"Chú hãy cẩn thận. Anh tin với thực lực của chú thì không sao nhưng…"
Mã Đống quan tâm nói
"Vâng em biết. Em sẽ thuê vệ sĩ"
"Ừ cũng nên như vậy. Nếu có gì cần anh giúp đỡ thì cứ mở miệng nói đừng ngại phiền"
"Vâng. Em chị sợ đến lúc đó anh lại phiền chết mà thôi… ha ha"
Vương Minh và Mã Đống đều cùng cười. Sau đó Vương Minh cúp điện thoại mà mặt cực kì âm trầm bất định cực kì dọa người. Nếu như tổ chức sát thủ Vương gia đã phái tên PP đó chứng tỏ họ muốn giết hắn đến mức nào. Vương Minh siết chặt tay hạ quyết tâm nghiến răng rít những lời cực nhỏ chỉ có hắn mới nghe thấy
"Ân đã trả đủ, lần này nếu các ngươi làm tổn thương đến những người thân của ta thì đừng trách ta không nể tình xưa"
Đi về phía xa, Vương Minh không vào vội mà hắn đứng ngoài một lúc hít thở điều chỉnh lại tâm trạng trở lại tình trạng bình thường, nhìn qua gương chiếu hậu thấy mặt mình không có biểu cảm gì khác thường thì mới thở một hơi mạnh rồi vào trong xe.
"Mình đi thôi anh"
Nguyễn Giai Giai thấy Vương Minh vào mặc dù hắn trông như bình thường bất quá nàng cảm thấy tâm trạng hắn dường như có điểm không đúng nhưng nàng cũng không hỏi.
Vương Minh nhìn giờ còn một giờ nữa mới đến giờ mở tiệc nhưng hắn biết hôm nay hắn đến bữa tiệc với thân phận là một trong những thành viên của chủ nhà nên theo quy tắc là phải đến sớm để đón khách. Vì vậy Vương Minh lập tức lái xe đến khách sạn ABC, nơi Nguyễn Sinh tổ chức bữa tiệc giao thừa.
-----------------------------o0o--------------------------------
Khách sạn ABC là một trong khách sạn sáu sao nổi tiếng ở Đông Doanh, mà khách sạn này còn được thị ủy thành phố Đông Doanh chọn làm nơi tiếp đón lãnh đạo vì vậy mà giá cả ở trong này thuộc vào loại cực kì đắt đỏ. Nhưng điều này đối với Nguyễn Sinh chẳng đáng là gì bởi khách sạn ABC này chính là một trong những sản nghiệp của hắn. Chính vì vậy mà Nguyễn Sinh dễ dàng chiếm lấy hội trưởng ở tầng cao nhất của khách sạn, cũng là nơi có vị trí đẹp nhất để làm nơi tổ chức bữa tiệc
"Phù mệt bở hơi tai"
Vương Minh cả người mệt mỏi ngồi bệt lên ghế salon, ở bên cạnh Nguyễn Giai Giai cũng không khác gì hắn cả. Cũng phải thôi vừa mới đến nơi Nguyễn Sinh lập tức đã giao cho hai người một công việc mà theo hắn nói là cực kì quan trọng, đó là đứng ở đại sảnh tiếp khách. Không thể không nói Nguyễn Sinh có một mạng lưới quan hệ cực kì sâu rộng và trải khắp. Số khách mời rất đông có đủ mọi lĩnh vực nhưng tất cả đều có một điểm chung, tất cả đều thuộc loại người không phú thì quí, cực kì có danh tiếng trong nước.
Vốn tưởng chỉ việc tiếp khách là xong nhưng khi vị khách cuối cùng đã đến thì lập tức Nguyễn Sinh và Liễu Mai kéo hai người đi chúc rượu giao tiếp với những vị khách nơi đây. Quay đi quay lại cũng mất hơn ba tiếng đồng hồ mới xong, mặc dù Vương Minh tự hào là mình có thể lực cực tốt nhưng mà cái loại hình này hắn cảm thấy mình cũng không kham nổi vì vậy mà khi mọi việc xong xuôi, Vương Minh và Nguyễn Giai Giai lập tức tìm một chiếc ghế salon ở góc vắng vẻ nhất trong phòng mà ngồi xuồng.
"Em muốn uống gì không?"
Vương Minh quan tâm hỏi Nguyễn Giai Giai. Hôm nay số khách mà Nguyễn Giai Giai phải gặp cũng không kém gì Vương Minh chỉ khác là những người nàng nói chuyện thì đều là bạn làm ăn của Nguyễn Sinh còn những người Vương Minh đã gặp thì đủ mọi tầng lớp, từ những nhân vật chính quyền cho đến cả những nhân vật hắc đạo.
Chỉ qua hành động này có thể thấy được dụng ý của Nguyễn Sinh. Có lẽ hắn đang tính dần đường lui cho mình, bắt đầu chuyển giao các mối quan hệ và làm ăn ngoài sáng cho Nguyễn Giai Giai quản lí còn Vương Minh thì tiếp nhận những sự việc trong bóng tối. Đồng thời Vương Minh hiểu Nguyễn Sinh muốn qua bữa tiệc này làm ra một cái thông báo với toàn bộ giới thượng lưu trong nước, hắn chính thức giới thiệu Vương Minh với thân phận là hôn phu của Nguyễn Giai Giai, con rể của Nguyễn Sinh. Không thể không nói hai mục đích của Nguyễn Sinh đã gần như trọn vẹn, chắc chắn ngay sáng ngày mai thôi cái tên Vương Minh sẽ nổi tiếng như cồn trong giới thượng lưu, không ai là không biết mặt
"Cho em ly nước cam, nói chuyện nhiều làm em khát khô cổ"
Vương Minh gọi phục vụ ở gần đó lấy một ly rượu vang và một cốc nước cam. Chỉ khoảng một phút sau thì nhân viên phục vụ ở lại đưa đồ uống cho hai người. Hai người cầm đồ uống, không ai nói gì cả mà chỉ im lặng hưởng thụ ngắm nhìn cảnh thành phố Đông Doanh về đêm ở bên ngoài lớp cửa kính
Hội trường này được thiết kế cực kì độc đáo, ba mặt đều là kính mà lại nằm trên tầng cao nhất của khách sạn ABC nên ngồi trên này nhìn cảnh thành phố Đông Doanh ở dưới mang lại cho người xem một loại ý vị cực kì đặc biệt không nói lên lời.
Vương Minh một bên thưởng thức rượu, một bên hưởng thụ sự ôn nhu của người đẹp đang nằm trong lòng, mắt nhìn cảnh phía dưới mà tâm tình chợt trở lên bình lặng đi rất nhiều. Ngày ngày hắn phải tính toán lo lắng rất nhiều thứ, cũng có nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ có những lúc như thế này và những lúc ở bên hai người phụ nữ của mình Vương Minh mới cảm thấy cái gánh nặng vô hình kia mới tiêu biến, tâm tình nhẹ nhõm trở lại. Vì vậy hắn vô cùng quí trọng những giây phút như thế này, thậm chí trong lòng hắn thầm ước gì trong khoảnh khắc này thời gian trôi thật chậm để hắn có thể từ từ cảm nhận sự buông lỏng và nhẹ nhõm trong tâm hồn
"Anh thích nơi này không?"
Nguyễn Giai Giai nằm trong lòng Vương Minh đột nhiên hỏi
Vương Minh không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi lại
"Còn em"
Nguyễn Giai Giai siết chặt hai tay đang ôm quanh eo hắn, cơ thể nàng càng lúc càng áp sát vào cơ thể hắn hơn. Nguyễn Giai Giai dịu dàng nói
"Có em rất thích"
"Ừ. Vậy lần sau cả nhà ba người chúng ta lúc nào rảnh rỗi sẽ lại đến chỗ này ngồi"
"Vâng"
Nguyễn Giai Giai và Vương Minh lại rơi vào im lặng, không biết bao lâu sau thì Nguyễn Giai Giai lên tiếng phá vỡ cái sự im lặng này.
"Anh nghĩ tương lai chúng ta sẽ như thế nào không?"
Vương Minh nghi hoặc nhìn Nguyễn Giai Giai, hắn không hiểu sao Nguyễn Giai Giai lại hỏi một câu như vậy. Thực ra điều này cũng đơn giản thôi, một nhà tâm lí học đã từng nói phụ nữ là loài động vật giàu cảm xúc, thường bị hoàn cảnh chi phối tâm trạng mạnh hơn đàn ông, vì vậy không khó hiểu mà dưới tình cảnh này Nguyễn Giai Giai lại nghĩ vẩn nghĩ vỡ về những chuyện tương lại sau này. Đương nhiên một tên có kiến thức tình cảm chỉ bằng học sinh cấp hai như Vương Minh làm sao hiểu được cái triết lí cao thâm như thế này chứ
Vương Minh trầm ngâm một lát rồi hắn nói
"Anh không phải là nhà tiên tri, cũng không phải là nhà ngoại cảm nên cũng không biết tương lại của chúng ta như thế nào nữa nhưng…"
Vương Minh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu của Nguyễn Giai Giai, giọng đầy chân tình thề non hẹn biện
"Dù tương lai có sóng gió như thế nào đi nữa, anh biết chắc chắn rằng chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, cho dù cái chết cũng không chìa lìa chúng ta được"
Nguyễn Giai Giai nghe thấy những lời chân tình của Vương Minh mà cảm giác lâng lâng như say, có thể nói câu trả lời của Vương Minh đã làm nàng cực kì thỏa mãn, nàng chủ động gục đầu lên vài hắn, nhắm hai mắt lại dùng tâm tình cảm nhận giây phút này.
Còn Vương Minh thì trong lòng thầm kêu may mắn, để có được cái câu trả lời đầy tình tứ như vừa rồi khiến hắn phải vận dụng hết nơ-ron thần kinh. May mà lúc rảnh rỗi ở nhà bị Triệu Vận ép cùng nàng xem mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc nên mấy lời tình thoại này cũng tương đối quen thuộc. Vương Minh thầm nghĩ chắc chắn tối nay về nhà phải trọng thưởng Triệu Vận mới được… hắc hắc
Hai người lại im lặng, lần này có vẻ dài hơn lần trước rất nhiêu. Phải mất một lúc lâu sau, Nguyễn Giai Giai mở mặt, nàng ngồi thẳng dậy nhìn Vương Minh với ánh mắt trìu mến tràn đầy tình ý.
"Anh Minh đến giờ anh phải về thôi"
"Về?"
"Ừm. Về thôi, em biết anh lúc này chắc cũng rất muốn về với Triệu Vận phải không. Em biết Triệu Vận hiện giờ chỉ có mỗi anh là người thân, đêm nay là đêm giao thừa, nếu anh không có mặt bên cạnh chắc chắn sẽ tủi thân lắm. Triệu Vận là một cô gái tốt nhưng sống hướng nôi, mặc dù trong lòng đâu khổ nhưng chắc chắn sẽ chỉ giữ trong lòng mà không nói ra đâu"
Vương Minh nghe lời của Nguyễn Giai Giai nói mà sửng sốt sau đó cảm thấy khóe mắt cay cau. Nguyễn Giai Giai nàng quá tốt, lo nghĩ hết mọi thứ cho hắn mà không quan tâm đến bản thân. Vương Minh một đời này có thể lấy một người vợ như nàng thì hắn có chết cùng mãn nguyện lắm rồi. Hắn hôn lên trán Nguyễn Giai Giai, giọng trìu mến cảm động nói
"Cảm ơn em Giai Giai. Em đối với anh tốt quá"
"Anh là chồng em, em không đối tốt với anh thì đối tốt với ai nữa"
"Vậy chúng ta cùng đi thôi. Em nói đúng, đêm này đêm giao thừa là đêm cả nhà phải đoàn tụ ngồi với nhau một chỗ, ba người chúng ta là một gia đình không thể tác rời được"
Nguyễn Giai Giai ngây người ra một lúc sau đó cũng gật đầu, khoác lấy cánh tay Vương Minh rời khỏi khách sạn ABC