Ăn thức do chính tay Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nấu Vương Minh mới hiểu được cổ nhân thời xưa thật sự là đúng a, quả thật không có gì ngon hơn cơm nhà. Ăn một miếng thịt, xúc một miệng cơm, húp một ngụm canh Vương Minh có thể cảm nhận thấy được sự đầm ấp của gia đình và tinh yêu của Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đối với hắn, đây là thứ Vương Minh khát khao nhất trên đời này.
Cơm no rượu say, không nhịn nổi nữa Vương Minh mặc kệ sự có mặt của hai vợ chồng Nguyễn Sinh, tay ôm eo hai nàng kéo hai nàng chạy nhanh lên trên lầu. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận như thế nào còn không rõ Vương Minh muốn gì, mặc dù rất xấu hổ nhưng hai nàng cũng không có hành động gì phản đối.
Không lâu sau đó từ trong phòng ngủ của Nguyễn Giai Giai vọng ra liên tiếp những tiếng rên rỉ tiêu hồn, những hồi thở gấp liên tục, lâu lâu lại có tiếng thét lên. Phải mãi cho đến khi gần sáng thì căn phòng ngủ mới im lắng trở lại.
Vương Minh lúc này người nửa nằm nửa ngồi, lưng dựa vào thành giường, hai tay ôm hai khối thân thể mỹ miêu trắng trắng hồng hồng. Hai bàn tay lúc này đang bao lấy hai trái đạo tiên, thỉnh thoảng lại xoa một chút nắn một chút, đôi lúc buồn buồn tay lại nhéo một cái. Nghĩ lại tràng chiến đấu điên cuồng vừa rồi Vương Minh vẫn cảm giác có chút không thực, hắn không ngờ được hai bà xã của hắn lại có thể điên cuồng như thế thậm chí cả Triệu Vận thường ngày rụt rẽ, trên giường cũng là một người rất truyền thống vậy mà lúc trước lại là người hăng hái nhất, thậm chí còn mạnh dạn sắm vai nữ kỵ sĩ điên cuồng cỡi ngựa phi hành. Hai nàng điên cuồng đến trình độ không cần mạng sống làm Vương Minh sung sướng đến nỗi tất cả đạn dược tích lũy suốt hơn tháng này của hắn chỉ trong một trận chiến này liền sạch bong không còn lưu lại một chút nào.
“Thỏa mãn không?”
Nguyễn Giai Giai cơ thể dán chặt vào cơ thể Vương Minh, đầu gối vào tay trái của hắn nhỏ giọng hỏi.
“Thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn”
Vương Minh gật đầu tươi cười. Nói đùa, hắn bị hai nàng làm cho đạn pháo bắn sạch thì không thõa mãn sao được chứ. Cúi xuống hôn môi hai nàng Vương Minh, kéo hai nàng sát vào người mình vỗ vỗ vào bờ mông đẫy đà cực kỳ co dãn của hai nàng Vương Minh nói
“Mệt mỏi cả đêm rồi, cũng nên đi ngủ thôi”
Cứ thế ba người hạnh phúc chìm vào trong mộng đẹp
Sáng hôm sau, Vương Minh tỉnh dậy thì đã chín giờ sáng, nhìn hai bà xã xinh đẹp nằm bên cạnh vẫn còn đang say giấc nồng, biết hai nàng hôm qua điên cuồng hầu hạ hắn chắc chắn sẽ rất mệt mỏi Vương Minh cũng không nhẫn tâm đánh thức hai nàng, nhẹ nhàng xuống giường, nhặt nhạnh quần áo của mình trên mặt đất mang đi vào phòng vệ sinh tắm rửa
Vương Minh không biết khi hắn vừa động thì Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận cũng thức giấc. Nằm trên giường, cơ thể bủn rủn mềm nhũn, Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận bốn mắt nhìn nhau, nhớ lại tình cảnh điên cuồng không tưởng của đối phương vào tối qua khiến hai nàng cảm thấy xấu hổ e thẹn vô cùng. Mặc dù không phải lần đầu tiên hai nàng cùng lúc phục vụ Vương Minh trên giường nhưng điên cuồng như hôm qua cũng là lần đầu tiên từ trước đến nay, thử hỏi làm sao hai nàng không xấu hổ được cơ chứ. Cuối cùng như mọi khi với tính cách mạnh bạo hơn một chút, Nguyễn Giai Giai là người mở lời trước, nàng nháy mắt với Triệu Vận tinh nghịch nói
“Em Vận, hôm qua em là người ăn nọ nhất, không biết sau hôm nay liệu có ra hoa ra trái gì không đây”
Triệu Vận lúc đầu sắc mặt còn hồng hồng như nghe lời nói trêu đùa của Nguyễn Giai Giai thì sắc mặt càng hồng lên, xấu hổ đến mức phải kéo chăn lên che mặt, lí nhí nói
“Chắc không đâu… em… em đang trong ngày an toàn”
Nguyễn Giai Giai nghe vậy bộ mặt chán nán nói
“Chị cũng vậy, xem ra chúng ta chưa thể có em bé được rồi… đáng tiếc thật”
“Chị Giai Giai chị đừng nản chí, sinh con không phải là việc muốn là được đâu”
“Hì hì… chị biết, được rồi lần sau hai chị em chúng ta nhất định phải cố gắng, ít nhất một người phải có baby”
“Ưm”
Triệu Vận nghĩ đến lần sau lại tiếp tục dâm đãng điên cuồng như hôm qua thì cảm thấy thẹn muốn chết nhưng nghĩ đến đứa con của nàng với Vương Minh thì nàng cắn răng hạ quyết tâm, nhỏ giọng kêu một tiếng tỏ thái độ đồng ý
Kể từ lúc Vương Minh biến mất Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận cảm thấy trống vắng vì vậy hai nàng trong lúc nói chuyện phiếm thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hai nàng nghĩ rằng lần sau khi Vương Minh về thì sẽ cố gắng có em bé để cho vui cửa vui nhà. Đã không nghĩ thì thôi, cái ý tưởng này vừa xuất hiện thì cứ như cỏ dại kiên trì đeo bám vào tâm trí của hai nàng, dần dần theo những đêm lẻ loi khó ngủ trên giường thì cái ý nghĩ này càng ngày càng ăn sâu bám rễ, lúc đầu chỉ là nói vui mà thôi nhưng càng về sau hai nàng đã đem suy nghĩ này trở thành mục tiêu tối thượng. Có lẽ đây là lí do chính giải thích tại sao đêm qua hai nàng lại đột nhiên trở lên điên cuồng, gần như không cần mạng sống, bất chất mệt mỏi liều mạng cưỡi ngựa xung phong ra trận như vậy.
Vương Minh tắm rửa xong, lau khô người, mặc bộ quần áo mới tinh đang định mở cửa đi ra ngoài thì vô tình nghe được đoạn đói thoại của hai người. Vương Minh cảm thấy trong lòng cực kỳ chua xót, hắn nào muốn hai nàng phải chịu cảnh cô đơn lẻ loi thậm chí so với hai nàng hắn càng khát vọng ở bên hai nàng hơn nhưng hắn biết hiện giờ là không thể. Cái thế giới này luôn tuân theo một quy luật bất di bất dịch, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì được tôn trọng kính sợ còn kẻ yếu luôn bị chà đạp, vì tương lai hạnh phúc sau này của hắn với các nàng hắn đàng cắn răng để các nàng chịu khổ mà thôi.Hắn biết thời gian này muốn sinh con là không thích hợp mà tuổi tác hai nàng còn rất trẻ, sinh con cũng không được tốt lắm nhưng nghĩ đến có đứa con giúp hai nàng vơi bớt nỗi nhớ thương mỗi khi Vương Minh ra ngoài làm việc thì tâm của Vương Minh cũng động. Dựa lưng vào cửa gổ, Vương Minh rút cho mình một điếu thuốc, dạo gần đây hút thuốc đã trở thành một thói quen của hắn, cứ mỗi lần có việc khó nghĩ hay là có việc do dự hắn đều cần rít một điếu mới đưa ra quyết định được. Lần này cũng vậy, chỉ khác là sự việc quá trọng đại nên hắn rít hết ba điếu thuốc mới rút ra được quyết định cuối cùng
“Ừ, vậy thì sinh con đi”
Đã hạ quyết tâm, trong lòng không còn sót lại chút vướng mắc, Vương Minh mở cửa đi ra khỏi phòng vệ sinh. Nhìn lên trên giường thấy hai nàng đắp trăn kín người, đôi mắt đẹp nhắm chặt, Vương Minh cười cười hắn biết hai nàng đang giả vờ ngủ, cũng không muốn đánh thức hai nàng dậy bởi đêm qua hai nàng đã lao động quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt. Đi đến giường, cúi người xuống trao cho hai nàng mỗi người một nụ hôn vào má, Vương Minh xoay người đi ra khỏi phòng ngủ
Đi xuống dưới nhà, nhìn một lượt Vương Minh không thấy Nguyễn Sinh đâu chỉ thấy duy nhất Liễu Mai đang nấu ăn trong bếp. Hắn tiến vào trong bếp hỏi Liễu Mai
“Mẹ, cha đâu rồi”
Từ sau bữa tiệc Vương Minh đã chính thức mang thân phận là con rể của Nguyễn Sinh và Liễu Mai vì vậy từ đó hắn cũng cải biến luôn cách xưng hô, không kêu chú hay dì nữa mà gọi luôn là cha mẹ. Nguyễn Sinh và Liễu Mai thấy Vương Minh tự giác như vậy thì rất hài lòng, càng nhìn thằng con rể này càng thuận mắt hơn
Liễu Mai nghe thấy phía sau có tiếng nói thì giật mình, quay người lại nhìn thấy Vương Minh thì tươi cười nói
“A, Vương Minh dậy ròi hả con, Giai Giai và Triệu Vận đâu rồi”
Vương Minh kéo cái ghế ở bàn ăn ngồi xuống tươi cười
“Hai cô ấy vẫn còn buồn ngủ, con không nỡ đánh thức hai người dậy”
“Ừ. Đúng rồi, Vương Minh con đợi một chút để mẹ hập lại mấy cái bánh bao đã”
“Vâng”
Mặc dù đêm qua vận động kịch liệt nhưng với thể chất khác người của Vương Minh, hắn quả thật là cũng không quá đói vì vậy ngồi xuống chờ đợi mẹ vợ chuẩn bị bữa sáng. Ăn xong bốn cái bánh bao, tu cạn một cốc sữa tươi, Vương Minh cảm thấy bụng cũng đầy rồi, hắn hỏi Liễu Mai
“Mẹ cha đâu rồi”
“Cha con à? Ông ấy giờ đang ở trong phòng làm việc xử lý công việc”
“Vậy con lên gặp cha có chút việc”
“Ừ. Con cứ lên đi”
Vương Minh rời phòng ăn, đi lên cầu thang một đường đến thẳng phòng làm việc của Nguyễn Sinh. Đứng trước cửa phòng, Vương Minh gõ lên cánh cửa. Lập tức từ bên trong truyền ra giọng nói của Nguyễn Sinh
“Là ai”
“Là con Vương Minh đây”
“Vương Minh à, vào đi con”
“Vâng”
Vương Minh đáp một tiếng, tay nắm lấy nắm cửa hơi xoay một chút, cánh cửa gỗ mở ra hắn liền cất bước tiến vào trong phòng làm việc của Nguyễn Sinh