Bất quá cho Nguyễn Phi Long cũng không phải có nghĩ là cho hắn vô thời hạn, nhất là vào giai đoạn hiện nay, hắn đột nhiên được ném cho tiếp quản kinh tế của Nguyễn gia, nhân lực trong tay của hắn nhất thời không đủ để dùng thế nên hắn không thể chờ đợi thêm được nữa. Lập tức lợi dụng việc công ty Phi Long đang đứng trên nguy cờ phá sản mà bức ép Nguyễn Phi Long phải bày tỏ thái độ rõ ràng.
Quả nhiên kế hoạch của hắn đã thành công một cách mỹ mãn, Nguyễn Phi Long đã bị hắn ép đến mức phải thể hiện thái độ đồng thời qua biểu hiện khi nghe xong câu nói của hắn thì hắn biết hắn còn thu được một chút cảm kích của Nguyễn Phi Long. Thế nên, Nguyễn Hùng cũng không còn lý do gì mà níu giữ lại số tiền vốn được hắn chuẩn bị sẵn cho Nguyễn Phi Long nữa.
“Em cảm ơn anh, em cảm ơn anh”
Nguyễn Phi Long nghe đến tiền thì hai mắt sáng rực lên, rối rít cảm ơn. Tiền chính là thứ mà Nguyễn Phi Long thiếu nhất vào lúc này, vốn công ty Phi Long một năm lợi nhuận cũng đủ để hắn ăn chơi xả láng mà không cần phải suy nghĩ nhưng do thời gian gần đây công ty Phi Long phải chống chọi lại sự tấn công tài chính của hai công ty Vương thị và Thư Kiều nên coi như có bao nhiêu vốn huy động cũng đã dùng hết. Thậm chí công ty Phi Long còn phải dùng danh tiếng của Nguyễn gia cùng thế chấp một số tài sản để vay vốn mới miễn cưỡng giúp công ty Phi Long chống đỡ được đến tình trạng hiện nay. Thế nên hiện giờ Nguyễn Phi Long rất đầu đầu ba vấn đề là: sự tấn công tài chính của hai công ty Vương thị và Thư Kiều, tiền vốn huy động và đám ngân hàng đang chuẩn bị xiết nợ. Chỉ có tiền mới giúp hắn giải quyết được ba cái vấn đề đau đầu này vì vậy lúc này Nguyễn Hùng chịu nhả tiền cho hắn, dù rằng không biết nhiều hay ít nhưng ít nhất có tiền đối với hắn là tốt rồi, còn hơn là như tình trạng hiện nay, sứt đầu mẻ chán vì tiền bạc.
Tiếp theo Nguyễn Phi Long cùng với Nguyễn Hùng thảo luận thêm một chút về việc đàm phán với Trần Minh Hoàng sắp tới. Phần lớn thời gian thì là Nguyễn Hùng nói còn Nguyễn Phi Long gật đầu lắng nghe.
Thời gian thấm thoát trôi, mới đó hai người đã nói chuyện suốt gần hai tiếng đồng hồ, lúc này kim đồng hồ đã chỉ qua số mười hai, đã bước sang ngày mới. Nguyễn Phi Long thấy không còn sớm nữa đồng thời những gì hắn muốn đều đã đạt được nên cũng không còn muốn lưu lại, dù sao trước mặt Nguyễn Hùng hắn luôn cảm giác cực kỳ áp lực, rất khó chịu. Nguyễn Phi Long đứng dậy, quay nhìn đồng hồ trong phòng làm việc của Nguyễn Hùng dùng giọng ái ngại nói:
“Anh Hùng, cũng không còn sớm nữa, em cũng không làm phiền anh nghỉ ngơi, em về a”
“Ừ”
Nguyễn Hùng thấy những nội dung chính cần thiết thì hắn đã cùng Nguyễn Phi Long trao đổi hết rồi thế nên cũng chẳng buồn giữ lại Nguyễn Phi Long lại, phất phất tay cho phép hắn có thể rời đi.
“Em chào anh”
Nguyễn Phi Long đứng dậy cúi người chào. Thực ra hắn cũng không cần qua câu nệ lễ tiết như vậy nhưng Nguyễn Phi Long từ lần lỡ miệng lúc trước đã tự nhũ trong lòng là phải luôn nhớ quan hệ giữa hắn và Nguyễn Hùng bây giờ là giữa ông chủ và thuộc hạ chứ không phải là anh em họ thế nên phải luôn nhớ hành xử làm sao giống với một người thuộc hạ.
Nguyễn Hùng cũng có chút mệt mỏi nên hắn nhắm hai mắt lại, ngửa người dựa vào ghế làm việc. Tuy không nhìn nhưng qua giọng nói hắn có thể nghe ra thái độ của Nguyễn Phi Long, hắn khẽ nhếch mép lên chứng tỏ hắn rất hài lòng với thái độ của Nguyễn Phi Long.
“Ờ chú về đi”
“Vâng”
Nguyễn Phi Long cẩn thận đáp một tiếng sau đó mới xoay người bước đi. Nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì bỗng nhiên Nguyễn Hùng nói một câu khiến hắn khựng người đứng lại tại chỗ.
“Đông Doanh hiện giờ rất loạn a, hắc đạo Đông Doanh lại càng loạn. E rằng môi trường kinh doanh ở đó cũng không an toàn và được tốt lắm a”
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng khi vào tai của Nguyễn Phi Long lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nguyễn Phi Long lập tức cao hứng bừng bừng, ánh mắt lóe sáng, hèn mọn nói:
“Đúng như anh nói a. Môi trường kinh doanh ở Đông Doanh hiện giờ quả thật không an toàn”
Nói đến hai chữ “an toàn”, Nguyễn Phi Long còn đặc biệt nhấn mạnh. Nguyễn Hùng biết Nguyễn Phi Long đã hiểu thì gật đầu cười nói:
“Biết là tốt. Đến Đông Doanh thì làm việc cẩn thận một chút. Được rồi, chú có thể về”
“Vâng, em xin cáo lui”
Nguyễn Phi Long lúc này cực kỳ cao hứng, hận không thể lập tức trở về tập trung người rồi chạy ngay xuống Đông Doanh. Vì vậy lúc này Nguyễn Hùng cho hắn có thể rời đi thì hắn cũng không chậm trễ thêm chút nào nữa lập tức chào một tiếng rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng làm việc của Nguyễn Hùng.
-----------------------------o0o--------------------------------
Thời gian quay trở lại hiện tại, lúc này Vương Minh cùng Lê Thị Tuyết vừa hoàn thành “bài tập vận động trên giường”, cả người đều phủ một lớp mồ hôi mỏng nhất là Lê Thị Tuyết, nàng vẫn chưa thoát khỏi cao trào nên trên người bao phủ thêm một lớp màu hồng nhạt cực kỳ quyến rũ và mê người. Về phần Vương Minh, lúc này hắn một tay ôm Lê Thị Tuyết để nàng gối đầu lên bộ ngực rắn chức của hắn mà nghỉ ngơi, một tay đang cầm điếu thuốc đang hút, lưng dựa vào thành giường tạo thành tư thế nửa nằm nửa ngồi, bên trong bộ não thì vô số ý nghĩ liên tục vận chuyển không.
Nghỉ ngơi một lát, Lê Thị Tuyết cảm thấy tinh thần cực kỳ no đủ chỉ là thân thể bị Vương Minh tra tấn hàng giờ liền nên bây giờ mềm nhũn, khí lực cũng chưa hồi phục là bao nên nàng chỉ có tiếp tục nghỉ ngơi. Nàng mở mắt nhìn người đàn ông mà nàng đang nằm trong ngực, nhìn khuôn mặt trầm tư của hắn thì nàng biết hắn đang nghĩ về việc gì. Nàng mở môi son hỏi:
“Vương Minh, có phải anh đang lo nghĩ về Phương Thiên Uy phải không?”
Lê Thị Tuyết trong lòng đã chọn trở thành tình nhân cùng trợ thủ của Vương Minh thế nên nàng cũng không thể dùng cách xưng hô như trước nửa. Bất quá vì tuổi của nàng lớn hơn Vương Minh mà bảo Vương Minh xưng hô chị em với nàng thì nàng cảm thấy không ổn. Thế nên suy nghĩ một lúc nàng quyết định chọn cách xưng hô là “anh- em”, một cách xưng hô vừa thông dụng lại vừa giúp nàng “tạm” quên đi số tuổi của mình đồng thời cũng ẩn ẩn thể hiện thái độ thuần phục của nàng với Vương Minh.
Vương Minh liếc nhìn nàng một cái rồi lập tức thu hồi lại ánh mắt. Thông qua việc thay đổi xưng hô của Lê Thị Tuyết cùng thái độ của nàng thì hắn biết hắn đã hoàn toàn nắm nàng vào trong tay. Cứ nghĩ đến việc vừa có một người tình nhân đủ để hắn phát tiết tinh lực đang ngày càng dư thừa lại vừa là một trợ thủ siêu cấp trên thương trường, Vương Minh lại cảm thấy chuyến gặp mặt này không hề phí công chút nào cho dù tí nữa về nhà chắc chắc sẽ bị Nguyễn Giai Giai chất vấn tra hỏi vì sao đêm qua không về nhà. Vương Minh thấy nàng hỏi thì cũng không giấu giếm, thẳng thắn gật đầu thừa nhận:
“Đúng vậy”
“Vậy anh định tiếp tục tiến công Giang Kiều hay là…”
Lê Thị Tuyết cẩn thận nhỏ giọng hỏi. Tuy rằng câu hỏi không hoàn chỉnh nhưng phần còn lại không cần nói thì Vương Minh cũng hiểu được nàng muốn nói ý gì.