Nhưng mà điều này lại làm Vương Minh có chút lòng hư vinh bởi Nguyễn Giai Giai chỉ thể hiện bộ dạng này trước mặt hắn mà thôi, khiến Vương Minh cảm thấy người con gái này chỉ là thuộc duy nhất về mình, về Vương Minh hắn mà thôi. Vương Minh nói với giọng nhẹ nhàng cực kì trìu mến và yêu thương
"Chưa được em yêu à. Chúng ta còn đi chọn quà chứ"
"Chọn quà?"
Nguyễn Giai Giai khó hiểu nhìn Vương Minh
Vương Minh nói
"Thì tối nay anh đến nhà em dự tiệc tất niên thì phải chuẩn bị chút quà chứ, chẳng lẽ lại đi tay không à"
Nguyễn Giai Giai gật đầu nói
"Anh nói cũng đúng"
Rồi Nguyễn Giai Giai cười hi hì cực kì lém lỉnh ném chiếc túi cầm trên tay về phía Vương Minh bảo hắn
"Anh xem những thứ trong này đi"
Vương Minh khó hiểu nhìn Nguyễn Giai Giai rồi mở túi ra xem. Đập vào mắt Vương Minh là một bộ đồ lót màu hồng phấn cực kì đắt tiền và gợi cảm thì còn một chiếc váy dạ hội cùng màu. Vương Minh thấy mấy thứ này thì chặc lưỡi nhìn Nguyễn Giai Giai.
Nguyễn Giai Giai lúc đầu khó hiểu không biết tại sao Vương Minh lại nhìn mình chằm chằm như vậy rồi nàng qua khóe mắt nhìn liếc vào chiếc túi thì mặt đỏ bừng lên. Lúc này đi vội quá nên nàng chỉ kịp quơ hết mọi thứ vào trong túi không kịp sắp xếp, nên mọi thứ rất lẫn lộn, thứ cần ở dưới thì không ở dưới mà thứ cần ở trên thì không ở trên. Nguyễn Giai Giai mặc dù cùng Vương Minh làm qua n lần cái chuyện kia nhưng độ tuổi của nàng vẫn chưa có thể thức ứng được nên nàng cảm giác lúc này mặt mình muốn phỏng, nàng gắt lên nói
"Anh lại suy nghĩ bậy bạ gì vậy. Anh xem ở phía dưới ấy"
Vương Minh có chút méo miệng thầm nghĩ đây là đạo lí gì vậy, đái dầm đổ tại chim rõ ràng là nàng vậy mà tại sao lại đổ lên đầu hắn chứ. Vương Minh buồn bực giúp nàng sắp xếp lại đồ dạc lộn xộn trong túi, khi nhìn xuống phía dưới thì hắn thấy hai hộp quà khá lớn. Vương Minh lập tức hiểu ra Nguyễn Giai Giai đã chuẩn bị từ trước cho hắn rồi. Một người con gái xinh đẹp, thông minh, quyến rũ, đáng yêu hiểu lòng người lại còn cực kì chu đáo như nàng đúng là mẫu người phụ nữ của mọi tên đàn ông. Vương Minh thấy mình thật may mắn khi có được nàng.
Hắn kéo Nguyễn Giai Giai dựa vào lòng mình, bàn tay vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng rồi cúi xuống hôn lên đô má hây hây hồng của Nguyễn Giai Giai, giọng nói nhẹ nhàng êm ấm hơn hẳn ngày thường
"Cảm ơn em Giai Giai"
"Chúng ta mà còn phải nói lời khách sao như vậy sao"
Nguyễn Giai Giai hạnh phúc, hanh động âu yếm của Vương Minh khiến nàng cực kì ấm áp, lòng ngọt như ăn mật. Để chuẩn bị hai hộp quà này nàng và Triệu Vận đã tốn một phen công phu thực sự vấn đề chọn quà rất dễ dàng chẳng qua hai nàng sợ tính cách đàn ông mạnh mẽ của Vương Minh mà không nhận sự giúp đỡ, sắp xếp của hai nàng mà thôi. Lúc này thấy Vương Minh nhẹ nhàng tiếp nhận thì nàng thấy rất vui mừng, cảm thấy sự nhọc công của mình không hề phí phạm chút nào cả.
------------------------o0o---------------------------
Hai người Vương Minh và Nguyễn Giai Giai lăn qua lộn lại trên giường đến tận năm giờ chiều thì mới rời khác sạn. Ngồi trên xe Vương Minh liếc nhìn Nguyễn Giai Giai dang cúi đầu, mặc cực kì buồn bã làm Vương Minh rất khó hiểu. Rõ ràng mọi lần, sau mỗi làn hai người ân ái thì rõ ràng Nguyễn Giai Giai cảm thấy rất hạnh phúc và mãn nguyên vậy mà bây giờ… Chẳng lẽ vừa rồi hắn chưa làm nàng thỏa mãn sao?
Vương Minh lập tức ném bỏ suy nghĩ này khỏi đầu bởi lúc nãy hắn thề hắn đã tận lực đến không thể tận lực chiến đấu suốt hơn hai giờ liên tục,đưa Nguyễn Giai Giai lên thiên đương nhiều đến nỗi không đếm được thậm chí sau đó còn ngất lịm đi trong sung sướng. Mà lại nghĩ đến lúc mới đầu Nguyễn Giai Giai cực kì chủ động, làm những động tác mà trước đây Vương Minh phải ép mãi nàng mới chịu làm, phải nói là lúc nãy Nguyễn Giai Giai cực kì nóng bỏng và cuồng nhiệt như một con mãnh thú khiến Vương Minh lúc đầu có chút ngỡ ngàng cùng hoảng sợ
Mà Nguyễn Giai Giai lúc này ngồi bên cạnh Vương Minh tâm trạng có thể nói là hỏng bét. Cũng phải thôi mặc dù nàng đã cố gắng hết sức nhưng mới chỉ khiến Vương Minh tạm thảo mãn, nhìn nụ cười ấm áp trìu mến của Vương Minh mà nàng cảm thấy lòng cực kì hỗn loạn, vừa ấm áp lại vừa áy náy. Nàng thậm hạ quyết tâm lần sau sẽ không thất bại nữa, phải hoàn thành chức trách của một người vợ. Ổn định lại tâm tình, Nguyễn Giai Giai ngước lên nhìn thấy ánh mắt quan tâm lo lắng của Vương Minh nhìn nàng thì nàng cảm thấy lòng như mềm nhụn cực kì hạnh phúc, nàng chủ động dựa vào lòng Vương Minh nói
"Em biết mỗi lần cùng với em anh đều nén nhịn, có phải rất khó chịu không?"
Vương Minh giật mình ngơ ngác một lúc lâu rồi hắn mới lác đầu nói
"Không… không…"
"Anh không cần nói dối để ăn ủi em, em tự biết thể trạng của mình mà"
Nguyễn Giai Giai ủ rũ nói
Vương Minh lúc nãy cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện rồi. Lúc này hắn đã biết tâm bệnh của nàng thì sẽ dễ dàng bốc thuốc chưa bệnh hơn. Vương Minh siết chặt nàng vào lòng, nhỏ nhẹ nói
"Em không cần suy nghĩ nhiều đều, anh yêu em là yêu còn người em chứ không phải cơ thể em"
Nguyễn Giai Giai nghe thấy lời tình tứ còn ngọt hơn cả mật đường của Vương Minh mà hốc mắt cảm thấy nóng bỏng, nước mặt không kìm được mà òa ra. Vương Minh cũng không dỗ dàng nàng mà để mặc nàng khóc bởi hắn biết lúc này nàng khóc càng nhiều thì tâm bệnh mới giải thoát tâm bệnh được. Đợi khi Nguyễn Giai Giai ngừng khóc thì cả một mảng áo trước ngực của Vương Minh đã ướt sũng nhưng hắn cũng không thèm quan tâm đến cái chi tiết vụn vặt này làm gì cho mệt cả. Vương Minh vuốt mái tóc nàng, dùng tay lau những vệt nước mặt trên mặt nàng cười nói
"Anh thề dù cho thế nào anh vẫn sẽ yêu em, nếu không anh sẽ…"
"Không được nói gở"
Nguyễn Giai Giai dùng tay che miệng không cho hắn nói tiếp nữa, nàng dựa vào lòng Vương Minh lắng nghe tiếng tim đập của hắn mà cảm thấy rất thích thú, nàng ước gì giây phút này cứ ngừng lại mãi không trôi nữa. Hai người im lặng để cảm nhận tình cảm của đối phương, mãi một lúc sau Vương Minh mới lên tiếng dỗ dành nàng
"Được rồi cười lên xem nào, khóc thế này trông xấu lắm"
"Hừ, em xấu thì anh cũng đừng hòng chạy thoát"
Nguyễn Giai Giai hừ một tiếng bất mãn.
"Đúng vậy đúng vậy"
Vương Minh cười ha hả. Lúc này điện thoại của Vương Minh reo lên, trên màn hình hiện thị số điện thoại gọi đến là của Mã Đống. Vương Minh không cần nghĩ cũng biết Mã Đống gọi điện đến vì chuyện gì. Hắn quay ra nói với Nguyễn Giai Giai
"Giai Giai em ở trong xe đợi anh, anh ra ngoài nghe điện thoại"
"Vâng"
Nguyễn Giai Giai nhu thuận nói. Mặc dù nàng cảm thấy Vương Minh có chút không đúng bởi từ trước đến nay dù truyện quan trọng đến như thế nào thì hắn luôn nói chuyện trước mặt nàng. Nàng lúc này không hề cảm thấy phật lòng mà chỉ cảm thấy có chút tò mò mà thôi bởi trong tâm niệm của nàng thì Vương Minh chưa bao giờ nói dối nàng điều gì, nếu hắn muốn nói với nàng thì sẽ đến một lúc nào đó hắn sẽ tự động nói đồng thời nàng cũng hiểu với tính cách của Vương Minh nếu hắn không muốn thì có bẻ gãy răng hắn cũng không nói dù chỉ là một lời.
"Anh Mã Đống, có tin gì rồi sao?"
Vương Minh ra ngoài hắn cũng không đi xa mà chỉ đứng ở phía sau xe khoảng chừng mười mét, một khoảng cách an toàn. Hắn không muốn Nguyễn Giai Giai nghe thấy bởi hắn biết nếu nàng nghe được việc có sát thủ đến ám sát hắn chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng.
"Anh nhận được tin có thể trong hôm nay sát thủ Vương gia sẽ đến tìm chú"
Mã Đống nói
"Là ai?"
"Chưa xác định nhưng có thể là PP"
"PP?"
Vương Minh nghe thấy tên này mà có chút lo lắng. Hắn cũng không xa lạ gì cái tên sát thủ biệt danh PP này cả, tên này thực lực trong tổ chức cũng không kém nhưng trước mặt Vương Minh lúc trước thì hắn không đáng là cái đinh gỉ rì chứ đừng nói là bây giờ. Vương Minh lo lắng là cái tên này chuyên dùng thuốc nổ để ám sát, hắn chỉ để ý đến một mục đích duy nhất là giết được mục tiêu còn trong quá trình có chết bao nhiêu người vô tội thì hắn cũng chả thèm quan tâm. Vì vậy Vương Minh cực kì lo lắng cho an toàn của những người xung quanh hắn, đặc biệt là hai người phụ nữ của hắn, nếu hai người chẳng may có việc thì thì hắn có chết cũng không hết ân hận