“Thật sự toàn bộ thành viên đội một đồng ý tham gia?”
Vương Minh giọng có chút nghi ngờ hỏi Nguyễn Đại Dương
Nguyễn Đại Dương vỗ ngực cam đoan nói
“Em xin lấy tính mạng mình để đảm báo, nếu như anh xuống đội một hỏi bất cứ một thành viên nào, dù chỉ có một thành viên trả lời một tiếng “không” em nguyện chết ngay lập tức”
“Được rồi, đừng kích động, ngồi xuống bình tĩnh lại đi”
Vương Minh thấy bộ dạng kích động đến gần như phát cuồng của Nguyễn Đại Dương thì cười khổ. Hắn biết một câu hỏi vừa rồi đã đụng chạm đến lòng tự ái của Nguyễn Đại Dương nhưng muốn không hỏi cũng không được bởi vì Vương Minh nghĩ rằng nếu như cho các thành viên của Hắc quân biết thứ mà họ sẽ đối mắt khi tham gia, biết nguy hiểm sẽ phải đối mặt thì hắn nghĩ chắc giỏi lắm chỉ một phần tư đội sẽ tham gia nhưng tổ một Nguyễn Đại Dương lại 100% người đồng ý tham gia. Điều này quả thật là khiến Vương Minh bất ngờ, hắn có chút không tin, hắn nghĩ rằng có lẽ Nguyễn Đại Dương khai báo láo vì vậy phải hỏi lại, dù sao việc này quá quan trọng, liên quan đến mạng người mà, không cẩn thận là không được.
Hắn dành thêm vài lời trấn an Nguyễn Đại Dương rồi mới hướng về phía Hồ Tuấn Anh ngồi phía dưới Dương Đại Hải hỏi
“Vậy còn tổ hai thì sao?”
“Toàn bộ tổ hai đều tình nguyện tham gia”
“Tổ ba?”
“100% mọi người đều tán thành”
“Cuối cùng là tổ bốn?”
“Bọn em đều muốn chiến đầu cùng anh”
Vương Minh nghe xong hết mọi người trả lời nhưng không nói gì, biểu hiện bên ngoài là trầm mặc nhưng trong lòng hắn đang xao động dự dỗi. Từ những câu trả lời này hắn có thể cảm nhận được sự trung thành và sự tin tưởng của mọi người trong Hắc quân danh cho hắn, lúc này Vương Minh cảm thấy công sức hắn bỏ ra cho Hắc quân giờ đã được đền đáp thật sự là xứng đáng. Vương Minh đứng dậy quét mắt nhìn sáu người, sáu người thấy hắn đứng cùng nhìn vào hắn, Vương Minh nói
“Mọi người giải tán, lập tức xuống tập hợp các thành viên Hắc quân có tại tổng bộ, mười phút sau tập trung ở sân huấn luyện, anh có vài lời cần nói với mọi người”
“Vâng”
Sáu người đồng thanh đáp sau đó lần lượt rời khỏi phòng họp, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mỗi một mình Vương Minh. Vương Minh không động đậy, hai mắt nhắm chặt lại nhưng trong đầu hắn lúc này đang điên cuồng suy nghĩ. Từ máy hôm trước hắn đã vạch ra một kết hoạch huấn luyện và chiến đấu nhưng lúc này đây kế hoạch đó phải vứt bỏ bởi kế hoạch đã vạch ra trước đó của hắn chỉ phù hợp với nhân số nhỏ mà hiện nay nhân số tham gia đã gần ngàn người rồi. Càng nhiều người thì Vương Minh càng cảm thấy trách nhiệm trai vài mình càng nặng hơn, vì vậy lúc này hắn cần yên tĩnh chỉ lý lại kế hoạch thật phù hợp.
“Anh Minh, mọi người đã tập trung đầy đủ”
Đúng mười phút sau, cánh cửa phòng họp mở ra, Lê Minh Đức nói
Vương Minh lúc này mở mắt, hắn đứng dậy đi ra ngoài nói
“Đi thôi, đừng để mọi người chờ đợi”
“Vâng”
Hai người một trước một sau cùng đi đến sân huấn luyện
Sân huấn luyện của Hắc quân vốn lúc trước nơi này cây cối um tùm ở phía sau núi nhưng vì nơi này có địa hình bằng phẳng nhất trong cả ngọn núi, đòng thời diện tích cũng lớn vì vậy Lê Minh Đức đã chỉ huy mọi người đến san bằng cả khu đất thành rồi vận chuẩn một vài thiết bị huấn luyện ngoại trời lấy từ Mã Đống cuối cùng kiến tạo sân huấn luyện bây giờ.
Hiện giờ cả cái sân huấn luyện hoàn toàn bị ngàn người của Hắc quân chiếm đến nỗi gần như không còn một khoảng trống nhưng khi những người này thấy Vương Minh và Lê Minh Đức đi đến gần, tất cả thành viên Hắc quân không tự giác tách ra tạo thành một đường dẫn đến bệ đá vừa được Lê Minh Đức chuẩn bị. Vương Minh một đường đi thẳng đến bục đá, đứng lên trên bục, hắn quét mắt nhìn những thành viên Hắc quân đang đứng ở phía dưới, Vương Minh chầm chậm mở miệng nói
“Chắc ở đây nhiều người không biết tôi là ai vì vậy tôi xin được tự giới thiệu về bản thân mình một chút. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Vương Minh, cũng là đại ca của Hắc quân”
Tất cả mọi người phía dưới đầu tiên là bất ngờ sau đó xôn xao. Bọn họ thật không ngờ, thật sợ không ngờ cái vị được xưng là thần của Hắc quân lại xuất hiện vào lúc này. Nhưng rất nhanh sau đó nỗi thất vọng toàn bộ bao trùm các thanh viên của Hắc quân bởi vì cái vị “thần” này quá mức khác xa so với tưởng tượng của mọi người. Mọi người đều nghĩ rằng đại ca mà được hai vị thủ lĩnh và bốn đội trưởng miêu tả như thần thánh phải là một người ít nhất thân cao mét tám, thân hình vạm vỡ lực lưỡng, khuôn mặt nghiêm nhị và thiết yếu nhất là từ trên người phải có được sát khí mã liệt cùng với mới một khí thế của bá vương khiến vạn người phải kính phục. Nhưng mà giờ đây tất cả đều tan vỡ, mọi người thật không ngờ được cái vị thần mà mọi người ngày đêm ngưỡng mộ kia lại là một tên thư sinh mặt trắng, thân thể yếu ớt và trong yếu nhất là tất cả mọi người đều không cảm thấy một chút sát khí nào trên người hắn cả.
“Thằng nhóc xuống đi, mày mà cũng đòi làm đại ca của chúng tao sao. Về mà bú sữa mẹ đi”
Không biết từ đâu vang lên tiếng nói. Đã có một người thì sẽ có người thứ hai, cứ thế cứ thế những tiếng la ó phản đối như những cơn sóng liên tiếp liên tiếp không ngừng
“Xuống đi”
“Đúng, về mà bú sữa mẹ đi”
“Chắc chắn thằng nhóc này là giả mạo rồi, đại cả của chúng ta làm sao mà lại là thằng nhóc này được”
Có lẽ vì mộng tưởng bị tan vỡ đã tạo ra cú sốc về tâm lý đối với những thanh viên của Hắc quân vì vậy mọi người đều không đủ tỉnh táo để chú ý đến một điểm rất rõ ràng. Đó là lúc đi vào đến đây Lê Minh Đức đi theo sau lưng Vương Minh, đồng thời khi Vương Minh đứng lên bục nói tự giới thiệu là đại ca của Hắc quân thì Lê Minh Đức và năm người Lê Linh không hề tóm cổ lôi hắn xuống
“Tất cả im lặng”
Nguyễn Đại Dương rống lớn. Hắn là người nhiệt tình nhưng cũng nóng tính, thấy anh em Hắc quan dám có thái độ bất kính đó với đại ca hắn cảm thấy vô cùng tức giận mà mất mặt a.
Một tiếng rống này của Nguyễn Đại Dương như sư tử hống dọa tất cả thành viên của Hắc bang chân kinh, vội vàng cúi đầu ngậm miệng không dám có lời bàn tán nào cả nhưng Vương Minh qua ánh mắt của những người này hắn có thể thấy những người này không phục nhưng không có ai dám lên tiếng nào nữa. Chỉ điều này Vương Minh thấy được Nguyễn Đại Dương trong Hắc quân cũng là kẻ có uy danh.
Đúng vậy Nguyễn Đại Dương trong Hắc quân quả thật là có uy danh nhưng mà không được tốt lắm bởi hắn là người nóng tính và rất nghiêm khắc với các thành viên trong tổ 1. Hắn luôn yêu cầu các thành viên trong tổ một phải hoàn thành khối lượng huấn luyện gần gấp đôi so với các tổ khác. Khi thành lập Hắc quân Vương Minh đã đặt ra điều lệ khiêu chiến, các thành viên có thể khiêu chiến với cấp trên của mình, nếu như chiến thắng sẽ thay thế chức vụ còn nếu thua sẽ phải thực hiện gấp năm lần khối lượng huấn luyện, chế độ này là hắn học tập từ phương thức quản lý và huấn luyện sát thủ của tổ chức sát thủ Vương gia, hắn nhận ra điều luật này rất có nhiều lợi tốt, không chỉ giúp cho các thành viên bình thường có động lực mà còn tạo ra sự uy hiếp đối với thành viên trong nhóm lãnh đạo, để nhắc nhở những người này rằng tuy rằng họ là lãnh đạo nhưng nếu thực lực kém cỏi vẫn có thể bị thay thế bất cứ lúc nào. Trở lại về chuyện của tổ một, đối mặt với chương trình huấn luyện của đọi trưởng Nguyễn Đại Dương, rất nhiều thành viên bất mãn, có nhiều người hướng hắn khiêu chiến nhưng đến nay vẫn chưa hề có một ai thành công cả. Mà điều khiến mọi người sợ hắn chính là tên này là một tên điên cuồng, người nào chiến đấu với hắn chỉ trừ phi mất hoàn toàn sức chiến đấu bằng không cho dù xin thua cũng không được thế nên những người khiêu chiến với Nguyễn Đại Dương đề có thương tích rất nặng, đều phải nằm viện tĩnh dưỡng vài tháng mới khôi phục. Vì vậy trong Hắc quân, Nguyễn Đại Dương được mọi người đặt một biệt danh là Dương điên.
Lê Minh Đức tiến đến gần đến bên Vương Minh, hành động của các thành viên trong Hắc quân khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám đối mặt với Vương Minh. Lúc này Lê Minh Đức hận không thể bới ra một cái lỗ dưới chân để chui xuống nhưng mà thân là một trong hai thủ lĩnh, thuộc hạ phái dưới làm sai hắn phải đứng ra nhận lỗi. Nhưng mà hắn xấu hổ không dám đối diện với Vương Minh nên cúi đầu nói
“Anh Minh, em xin lỗi…”