
“Vì ở đây quá rộng nên mới đáng sợ, cái thành phố này là nơi tranh đoạt rất ác liệt, hai người nghĩ xem một bang phái mới thành lập như chúng ta căn cơ còn chưa vững thì muốn tồn tại ở đây khá là khó. Mà cũng giống như đại ca vừa nói, chúng ta cần mở rộng địa bàn để có kinh phí duy trì bang nhưng cái thành phố này muốn mở rộng là mở rộng được đâu”
Hai người kia đã hiểu được vấn đề, gật gật đầu. Hầu Toàn nói tiếp:
“Giang Kiều tuy chỉ là một thành phố cấp hai nhưng nơi đó lại rất dễ xuống tay, 5 năm trước lão đại hắc đạo Giang Kiều bị bắt tình hình thành phố Giang Kiều trở lên phức tạp bởi hai thủ hạ của hắn tranh giành chiếc ghế lão đại. Tuy vậy suốt 5 năm qua vẫn không phân thắng bại. Có nhiều thế lực muốn dòm ngó vào đây nhưng mà không ai dám làm liều bởi nơi đây chính là một canh bạc lớn”
“Có gì nguy hiểm sao” Hầu Ba hỏi
“Phải rất nguy hiểm là đằng khác”
Hầu Toàn đáp rồi nói thêm:
“Thành phố Giang Kiều tuy không lớn như Đông Doanh nhưng nơi đó cũng là ngọa hổ tàng long, muốn chiếm lĩnh được toàn bộ là điều không dễ dàng, phải mất rất nhiền nhân lực và thời gian. Nếu như thất bại coi như trở thành hai bàn tay trắng”