Vương Minh mở cửa xe ra, gỡ vài mẩu thủy tinh trên tay mình, hàn quang lóe sáng liếc nhìn về tên đầu trọc hung dữ ngồi trong xe. Tên này lúc này cũng bắt gặp ánh mắt của Vương Minh, thân thể run bần bật. Hắn làm lính đánh thuê ngót ngét cũng được hơn chục năm rồi, loại người nào cũng đã gặp, thậm chí cả tử thần không biết đã gặp bao nhiêu lần rồi. Nhưng đối với người thanh niên gầy yếu trước mặt này thì bất giác hắn cảm thấy sợ hãi tột độ, cơ thể hắn bất giác run lẩy bẩy, giống như bị ánh mắt sắc lạnh kia làm đông cứng, không hề có bất cứ hành động gì. Mãi cho đến khi Vương Minh một tay kéo hắn ra khỏi xe thì hắn mới hồi tỉnh, là một người trải qua chém giết tên này rất nhanh lấy lại uy phong của mình
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì ư? Ta muốn giết ngươi, dám dùng trò này chặn đường tao à”
Nói rồi hắn không chút nể tình, ném thẳng tên đầu trọc này vào trạm biến áp gần đó. Tia lửa điện bắn tóe tung, mùi xác thịt cháy khét lẹt bốc ra khiến mọi người đi đường kinh hãi, không một ai dám đứng lại xem nữa, người nào người nấy đều chỉ co giò lên cổ mà bỏ chạy
Vương Minh nhìn cái xác cháy đen thui, tâm tình hắn giờ đây đã bình ổn lại. Hắn không hiểu sao lúc đó lại tức giận như vậy. Nguyên nhân gì đây?
---------------------------o0o-------------------------
Nguyễn Giai Giai được đám bắt cóc đưa đến một căn biệt thự ở lưng núi. Lúc này trong căn phòng khách rộng rãi chỉ có nàng và một đám đàn ông bộ dạng hung tợn. Có lẽ do đã có trải nghiệm từ lần trước nên lần này tuy bị bắt cóc nhưng Nguyễn Giai Giai vẫn không hề khóc lóc hay la hét. Nàng vô cùng bình tĩnh bởi trong lòng có một niềm tin mù quáng, nàng biết chắc chắn người đó sẽ đến cứu mình. Lúc này cánh cửa gỗ nhỏ ở bên trái căn phòng mở ra, một người đàn ông trung niên, năm ngón tay đeo năm chiếc nhẫn, cầm điếu xí gà cháy nửa đi vào. Hắn ngồi xuống salon đối diện với Nguyễn Giai Giai, ánh mắt híp lại giống như một đường kẻ nhìn Nguyễn Giai Giai. Một lúc sau thì hắn mới chịu lên tiếng
“Nguyễn tiểu thư, tôi phụng mệnh mời tiểu thư hạ cố đến đây vài ngày. Có gì sơ suất mong tiểu thư thứ tội”
Nguyễn Giai Giai không thèm để ý đến lời của hắn. Nàng ta thủy chung vẫn giữ khuôn mặt lanh lùng, im lăng từ đầu đến cuối, không hé miệng một lời. Tên trung niên thấy vậy thì cũng không nói gì nữa, quay ra nhìn hai tên thủ hạ lực lượng phía sau, ra lệnh
“Các ngươi mau dẫn tiểu thư về phòng mình”
“Tiểu thư mời”
Hai tên vệ sĩ to con ra hiệu mời. Nguyễn Giai Giai liếc nhìn hai tên này cũng không có hành động phản kháng gì đứng dậy đi theo hai tên. Nhưng khi vừa đi đến cánh cửa phòng khách thì
Bụp… bụp…
Hai tiếng động nhỏ vang lên, kèm theo đó thân hình hai tên vệ sĩ đột sụp xuống dưới nền đá hoa cương. Nguyễn Giai Giai thoáng sững người, nàng liếc nhìn hai tên vệ sĩ đang nằm bất động trên sàn nhà, thấy ở chính giữa trán của hai tên này xuất hiện hai cái lỗ nhỏ, từ trong cái hỗn hợp của dịch não và máu chảy ra trông hết sức kinh tởm. Đột nhiên lúc này cánh cửa mở ra, một thân ảnh xuất hiện. Hai mắt của lập tức dán chặt vào người đàn ông trước mặt, trong lòng vui sướng vạn phần nghĩ
“Cuối cùng thì anh ý đã đến”
Vương Minh bước đến cạnh Nguyễn Giai Giai nhìn khắp thân thể nàng từ đầu đến chân. Không có thương tích gì cả, thấy thế Vương Minh mới thở phào. Tuy vậy hắn vẫn quan tâm hỏi
“Bọn chúng có làm gì em không Giai Giai”
“Không, em không sao hết”
Nguyễn Giai Giai lắc đầu nói. Vương Minh liếc nhìn qua vai nàng thì gặp ngay hơn 5 cặp mắt hung dữ đang nhìn chằm chằm vào hai người. Kéo Nguyễn Giai Giai về phía sau lựng, Vương Minh tập trung ánh mắt vào tên đang ngồi chiễm chệ. Vương Minh nheo mắt lại, hắn không ngờ lại trùng hợp như thế này. Vốn tối nay hắn định đi thăm hỏi tên này không ngờ tự nhiên lại gặp ở đây. Đồng thời trong lúc này hắn hiểu tại sao lực lượng của tổ chức ma túy này lại cường đại như vậy, có thể thu dị năng giả làm thuộc hạ, hóa ra là có bóng cây lớn của Nguyễn gia Nam Hải che chở. Trong khi Vương Minh đang nhìn tên trung niên này thì hắn cũng đang nheo cái mắt híp của mình nhìn Vương Minh. Thở ra một làn khó, hắn mới uể oải đứng dậy nói
“Không ngờ sinh viên thời này cũng bạo dạn gớm ,mới tí tuổi đầu đã học dùng súng rồi. Bất quá ta lại rất thích. Chính vì điều này mà ta sẽ cho ngươi một con đường sống, ngươi không đóng vai diện anh hùng này nữa lập tức rời khỏi đây thì ta sẽ tha mạng cho mày”
“Ờ ờ, cảm tạ cảm tạ bất quá ta lại thích làm cái vai anh húng cứu mĩ nhân này”
Vương Minh giơ hai tay lên, bình thản nói. Nguyễn Giai Giai ở phía sau nghe Vương Minh nói như vậy thì cười khúc khích. Còn tên trung niên kia thấy Vương Minh đúng là cái đồ cứng đầu, đường sống không đi lại thích đi đường chết, hắn liếc nhìn hai bốn tên vệ sĩ áo đen phía sau. Bốn tên này gật đầu hiểu ý, cả bốn tên đều thò tay vào trong áo nhưng vừa chạm đến thứ bên trong thì
Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng…
Bốn tiếng súng lạnh ngắt vang lên. Lúc này không hiểu từ bao giờ bên tay trái của Vương Minh xuất hiện thêm một khẩu Heckler & Koch USP còn tay giơ lên một khẩu Desert Eagle. Đây chính là hai chiến lợi phẩm mà Vương Minh thu được từ tên Mặt Sẹo, bình thường thì hắn thường giấu trong xe, rất ít khi lôi ra dùng bởi số lượng đạn dược không được dư giả cho lắm, bắn thì cảm thấy phí quá. Lúc đến đây Vương Minh tính tay không dùng kĩ năng xông vào tả xung hữu đột nhưng nghĩ lại thì thấy làm như vậy thì có phần quá ư mà dọa người nên hắn mới lấy hai khẩu súng từ trong xe, dắt vào thắt lưng. Thật không ngờ rằng vừa mới bước vào căn phòng này chưa lâu đã lại được có cơ hội dùng đến chúng rồi.
Sau bốn tiếng súng thì trên sàn đá lạnh ngắt xuất hiện thêm bốn cỗ thi thể. Vương Minh giơ khẩu Desert Eagle thổi làn khói súng còn đang vương lại trên nòng, tay còn lại giơ khẩu Heckler & Koch USP về phía người đàn ông trung niên. Hắn quay ra nhìn Nguyễn Giai Giai phía sau, thấy khuôn mặt nàng ta trắng bệch, lộ rõ vẻ sợ hãi. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên nàng ta được chúng kiến mục sở thị những cảnh chỉ xuất hiện trên phim hành động của Mĩ thì không hoảng sợ sao được. Tuy nhiên đây cũng chính là điều Vương Minh mong muốn nhất. Hắn rời mắt khỏi Nguyễn Giai Giai, liếc nhìn tên đàn ông trung niên mặt đang tái mét mặt mũi, hất hất khẩu súng ra nói
“Ngồi xuống”
Tên trung niên không còn cách nào khác đành nghe theo lời Vương Minh, hắn ngồi xuống ghế salon, cố lấy một ly nước trên bàn uống để ổn định tâm tình. Vương Minh lúc này cũng tiến đến ngồi đối diện, khẩu Heckler & Koch USP vẫn giữ nguyên nhắm thẳng vào giữa hai hàng lông mi. Hắn liếc nhìn Nguyễn Giai Giai đang đứng đờ ở ngoài cửa, giọng trầm trầm nói
“Giai Giai cảnh sắp tới anh nghĩ em không nên xem đâu. Đi ra ngoài đi, xe anh ở ngay ngoài cổng biệt thự này. Đợi anh trong đó”
Nghe thấy Vương Minh hỏi thì Nguyễn Giai Giai mới định thần lại, nhìn sáu cỗ thi thể trên sàn nhà lại nhìn thấy dánh vẻ đáng sợ của Vương Minh nàng không nói gì, quay lưng đi ra ngoài. Thấy Nguyễn Giai Giai đã đi ra lúc này Vương Minh dời sự chú ý sang người trung niên, hắn hạ súng xuống cười nói
“Ông chủ cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau”
“Ta với ngươi biết nhau sao?”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Vương Minh từ đầu đến chân đồng thời lục lại trí nhớ xem mình đang gặp qua người thanh niên này ở đâu hay chưa nhưng vô ích. Hắn không có bất cứ ấn tượng nào về người trước mặt cả.
“Ồ tất nhiên là chưa gặp nhau bao giờ rồi. Làm sao tôi có được cái vinh hạnh đó chứ. Chỉ là tôi gặp qua một tên thủ hạ của ông”
“Thủ hạ của ta? Là đứa nào?”
“À… ừm… Hình như tên đó có biệt danh là Số 1 thì phải. Nếu trí nhớ của tôi còn tốt thì hình như tôi với hắn gặp nhau lần cuối là ở nhà của hắn thì phải”
Người trung niên nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì giật nảy mình. Hắn không phải là kẻ ngu, nghe thấy những lời đó thì hắn đã đoán ra được một phần thân phận của người thanh niên trước mặt này. Hắn âm trầm nói
“Mày là người của đám Hắc bang?”
“Hoan hô, hoan hô… Đúng là không hổ danh ông trùm, trí óc cũng không tầm thường chút nào. Không sai ta là người của Hắc bang”
“Chính các ngươi đã giết Sô 1” Người trung niên hỏi tiếp
“Đúng. Hắn là do chính ta viết”
Vương Minh không chối, mà hắn cũng không việc gì phải chối cãi cả, sự thật chính là như vậy, Sô 1 chính là chết trong tay của hắn. Tên trung niên nghe thấy Vương Minh thừa nhận thì thoáng sửng sốt rồi lại nhìn kĩ Vương Minh một lần nữa, hắn biết thực lực của tên Số 1 nhưng hắn không thể ngờ rằng Số 1 lại chết trong tay một tên oát con này. Hắn nghi ngờ hỏi Vương Minh
“Làm sao ngươi giết được hắn”
“Đơn giản thôi. Thổi tí thuốc mê vào trong phòng. Đợi cho hắn mê man thì tặng hắn ngay một cái máy sấy tóc đang cắm điện vào trong bồn tắm. Sau đó thì… bùm.”
Vương Minh cười nói. Hắn đút khẩu Heckler & Koch USP vào trong thắt lưng, chỉ còn cầm lại khẩu Desert Eagle trên tay, tay kia vớ lấy chiếc xì gà trên bàn. Hắn đưa lên mũi ngửi, điệu bộ rất thành thục rồi nói
“Đúng là trùm buôn ma túy có khác. Xì gà đúng là hàng Lahabana chính hiệu. Thơm thật. Một điếu được chứ”
Tên trung niên không nói gì. Vương Minh mắc nhiên coi đó là đồng ý. Hắn nhét điếu xì gà vào trong miệng, châm lửa rồi nghênh ngang vắt chéo hai chân đặt trên bàn. Bộ dạng trông vô cùng khệnh khạng nhìn là phát ghét. Tên trung niên nhìn bộ dạng này của Vương Minh thì cũng cảm thấy thập phần chướng mắt nhưng mà giờ đây kẻ đang ở thế yếu là hắn vì vậy hắn muốn bảo toàn cái mạng nhỏ này thì phải biết nhún nhường. Hắn cười nói
“Ngươi ra giá đi”
“Ra giá gì?” Vương Minh làm bộ lơ đễnh hỏi
“Cái mạng của ta? 10 tỉ đồng ngươi thấy sao”
Thấy Vương Minh cứ giả bộ không hiểu tên trung niên cũng sốt ruột, hắn vội vàng ra ngay một cái giá trên trời. Hắn tin rằng với con số này đảm bảo làm hài lòng tên thanh niên máu lạng trước mặt này. Vương Minh nghe thấy cái giá mà tên trung niên đưa ra, nhìn hắn một lúc rồi nở nụ cười chế giễu
“Đúng là đại gia có khác. Vừa ra đã hét ngay 10 tỉ. Bái phục bái phục nhưng mà ngươi đã nghe câu mạng người là vô giá à”
Tên trung niên thấy Vương Minh nói như vậy, mặt từ tráng bệch rồi lại chuyển sang tím tái, hắt tức giận, thởi phì phò đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, chỉ vào Vương Minh hét lên
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ta muốn 2 thứ”
“Thứ gì?”
“Số tiền 10 tỉ USD trong tài khoản Thụy Sỹ của ngươi và ta muốn biết tổ chức của người với Nguyễn gia Nam Hải rốt cuộc là có quan hệ thế nào”
Tên trung niên kinh hãi. Hắn không ngờ rằng tên thanh niên này lại biết đến số tiền đó của gã. Số tiền đó là số tiền hắn dành dụm tiết kiệm suốt mấy chục năm buôn bán ma túy, đó là số tiền dưỡng già của hắn. 10 tỉ đó, 10 tỉ USD chứ không phải 10 tỉ đồng đâu, một số tiền cực lớn mà hắn phải đổi bằng cả mồ hôi và máu mới kiếm được hà cớ gì lại phải nôn hết ra chứ. Nhưng mà kinh khủng nhất là cái câu hỏi kia. Hắn nói ra cho dù thoát khỏi kiếp nạn lần này nhưng mà chắc chắn những người đó sẽ không tha cho hắn, thậm chí còn khiến hắn sống không bằng chết nữa. Nghĩ đến những điều này thì cả người tên trung niên rùng mình run sợ. Hắn vội vàng chối bay tất cả
“Ta không biết ngươi đang nói gì hết”
“Thật sao. Xem ra chúng ta phải làm vài trò chơi vui vẻ, thư giãn gần cốt rồi”
Vương Minh nhìn tên trung niên nở nụ cười lạnh đến ghế người. Nụ cười kinh khủng này khiến bộ mặt hắn trong thật sự là giống một đại ác quỷ, tên trung niên cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bất thần lùi về phía sau nhưng đụng phải vào ghế salon, ngã xuống. Hắn lắp bắp nói
“Ngươi… ngươi… định làm gì ta”
“Rồi ngươi sẽ biết. Đảm bảo ngươi sẽ rất thống khoái. Yên tâm đi lĩnh vực này ta có kinh nghiệm lắm.”
Vương Minh đứng dậy khỏi ghế salon tiến về phía tên trung niên. Tên trung niên co rúm người lại, hoảng sợ hét lên
“Đừng lại gần ta”
…