Vương Minh nghe thấy lời của Trần Thanh Thanh thì hơi sững người một lát rồi Vương Minh ôm bụng cười nói
“Bà cô của tôi ơi, cô xem tôi gầy gò yếu đuối thế này nếu lên võ đài chắc bị đám người trong hội võ thuật của cô mần thịt là cái chắc. Dại gì mà đi đâm đầu vào chỗ chết chứ, không giúp”
“Ngươi không giúp?” Trần Thanh Thanh hỏi
“Phải”
Vương Minh kiên quyết trả lời, hắn không thừa thời gian mà đi đánh nhau với cái đám phế vật trong hội võ thuật của cô ta làm gì cả. Vương Minh giờ đây có rất nhiều việc quan trọng, nào là Bạch Hổ, nào là tổ chức ma túy bí ẩn kia,… Chỉ riêng mấy việc này thôi thời gian đã kín cả lịch sinh hoạt hàng ngày của hắn rồi, đến ngay cả Triệu Vận yêu dấu hắn cũng có rất ít thời gian bên cạnh nàng nữa.
“Ngươi chắc chứ?” Trần Thanh Thanh hỏi lại
“Chắc chắn”
Trần Thanh Thanh không hỏi gì nữa. Nàng chỉ lấy từ trong túi ra điện thoại, bấm bấm trên bàn phím rồi ném điện thoại cho Vương Minh. Vương Minh nhận điện thoại, trên màn hình của chiếc di động hiện lên một hoạt cảnh rất sinh động, một người thanh niên gầy yếu ăn mặc đơn giản đang vung quyền múa cước đánh ngã mấy tên to con ở xung quanh. Vương Minh nhìn thấy cảnh này thì im lặng. Ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Trần Thanh Thanh hỏi
“Làm sao cô có đoạn phim này”
“Tình cờ đi qua nên quay được. Phải công nhận là ta không nhìn ra ngươi trông yếu đuối như vậy mà khi đánh nhau lại hung dữ ra phết. Hèn chi ngươi có thể tóm gọn một quyền của ta dễ dàng như vậy, hóa ra cũng là một thân công phu cả”
Nói xong nàng chợt nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Vương Minh cơ thể bất thần run lên, lùi lại phía sau một bước. Nàng ta xuất thân trong gia đình quân ngũ đã gặp qua không ít quân nhân có cái ánh mắt lạnh lùng nhưng lạnh đến mức dọa người như của tên đàn ông đáng ghét này thì đây mới là lần đầu. Vương Minh một lúc sau thì thu lại ánh mắt, thần sắc khôi phục lại vẻ bình thản ban đầu, ném trả điện thoại cho nàng ta nói
“Thế cô muốn gì?”
“Tôi muốn anh sắp tới sẽ lên võ đài thi đấu với danh nghĩa hội võ thuật”
Sau khi sợ hãi thì Trần Thanh Thanh nhanh chóng lấy lại tác phòng ăn nói bá đạo như đang ra lệnh cho người khác. Vương Minh vẫn bình thản nói
“Vậy nếu tôi lên thì tôi được cái gì”
“Thi ta sẽ đưa ngươi đoạn phim này để ngươi tiếp tục vai diễn sói đội lót cừu xuất sắc của mình”
Vừa nói nàng vừa khua khua chiếc điện thoại trên tay như mốn trêu Vương Minh, giọng đầy đắc ý vì đã làm khó được Vương Minh. Vương Minh mặt không có gì là giống một kẻ bị uy hiếp cả, hắn nhướn mày nói
“Có vậy thôi ư mà muốn thuê ta đánh nhau hộ sao”
Lúc này Trần Thanh Thanh mới để ý thấy sự khác thường của Vương Minh. Bây giờ nàng chợt hiểu ra đối với hắn thì cuốn phim này cũng không có tác dụng uy hiếp nhưng trong tay nàng chỉ có duy nhất đoạn phim này nên nàng cố bám víu vào nó.
“Đúng là được voi đòi tiên. Ngươi nghĩ xem nếu ta cho đám Triệu Vận xem đoạn phim này thì họ sẽ nghĩ gì về ngươi nào”
Trần Thanh Thanh cứng giọng nói. Vương Minh không nói gì thân ảnh khẽ động tiến sát đến Trần Thanh Thanh. Đồng thời dùng một tay bóp lấy cổ nàng, ánh mắt tràn đầy sát khí, giọng giận dữ nói
“Cô dám hăm dọa tôi ư. Cô nên biết là những kẻ dám đe dọa tôi đều có một kết cục không hay ho gì đâu?”
Có thể nói hành đồng của Vương Minh nếu trong ngày bình thường thì hoàn toàn sẽ bị những sinh viên đi trong trường nhìn thấy nhưng những ngày gần đây, trời bắt đầu về đông nên lạnh giá hơn đồng thời đây là những ngày chuẩn bị cho tuần thi cử sắp tới nên đa số học sinh tập trung ở hai nơi chính là thư viện và phòng học, sân trường rộng lớn vắng tanh không một bóng sinh viên đi lại. Vì vậy Vương Minh mới dám có cái hành động táo bạo này. Hắn muốn dùng cứng đối cứng với cô gái này, cô gái đánh đá Trần Thanh Thanh này từ bé đã được nuông chiều, không ai dám đụng đến nàng ta nên không coi ai vào mắt bao giờ, lúc này Vương Minh phát uy chắc chắn sẽ khiến nàng ta run sợ mà nhớ mãi không quên. Hắn muốn nàng ta nhớ mãi hành động này, khắc sâu vào tâm trí nàng ta để nàng ta biết rằng hắn không phải là quả quýt để nàng ta thích nắn thì nắn, thích bóp thì bóp. Phương pháp này của Vương Minh có thể nói là áp dụng triệt để lời dạy của cổ nhân, đối phương đã bá đạo thì mình càng phải bá đạo hơn.
Trần Thanh Thanh bị Vương Minh bóp cổ, mặc dù rất khó thở nhưng với bản tính kiên cường của một người con gái xuất thân từ trong gia đình quân nhân, Trần Thanh Thanh không chịu đầu hàng, nàng trừng mắt nhìn Vương Minh cứng giọng nói
“Ngươi dám giết ta sao”
Đúng là điếc không sợ súng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vương Minh lắc đầu đồng thời gia tăng thêm ít lực vào bàn tay siết chặt cái cổ thiên nga trắng nõn của nàng ta khiến nó đỏ hồng lên đến tận mang tai. Vương Minh cười, giọng lạnh băng nói
“Cô nghĩ ta không dám sao”
Trần Thanh Thanh cảm thấy lực đạo ở trên cổ mình gia tăng hơn, nàng ta ho khụ khụ vài tiếng, hô hấp cũng vội vàng hơn, bộ ngực sữa cung theo nhịp thở mà lên xuống nhanh hơn.. Lúc này nàng ta sợ, rất sợ, nàng ta đã tin tên đàn ông nghe tởm này dám ra tay giết nàng ngay tại đây.
“Ngươi… ngươi không sợ bị bắt sao?”
“Bị bắt ư”
Vương Minh nhếch méo khinh bỉ, nói
“Nếu ta mà để bị phát hiện ra thì ta không còn là Vương Minh mà là con rùa. Ngươi yên tâm đi, ta chuyên nghiệp lắm đảm bảo sẽ dựng hiện trường giả giống như thể ngươi bị tai nạn, cảnh sát có điều tra cũng không ra đâu”
Nghe thấy như vậy cơ thể Trần Thanh Thanh không khỏi rùng mình sợ hãi. Tên này không phải là người nữa, hắn là ác ma, nói việc giết một người mà nhẹ như không. Lúc này ở khóe mắt của nàng bỗng ươn ướt, tiếp theo đó vài giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống, lăn trên gò má nàng. Giờ đây nàng thực sự hối hận, hối hận vì đã đi tìm tên ác ma này. Vương Minh thấy biểu tình của nàng thì gật đầu, đây là kết quả mà hắn mong muốn vì vậy hắn liền thu tạy lại. Trần Thanh Thanh thấy vậy lập tức lùi lại về phía sau, tay xoa xoa cái cổ đỏ ửng, hít lấy hít để không khí. Vương Minh nhìn bộ dạng của nàng cảm thấy có chút hơi nặng tay nhưng hắn vẫn phải làm rắn nếu không hắn biết tính cô nàng này, nếu đã có lần đầu chắc chắn sẽ có lần uy hiếp thứ hai, thứ ba,… Phải ngay lập tức đập tan cái ý tưởng này trong đầu nàng ra nếu không về sau hắn sẽ bị cô nàng này đè đầu cưỡi cổ mất
“Được rồi yêu cầu của cô tôi sẽ giúp, khi nào thi đấy thì gọi tôi trước một ngày để tôi còn sắp xếp lich. Sắp vào tiết hai rồi, tôi phải lên lớp đây. Tạm biết”
Nói rồi hắn lập tức xoay người đi về phía tòa nhà Y học cổ truyền. Nhưng đi được vài bước thì hắn đột nhiên dừng lại, không biết lúc này trong đầu Vương Minh nghĩ như thế nào mà hắn đi đến cạnh chiếc ghế đá gần đó, vừa dừng chân lại lập tức Vương Minh giáng một quyền vào chiếc ghế đá. Chiếc ghế tội nghiệp làm sao chịu nổi sức mạnh của hắn cơ chứ, lập tức vỡ tan tành thành nhiều hòn đá lớn nhỏ kích thước khác nhau.
Nhìn tác phẩm của mình, Vương Minh gật đầu ưng ý tồi phủi phủi tay đi vào trong tòa nhà. Còn Trần Thanh Thanh khi chứng kiến cảnh tượng này thì đôi mắt xinh đẹp trợn trừng mở to. Một lúc sau thì cả thân thể nàng run lên bần bật, cơ thể dừng như hóa ra không thể bước đi được, đôi mắt nhìn trân trân vào đống đá vụn cách đó không xa, miệng lẩm bẩm
“Quá mạnh mẽ”
-----------------o0o-----------------
Vương Minh vừa vào chỗ ngồi thì không hiểu từ chỗ nào tên Phan Hoàng chạy đến ngồi cạnh hỏi
“Này cái cô nàng bạo chúa đó gọi mà ra có việc gì thế”
“Không có gì, chỉ chút việc vặt mà thôi”
“Ờ”
Phan Hoàng gật đầu. Hai người đang nói chuyện thì tên lớp trưởng to béo đi đến, Vương Minh vừa nhìn thấy tên này là đã khó chịu bởi hắn toàn ỉ mình là lớp trưởng gia đình lại có bối cảnh nên ăn nói rất hống hách không coi mọi người trong lớp ra gì. Ở phía ngược lại, tên lớp trưởng to béo cũng nhìn Vương Minh không vừa mắt chút nào bởi trong cả lớp tất cả mọi người đều sợ, nghe lệnh và ninh nọt hắn trừ duy nhất hai cái tên Vương Minh và Phan Hoàng trước mặt này. Đối với hắn đây là một sự xúc phạm ghê gớm, nếu không phải là có nhiệm vụ thì hắn cũng chả muốn tiếp xúc với Vương Minh chút nào cả. Hắn nhìn Vương Minh nói
“Vương Minh, thầy chủ nhiệm gọi cậu lên gặp”
“Ngay bây giờ”
“Phải ngay bây giờ”
Truyền đạt xong hắn lập tức chạy đi giống như thế cái chỗ xung quanh Vương Minh là khu vực cách ly bệnh nhân bị bệnh hủi vậy. Vương Minh lắc đầu, suy nghĩ tại sao ông thầy này đột nhiên lại gọi hắn lên làm chi, chắc là liên quan đến hắc ám nội khí. Mà cũng đúng lúc có một số việc hắn cần tham khảo ý của vị ông thầy khủng bố này nên không chậm trể chạy đến văn phòng làm việc của Tô Hải.
Cốc… cốc… cốc…
“Mời vào”
Vương Minh đẩy cửa vào. Tô Hải lúc này đang đọc tờ báo, chỉ ngước nhìn qua cặp kính rồi lạo tiếp tục chăm chú đọc. Thấy vậy Vương Minh liền lên tiếng trước
“Tiền bối cho gọi”
Khi ở trên lớp hoặc bên ngoài hai người có quan hệ là thầy trò nhưng khi vào trong căn phòng này thì chỉ có duy nhất hai người, quan hệ biến đổi thành giữa tiền bối-hậu bối vì vậy Vương Minh cũng thay đổi cách xưng hô luôn cho phù hợp.
“Ừm ngồi đi. Uống gì?” Tô Hải lúc này bỏ tờ báo xuống bàn, hỏi
“Uống gì cũng được” Vương Minh tùy ý đáp
“Trà chứ?”
“Vâng”
Vương Minh gật đầu, lễ phép nói. Tô Hải đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh chiếc tủ ở gần cửa sổ, lấy từ tầng hai một cái hộp trà. Nắp hộp vừa mở ra Vương Minh đã gửi thấy mùi thơm của lá trà bên trong, đây chính loại trà thượng hạng lần trước Vương Minh đã được ông trong cuộc nói chuyện đầu tiên giữa hai người. Pha trà xong, Tô Hải bưng hai chén ra, một đặt trước mặt Vương Minh còn một đặt trước chỗ ngồi của mình. Vương Minh cầm lấy chén trà, nhấp vài ngụm rồi đặt chén trà xuống nhìn Tô Hải.
“Được rồi. Ta muốn hỏi gần đây ngươi có bận rồi không”
“Cũng khá bận rộn” Vương Minh đáp ngắn gọn
“Bao giờ thì rảnh?”
Vương Minh suy tính một chút. Hiện giờ có ba việc quan trọng, tiêu diệt tên Bạch Hổ thì dễ dàng rồi, chỉ là cái việc liên quan đến tổ chức ma túy bí mật kia và việc tại Giang Kiều thì không dễ dàng gì. Nhanh nhất cũng phải sang năm mới làm xong được. Đấy là còn chưa kể vụ công ty của tên Phan Hoàng nữa. Thật là nhiều việc a.
“Chắc phải sang năm mới rảnh”
“Sang năm. Chắc không kịp mất”
Tô Hải hơi cau mày nói rồi im lặng bắt đầu suy tính. Một lúc sau ông ta nhìn Vương Minh hỏi
“Khoảng tuần sau có thời gian rảnh không?”
Vương Minh cười khổ nói
“Tuần sau là tuần thi mà, làm sao vãn bối có thời gian rảnh rỗi được”
“Ừ. Thế này đi, tuần sau ngươi sắp xếp đi cùng ta một chuyến đến Vân Nam, Trung Quốc. Yên tâm việc tiu cử của ngươi ta sẽ lo liệu hết, ta sẽ nói với trường là chuyến đi này sẽ là bài kiểm tra của ngươi luôn”
Vương Minh khó hiểu không hiểu cái ông thày khủng bố này tự nhiên sao lại giở chứng lại kéo hắn đến Vân Nam là gì nhỉ? Tuy nhiên hắn chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra ngoài miệng, Vương Minh hỏi
“Đi trong bao lâu?”
“Cái này còn phải tùy thuộc ở ngươi”
“Tùy thuộc ở vãn bối?”
Vương Minh ù ù cạc cạc, không hiểu gì cả. Rốt cuộc chuyến đi này sao lại liên quan đến hắn cơ chứ.