Về phần Vương Minh, hắn cũng không có sở hữu dị năng có thể đọc được suy nghĩ của con người nên hắn không biết được dự định nham hiểm độc ác của Trịnh Thanh Hưng. Bất quá cảm nhận được sát khí trên người Trịnh Thanh Hưng, Vương Minh biết tên này đối với hắn đã động sát tâm. Vương Minh cũng không thèm để trong lòng bởi thông qua luồng nội khí vừa rồi của Trịnh Thanh Hưng thì hắn đã có nhận định được về thực lực của Trịnh Thanh Hưng rồi. Vương Minh không thể phủ nhận, ở tuổi hắn mà nội khí về chất và lượng đã đạt đến trình độ hiện tại thì đã thuộc vào diện thiên tài xuất sắc rồi, quả không hổ danh là người được Trịnh gia trọng điểm bồi dưỡng. Chỉ đáng tiếc là trình độ của Trịnh Thanh Hưng rất khá nhưng so với hắc ám nội khí được liệt vào danh sách một trong những loại nội khí biến thái nhất trong lịch sử thì đúng là còn kém xa xa lắm. Không nói đến công năng của nội khí, chỉ cần biết hắc ám nội khí là sự tích tụ cùng tinh lọc của hàng chục thế hệ trưởng môn đi trước thì há một kẻ chỉ mới luyện nối khí chưa đến hai mươi năm liệu có thể mang ra cùng so sánh.
Thế nên nếu Vương Minh muốn giết Trịnh Thanh Hưng thì hắn tin tưởng rằng Trịnh Thanh Hưng sẽ không sống quá mười giây. Bất quá đó chẳng qua chỉ là ý nghĩ thôi, Vương Minh cũng không dám thực sự giết chết Trịnh Thanh Hưng. Bất quá Vương Minh hơi có chút lưỡng lự bởi nếu như vậy thật thì hắn chỉ có thể giết chết Trịnh Thanh Hưng, dù sao thì hắn cũng không cho phép bất cứ kẻ nào có sát tâm đối với hắn tồn tại trên đời này, như vậy là quá nguy hiểm cho cả hắn và những người xung quanh hắn.
Nghĩ nghĩ, Vương Minh thấy tốt nhất là nên cảnh cáo tên này một chút là tốt nhất, cho đối phương thấy được thực lực cường đại của hắn, khiến đối phương phải kiêng kỵ không dám gây hắn với hắn. Với lại Vương Minh cũng không muốn dây dưa cùng với Trịnh Thanh Hưng tại trước cửa nhà hàng quá lâu. Thử nghĩ xem, hai thằng đàn ông, tay nắm tay đứng trên đường thật sự là một khung cảnh quá mức quái dị cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Còn nếu như cảnh cáo vô dụng, Trịnh Thanh Hưng mà có hành động ngu ngốc của hắn thì lúc đó Trịnh Thanh Hưng cho dù có Trịnh gia che chở thì hắn thề bằng mọi cách sẽ miễn phí tặng cho tên này tấm vé một chiều xuống thẳ\ăm hỏi Diêm Vương luôn.
Đã quyết định, Vương Minh đang định điều động hắc ám nội khí xâm nhập vào cơ thể Trịnh Thanh Hưng thì không ngờ Trịnh Thanh Hưng đã ra tay trước hắn rồi. Vương Minh lại một lần nữa cảm nhận nội khí của Trịnh Thanh Hưng y theo con đường cũ, lần nữa xâm nhập vào cơ thể hắn chỉ là luồng nội khí lần này so với luồng nội khí lúc trước lớn hơn rất nhiều đồng thời lực công kích cũng mạnh mẽ hơn gấp vài chục lần. Vương Minh lúc này cũng đoán ra được đây chính là sát chiêu của Trịnh Thanh Hưng, hắn chẳng thèm để tâm, lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận nhưng miệng lại nói ra những lời lẽ đầy coi thường, chế giễu cùng khiêu khích nói:
“Ai, cứ tưởng nhân vật được trọng điểm bồi dưỡng của quân đội phải lợi hại thế nào ai ngờ cũng chỉ thường thôi.”
Nói xong lời này, Vương Minh chuyện giọng, nghi ngờ hỏi:
“Nghe Thanh Thanh nói mày trong quân đội quân hàm cao lắm phải không? Theo tao thấy với cái tình độ cùi bắp này của mày thì có lẽ mấy cái ngôi sao cùng vạch trên vai mày chắc có được nhờ hưởng phúc của gia tộc. Ai, đời thật bất công a.”
Suốt từ lúc Vương Minh cùng Trịnh Thanh Hưng “giao đấu”, Trần Thanh Thanh giống như một cô vợ ngoan, chỉ luôn luôn đứng sau lưng Vương Minh, chăm chú quan sát. Nếu như ngày bình thường, với tính cách của mình, Trần Thanh Thanh gặp trường hợp như hiện tại chắc chắn sẽ không ngại ngần mà cùng Vương Minh hợp lực, sóng vai chiến đấu nhưng lúc này Trần Thanh Thanh biết mình biết người, nàng biết thực lực của nàng trong mắt hai người đàn ông này chẳng đáng là gì cả, nàng xông lên chỉ làm vướng tay vướng chân hai người mà thôi. Với lại thông qua những gì nàng quan sát được từ đầu đến giờ thì Vương Minh hiện đang chiếm thế thượng phong vì vậy càng không có lý do gì để nàng xông lên cả.
Bất quá mặc dù biết là như vậy nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn cảm thấy nàng thật vô dụng, chuyện này đáng nhẽ ra là nàng phải giải quyết chứ không phải là Vương Minh, đã thế lại chỉ có thể đứng ngoài, không giúp được gì nữa. Nhưng lúc này, nghe được lời nói đầy mỉa mai, khiêu khích cùng coi thường của Vương Minh nhằm vào Trịnh Thanh Hưng thì nàng cuối cùng cũng bắt được cơ hội để giải toả sự bức xúc cùng bất lực trong lòng.
Đúng vậy a, nàng không thể dùng tay chân để giúp Vương Minh thì cũng có thể dùng miệng lưỡi a. Đương nhiên nàng cũng sẽ không giống như mấy mụ đàn bà chanh chua, dùng những lời lẽ thô tục chửi bới Trịnh Thanh Hưng, như vậy quá mức là mất hình tượng đồng thời làm xấu mặt cha nàng, thậm chí nếu nghiêm trọng hơn sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ tương sáng của cha. Trần Thanh Thanh vội vàng gật đầu, tỏ vẻ cùng ý kiến với Vương Minh, nàng nói:
“Anh nói đúng a, cái loại người này nếu không phải dựa hơi của gia tộc thì chắc hiện giờ vẫn đang lê lết ở binh bét, chứ há lại có thể bò lên được chức vị hiện tại”
Tiếp theo đó, miệng nàng giống như một khẩu súng AK, không ngừng không nghỉ kể ra các chuyện xấu của Trịnh Thanh Hưng trong quân đội cùng ngoài đời, nào là chơi gái, nào là đánh nhau với đồng chí, trốn trại đi chơi gái,… Trần Thanh Thanh lúc trước cũng không biết những việc này, phải mãi từ sau khi xem xong đoạn video kia, nàng âm thầm nhờ thuộc hạ cũ của cha nàng đi điều tra thì mới biết được những việc này. Chính vì đã biết được những việc làm xấu xa của Trịnh Thanh Hưng thế nên nàng mới không cho hắn bất cứ một cơ hội nào để hàn gắn lại mối quan hệ của hai người.
Vương Minh lúc đầu hơi bất ngờ, hắn không tưởng được một người có được bộ hồ sơ lý lịch đẹp đẽ như Trịnh Thanh Hưng lại có những việc làm bẩn thỉu như vậy trong bóng tối. Vương Minh thầm than ông cha xưa đúng là nói không bao giờ sai, nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài a. Hắn biết Trần Thanh Thanh lúc này đang giúp hắn đồng thời cũng trả thù bằng cách giẫm đạp lên sự tự tôn và mặt mũi của đối phương, Vương Minh thấy nàng cao hứng đến mức quên cả trời đất trăng sao thì cũng không đành lòng nhắc nhở nàng chú ý đến hoàn cảnh xung quanh. Hắn chỉ cười cười, gia tăng thêm lực vào hai lòng bàn tay bởi hắn nhận thấy Trịnh Thanh Hưng đang định liều chết giãy giụa, trốn ra.
Đau, quả thật là quá đau. Lời của Trần Thanh Thanh nói giống như một con dao đâm vào nội tâm của hắn khiến cảm thấy lòng mình nhỏ máu, hắn biết phen này mặt mũi của hắn đã bị đôi nam nữ chó má trước mặt đạp đến nát bét rồi. Hắn vài lần muốn mở miệng phản bác hoặc chối bỏ thì cổ tay lại truyền đến cơn đau dữ dội khiến hắn há miệng ra những lại không nói được lời nào. Hắn để ý thấy càng lúc có càng nhiều người tụ tập xung quanh bọn hắn xem trò vui, chỉ chỉ trỏ trỏ khiến hắn không thể nào chịu nổi được. Hắn cố dùng sức để thoát ra, nhanh chóng chạy trốn khỏi cái hoàn cảnh xấu hổ này nhưng tay của Vương Minh đã tóm chặt hắn lại, cho dù hắn dùng lực mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chẳng ăn thua.
Thử qua vài lần, kết quả vẫn là không thể thoát ra được. Trịnh Thanh Hưng đã bỏ đi ý định trốn thoát, hắn trừng mắt nhìn Vương Minh cùng Trần Thanh Thanh, ánh mắt tràn đầy giận dữ cùng thù hận, nhất là khi nhìn Vương Minh. Hắn nghiến răng nghiến lợi, lời nói rất nhỏ nhưng Vương Minh ở gần hắn cũng đủ để nghe được rành mạch rõ ràng:
“Thằng chó chết, mày sẽ phải dùng tính mạng để trả giá vì những gì mày đã làm với tạo hôm nay”
Vương Minh nhếch mép khinh bỉ. Bằng thực lực của hắn mà dám nói là lấy tính mạng của Vương Minh sao, đúng là người si nói mộng a. Nhưng nụ cười khinh bỉ trên môi Vương Minh chỉ giây lát sau lập tức biến mất, hắn cau mày, sắc mặt ngưng trọng bởi hắn cảm giác một luồng nội khí rất lớn từ Trịnh Thanh Hưng đang tiến vào cơ thể hắn, cùng với luồng nội khí sẵn có dung hợp lại làm một rồi giống như một con chó điên, vừa xâm nhập vào cơ thể hắn thì lập tức tiến hành quấy phá, công kích các vị trí mà nó đã đi qua.
Vương Minh mặc dù tự tin với tố chất thân thể và hắc ám nội khí nhưng bài học về sự khinh địch của Trịnh Thanh Hưng vẫn đang ở ngay trước mắt hắn thế nên hắn cũng không dám khinh địch, lập tức huy động thêm hắc ám nội khí đến hai cánh tay bắt đầu tiến hành cùng cái thứ nội khí của Trịnh Thanh Hưng tiến hành giao tranh.
Đứng trước hắc ám nội khí, thứ nội khí bá đạo và quái dị nhất thì cái luồng nội khí của Trịnh Thanh Hưng quá nhỏ bé, yếu ớt không xâm nhập được quá sâu lập tức đụng phải hắc ám nội khí. Không mất đến một giây đồng hồ, cái luồng nội khí kia lập tức bị hắc ám nội khí nuốt chửng, biến mất như chưa hề từng tồn tại.
Nhấm nháp xong cái luồng nội khí kia, hắc ám nội khí trong cơ thể Vương Minh đột nhiên bạo động. Vương Minh thấy tình trạng như vậy thì đột nhiên sắc mặt hơi trắng bệch, mỗi lần hắc ám nội khí bạo động thì sự khát máu cùng dâm dục trong cơ thể hắn bị đẩy lên đỉnh điểm, nếu không chém giết hoặc cần nữ nhân để hành lạc. Vừa nghĩ đến cảnh hắn mất lý trí, trở thành một tên cuồng sát giết chết Trịnh Thanh Hưng cùng mọi người trên đường hay hắn trở thành một tên tham sắc quên mạng, ngay giữa đường, xé rách quần áo trên người Trần Thanh Thanh, đem nàng tại chỗ hành quyết thì hắn trong tâm run lên sợ hãi.