Vương Minh tiến năm người Nguyễn Giai Giai đến trạm thu phí trên quốc lộ. Tạm biệt mọi người, Vương Minh đang quay xe thì điện thoại rung lên. Có tin nhắn. Vương Minh mở tin nhắn ra xem thì nhíu mày. Là Trần Thanh Thanh gửi, trên đó chỉ có duy nhất một dòng chữ ngắn cụt lủn
“Ta chấp nhận. Thứ sáu, 6 giờ tối tại nhà thể chất trường”
Vương Minh ù ù cạc cạc không hiểu tin nhắn này. Nhắn lai vài tin nhưng vẫn không thấy Trần Thanh Thanh trả lời. Vừa cất điện thoại vào trong tối thì đột nhiên Vương Minh nghĩ ra là tại sao. Biết được nguyên nhân hắn lúc này chỉ còn nước lắc đầu cười khổ, lúc đó trong bệnh viện tính trêu nàng ta thôi ai dè nàng ta lại cho là thật. Đúng là tự mình mua phiền phức rồi.
--------------------o0o-----------------
Từ ngày Liệp Thành bị mất tích đến nay đã ba ngày, Liệp bang lúc này như rắn mất đầu không còn sức chống trả, nếu bây giờ Uy thiên bang toàn lực bồi cho một kích đảm bảo Liệp bang sẽ hoàn toàn biến mất trên cõi đời này. Nhưng thật kì lạ là Uy Thiên bang dạo gần đây đột nhiên án binh bất động, giữ nguyên thế cục hiện giờ. Điều này thật hết sức kì lạ. Ngồi trong phòng khách Vương Minh và Hắc Cẩu đang bàn bạc về cái điều kì la này
“Hắc Cẩu chú nghĩ xem tại sao bọn Uy Thiên bang đột nhiên lại dừng lại”
“Đây cũng là vấn đề em cũng không hiểu”
Hắc Cẩu hớp một ngụm nước rồi nói tiếp
“Nếu theo bình thường Liệp Thành biến mất thì chắc chắn sẽ là cơ hội ngàn năm có một của Uy Thiên bang, đáng lí ra bọn chúng phải ra tay triệt để nhưng bây giờ lại án binh. Chắc chắn trong đó có điều bất bình thường. Vương Minh gật đầu đống ý với quan điểm của Hắc Cẩu, hắn trầm ngâm nói
“Có thể là do tên tân thủ lĩnh của Liệp bang không?”
“Ý anh nói tên Ngô An”
Hắc Cẩu dừng lại suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói
“Không có khả năng này”
“Tại sao?”
“Theo như em biết thì Ngô An là một tên vũ phu, hữu dũng vô mưu chính hiệu. Mà chưa kể hắn cả đời đều ru rú ở Giang Kiều này nên ảnh hưởng và giao thiệp ở bên ngoài không nhiều”
“Chưa chắc
Vương Minh phủ đinh hắn nói
“Trên đời này nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Có nhiều kẻ bề ngoài trông thô kệch nhưng lại vô cùng tâm cơ. Anh nghĩ có lẽ tên Ngô An này là loại người như thế. Chú cứ nghĩ xem ,khi Liệp Thành chết thì cả Ngô An và Liễu Chính Khôi đều có cơ hội, mặc dù nói rằng Liễu Chính Khôi không tham gia việc hắc đạo nhưng toàn bộ tài chính của Liệp bang đều nằm trong tay hắn cả, vậy vì lí do gì mà giờ hắn lại chịu phục tùng Ngô An”
Hắc Cẩu rơi vào trầm ngâm. Đúng, hắn đã quên mất sự tồn tại của Liễu Chính Khôi. Theo như tài liệu hắn thu thập được thì Liễu Chính Khôi không hề dây dưa nhiều vào công việc của Liệp bang, hắn là một con cáo già trong thương trường, nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là hợp pháp hóa số tiền đen của Liệp bang kiếm được mà thôi. Tuy nói chỉ có một công việc này nhưng cũng khiến cho ảnh hưởng của Liễu Chính Khôi ở Liệp bang không hề nhỏ chút nào, ai bảo hắn nắm giữ miếng cơm manh áo của những người trong bang cơ chứ. Vương Minh cũng giống Hắc Cẩu đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Hắc Cẩu vang lên kéo hai người trở lại. Hắc Cẩu xin lỗi đứng dậy đi ra ngoài nghe điện. Một lúc sau hắn trở lại, bộ dạng hớt hải hưng phấn nói
“Đã tìm ra tên Phương Minh”
Vương Minh giật mình sau đó miệng nở nụ cười. Tên Phương Minh này từ khi Liệp Thành biến mất thì cũng mất tăm mất tích luôn. Vương Minh muốn bắt cóc Phương Minh bởi với tình hình hiện giờ Phương Minh có mất tích chắc chắn mọi nghi ngờ sẽ dồn về phía Liệp bang. Phương Minh là tay sau đắc lực đồng thời cũng là em trai Phương Thiên Uy nên chắc chắn những việc làm tốt đẹp của ông anh trai hắn biết cũng không ít. Vì vậy muốn đánh bại Phương Thiên Uy thì Phương Minh là một mắt xích vô cùng quan trong, nên Vương Minh đã huy động toàn bộ anh em Hắc bang ở Giang Kiều chia ra tìm kiếm. Cuối cùng đến ngay hôm nay cũng có tin tức”
“Hắn ở đâu?”
“Ở T-bar”
Vương Minh hơi giật mình rồi hắn cười thầm. Cũng phải thôi, chẳng phải ông cha ta có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao. Vương Minh gật đầu đứng dậy nói
“Đi thôi. Chúng ta đi thăm hắn một chút”
Hắc Cẩu gật đầu chạy ra ngoài lấy xe chở Vương Minh đến T-bar. Vương Minh ngồi trên xe trầm ngâm tính toán những điều sẽ xảy ra say này, mãi đến khi xe của Hắc Cẩu dừng lại trước cửa T-bar thì Vương Minh mới tỉnh lại. Hắn cùng Hắc Cẩu đi vào trong.
T-bar không hổ danh là hộp đêm sang trọng nhất Giang Kiều. Bên trong được bài trí rất ổn, trang thiết bị hiện đại, nhân viên phục vụ và bartender vô cùng chuyên nghiệp không thua gì các hộp đêm ở Đông Doanh. Vương Minh nhìn khắp sàn nhảy ở tầng một, mặc dù trong này hơi tối nhưng đối với cặp mắt của hắn không vấn đề. Rất nhanh Vương Minh tìm được Nguyễn Dũng đang ngồi uống bia ở một góc khuất gần sản nhảy, hắn cùng Hắc Cẩu len lỉ qua dòng người đông đúc đi đến chỗ Hắc Cẩu. Ngồi xuống, vơ một chai bia tu một hơi hắn hỏi
“Phương Minh ở đây?”
Nguyễn Dũng đặt chai bia trên tay xuống nói
“Hắn ở căn phòng giám đốc trên tầng ba. Nhưng có vẻ muốn lấy người đi không dễ”
“Nói cụ thể xem nào”
“Lầu hai chi chít là bảo vệ. Ở lầu ba cũng không kém. Không chỉ bên ngoài, bên trong phòng của Phương Minh cũng có vệ sĩ bảo vệ. Đó là chưa kể đến các camera ở hành lang nữa”
“Gay nhỉ”
Vương Minh xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi của hắn. Công nhận là khó khăn nhưng đó là đối với người thường còn đối với một cựu sát thủ chuyên nghiệp như Vương Minh thì không thèm để vào mắt. Năm xưa cái dạng nhiệm vụ kiểu này hắn làm còn nhiều không kém gì ăn cơm, tự dưng trong đầu hắn đã có đối sách. Vương Minh cầm chai bia vừa tu vừa dùng dị năng quét khắp hộp đêm này, một chỗ cùng không bỏ sót. Quả nhiên đúng như lời Nguyễn Dũng đã nói, từ tầng hai trở đi cứ cách vài mét là có một tên đứng gác, đồng thời trong hành lang luôn có một tốp 2,3 tên đi đi lại lại tuần tran, ở trên mỗi góc tường đều có gắn với camera nối với phòng làm việc của Phương Minh trên tầng ba. Vương Minh thu lại nhãn lực thì chai bia trên tay cũng đã uống hết, hắn đứng dậy nói với Nguyễn Dũng và Hắc Cẩu
“Đi chúng ta về. Tối này sẽ ra tay”
Nguyễn Dũng và Hắc Cẩu gật đầu, thanh toán tiền rồi cùng với Vương Minh đi ra ngoài
---------------------o0o------------------
Màn đêm bắt đầu buông xuống thành phố Giang Kiều. Vốn dĩ ban ngày vì tình hình hỗn ở nơi đầy đa khiến thành phố trông cực kì ảm đạm và thiếu sức sống, vào ban đêm thì nó càng trông ảm đảm hơn khiến tâm trạng người ngắm nhìn cũng có chút buồn buồn, hiu quạnh. Vương Minh đứng ở ban công phòng ngủ, phóng tấm mắt ra xa, ánh mắt có chút vu vơ mông lung khó tả.
Cộc… cộc…
“Vào đi”
Vương Minh nói. Cánh cửa mở ra, Hắc Cẩu bước vào thông báo
“Lão đại, mọi thứ anh dặn đã chuẩn bị xong hết rồi”
“Ừm. Cũng đến giờ rồi. Xuất phát thôi”
Vương Minh nhìn đồng hồ rồi xoay người đi ra ngoài. Hắc Cẩu cũng vội vàng đi theo phía sau hắn. Vương Minh mở cốp xe ra kiểm tra một lượt, thấy mọi thứ mình cần đã đủ hắn liền đống cốp xe lại, lên xe cùng với Hắc Cẩu ngồi ở hàng ghế phía sau, nói
“Xuất phát”
Chiếc xe của ba người Vương Minh dừng lại trước con ngõ phía sau hộp đêm T-bar. Tính ra đây đã là lần thứ hai Vương Minh đặt chân đến con ngõ này, mặc dù trải qua không tí chuyện nhưng mà cơ hồ con ngõ vẫn y hết như thế. Vẫn bẩn thỉu, chất đầy rắc quá chăng là có thêm chút mùi hôi tanh nhàn nhạt trong không khíu. Vương Minh dừng chân lại ở giữ con ngõ, ngước nhìn lên trên chỉ vào cửa sổ ở tầng ba nói
“Kia là cửa sổ phòng nghỉ trong phòng làm việc của Phương Minh. Các chú ở ngoài này canh chừng, có người vào ngõ báo động cho anh”
“Vâng”
Hắc Cẩu và Nguyễn Dũng đồng thanh nói rồi đeo tai nghe mà Vương Minh đưa cho lên tai, sau đó chia làm hai đường đi về hai đầu của con ngõ. Vương Minh cũng đeo một cái tai nghe bé tí vào tai trái, nhìn lên cửa sổ phía trên đầy bắt đầy vận hắc ám nội khí vào hai chân, phát động Lưu Tinh bộ pháp đến cực hạn. Từ sau khi trở lại từ cánh rừng Vân Nam, Lưu Tinh bộ pháp của Vương Minh đã đạt được một cấp bậc mới. Ở trong khu rừng, hàng ngày không chỉ chiến đấu mà còn phải chạy trốn hàng đàn dã thú ăn thịt mà địa hình nơi đó có phải bằng phẳng đâu, toàn cây cối rậm rạp trên thân phủ toàn rêu phong trơn trượt hoặc là núi đá gập ghềnh trơn bóng vì vậy rất khó để đứng vững trên đó huống chi lấy đó làm điểm tựa. Chỉ cẩn sợ sẩy một chút là làm mồi cho bọn dã thú đang chầu trực sẵn sàng ở phía dưới. Lúc đó Vương Minh đã ngộ ra một kĩ thuật, vận hắc ám nối khí vào trong lòng bàn chân phóng xuất ra bên ngoài tạo thành một lớp đệm vô hình, chỉ cần dẫm lên lập tức tạo ra một phản lực đẩy cơ thể hắn lên.
Một bước… hai bước… ba bước…
Vận dụng kĩ thuật mới, chỉ cần ba bước chân đạp vào hai bên tường là Vương Minh đã đến được cửa sổ mục tiêu. Vương Minh đứng trên gờ tường, dùng dị năng quét vào bên trong. Xuất hiện trước mặt hắn là một cảnh không khác gì các phim AV của Nhật. Vương Minh khóe miệng nở nụ cười tà ác nói
“Đúng là biết hưởng thụ a”
Nói xong khẽ bẩy cửa sổ lên một chút rồi hắn luồn một cái ống tre nhỏ vào trong phòng. Từ ống tre thổi ra một làn khói mở nhạt. Làn khó chỉ vừa xuất hiện trong không khí có ít giây lập tức bị hòa tan. Vương Minh đợi một lúc thì những tiếng rên rỉ trong phòng đã toàn hoàn biến bất, hắn biết thuốc mê đã có tác dụng liền mở toang cửa sổ ra, búng thân vào trong phòng.