Mà khi kinh ngạc qua đi, hai người không biết như thế nào mà cùng cảm thấy lạnh cả người. Đương nhiên cũng giống như lúc trước, nguyên nhân cũng khác nhau. Lê Minh Đức thì run sợ bởi không ngờ Vương Minh lại chơi ác như vậy còn Bùi Hải Quân lo sợ Vương Minh sẽ trách phạt hắn vì thái độ làm ăn vô trách nhiệm.
Hít một hơi có trấn tĩnh lại tâm thần, Bùi Hải Quân trừng mắt nhìn thủ hạ đang khép nép đứng bên cạnh, giọng cố gằn xuống như không thể che giấu được nội tâm bất mãn của hắn:
“Sao lại có chuyện này, rõ ràng đã cho người kiểm tra kỹ lưỡng hết rồi cơ mà. Tại sao lại từ đây lại mọc ra cái con đường đó vậy?”
Người thủ hạ kia mở miệng rồi lại ngậm, bộ dạng dường như muốn nói gì đó nhưng lại khó nói ra được. Hắn thực ra lúc này có một cảm xúc muốn khóc lại vừa bực mình bởi vì hắn cũng chỉ là làm theo lệnh mà thôi, chứ có phải là làm ăn tắc trách gì đâu cơ chứ.
Bùi Hải Quân thấy vậy thì càng tức giận, rống lên:
“Có gì nói thì nói thẳng ra đi, đàn ông con trai gì mà chứ ngập ngà ngập ngừng, do dự không dứt khoát”
Người thủ hạ kia bị Bùi Hải Quân quát mắng như vậy thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên nhìn Bùi Hải Quân.
Lê Minh Đức đứng một bên xem người thủ hạ kia lại nhìn Bùi Hải Quân sắp giận quá mà không kiểm soát được vì vậy tiến lên làm người hòa giải. Hắn nói với Bùi Hải Quân:
“Quân, chú bình tĩnh lại. Dù sao việc đã rồi, có trách mắng thì cũng chẳng vớt vát được gì cả”
Nói xong với Bùi Hải Quân, hắn lại quay sang nói với người thủ hạ đang cúi đầu, đứng im như mọc rễ:
“Chú mày lập tức kể lại chính xác vị trí con đường đó cho anh”
Người thủ hạ kia hướng Lê Minh Đức nhìn với ánh mắt cảm tạ, không dám chậm trễ vội vàng mô tả vị trí chính xác của con đường đất kia. Lê Minh Đức trong khi đứng nghe cũng đã bình tĩnh lại tâm tình, hắn đợi người thủ hạ kia nói xong thì cau mày hỏi :
“Những gì chú nói là thật?”
“Em xin thề là những gì em vừa nói là thật 100% không có gì giả dối cả”
Người thủ hạ kia làm bộ dạng thề thốt trả lời.
Bùi Hải Quân nhìn người thủ hạ kia, thấy bộ dạng của hắn không giống với đang nói dối vì vậy trong lòng cũng chín phần là tin tưởng. Bất quá lúc này hắn lại cảm thấy một điều rất khó hiểu, không thể lý giải được vì vậy hỏi tiếp:
“Nếu nó đã gần thác nước như vậy thì chắc chắn các chú sẽ phải tìm ra, tại sao lúc đó lại không lập tức báo cáo với anh?”
“Việc này là do anh Minh phân phó bọn em làm trong bí mật”
“Anh Minh?”
Bùi Hải Quân và Lê Minh Đức nghe xong người kia trả lời mồm miệng đều há hốc, không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi.
Người thủ hạ kia gật đầu trả lời:
“Vâng. Đúng là anh Minh sai bọn em làm. Chẳng qua là hôm qua sau khi sắp đặt các loại bẫy xong, khi trở về ký túc xá để nghỉ ngơi thì anh Minh gọi em với vài người trở lại chỗ thác nước làm một con đường đất dẫn tự chân thác lên trên thượng nguồn nơi có lá cờ. Anh ấy còn đặc biệt dặn dò bọn em là khi nào anh Đức hỏi đến thì mới được nói ra.”
Bùi Hải Quân cùng Lê Minh Đức lúc này bốn mắt nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười khổ.
-------------------------o0o---------------------------
Tạm biệt nhóm người Bùi Hải Quân, Lê Minh Đức nhanh chóng chạy đến chỗ thác nước. Đến thác nước, hắn nhìn xung quanh khắp nơi để tìm hai người Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng rồi làm y theo phân phó của Vương Minh nói với hai người về cái con đường đất dẫn lên thượng nguồn thác nước. Đương nhiên hắn cũng không ngu ngốc đến mức vừa nói với người này xong lại quay sang nói ngay với người kia. Hắn đầu tiên là gọi Đinh Xuân Lâm đi ra một chỗ vắng người rồi nói nhỏ với Đinh Xuân Lâm, sau khi đợi Đinh Xuân Lâm dẫn người đi được khoảng chừng hơn một tiếng thì hắn mới gọi Bùi Thanh Tùng chỗ lúc trước hắn gọi Đinh Xuân Lâm, lặp lại y hệt những lời mà hắn vừa nói với Đinh Xuân Lâm.
May mắn là trường hợp xấu không xảy ra, hai người kia vừa nghe thấy có con đường bí mật trực tiếp dẫn lên thẳng thượng của thác nước, đến chỗ cắm ngọn cờ thì có chút ngờ vực nhưng hắn có thể thấy hai người phần nhiều là cao hứng. Điều này cũng dễ hiểu, khi mà hai người sau tấm gương đi trước của các thành viên đội một và đội hai đồng thời cũng đã tự thử nghiệm mức độ khó khăn của cái ngọn thác này, cũng đã nhận ra muốn hái được cái lá cờ đáng ghét trên kia xuống hiện nay là điều bất khả thi vì vậy lúc này mặc dù vẫn còn nghi ngờ về con đường kia nhưng hai người ôm một tâm lý là muốn thử vận may, dù sao cũng vô phương rồi thử một chút cũng có sao đâu, nhỡ may lại được.
Lúc nói xong với hai người, nhìn ánh mắt cảm tạ với khuôn mặt tràn đầy hi vọng của hai người Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng, Lê Minh Đức cảm giác lương tâm rất cắn rứt nhưng mà hắn biết nếu hắn không làm thì người chịu khổ sẽ là vì hắn. Nhìn lên trời, Lê Minh Đức thở dài nói nhỏ:
“Người không vì mình trời tru đất diệt a, hai chú cho anh xin lỗi trước nhé”
Lẩm bẩm một hồi, cảm thấy tâm tình đã thoải mái và nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Lê Minh Đức lập tức tập trung việc chính của hắn, chính là chinh phục cái thác nước kia.
----------------------o0o------------------
“Đại ca, em phát hiện có một tốp người nữa đang đến”
Vương Minh vừa cùng với một vài người nhóm thợ săn kéo những con mồi của đội hai vừa săn được vào trong bụi cây gần con đường thì đột nhiên từ trong bộ đàm trên thắt lưng của hắn phát ra tín hiệu.
Vương Minh nghe xong lập tức lấy bộ đàm hồi đáp:
“Là người của đội nào?”
“Là đội ba. Có cả đội trưởng Đinh Xuân Lâm đi cùng”
Vương Minh nghe xong báo cáo mà tặc lưỡi. Việc Đinh Xuân Lâm đi cùng hoàn toàn có chút ngoài dự liệu của hắn. Theo hắn nghĩ, thân là đội trưởng thì Đinh Xuân Lâm là chỗ dựa tinh thần cho cả đội trong khi cả đội lâm vào tình trạng hoang mang, tinh thần sa sút vì cái thác nước. Bất quá bất ngờ thì bất ngờ, việc Đinh Xuân Lâm đột nhiên xuất hiện cũng sẽ không làm hắn dừng cuộc săn nhóm người đội ba lại, có chăng là quá trình săn sẽ có chút vất vả không nhẹ nhàng như lần trước mà thôi.
“Đại ca, bọn em nên làm gì?”
Người thợ săn kia thấy Vương Minh ở đầu bên này im lặng một lúc, không có phát ra mệnh lệnh gì thì lên tiếng hỏi.
Vương Minh nói:
“Chú bảo mọi người cứ cho bọn họ đi qua. Khi bọn họ đã đi qua thì lập tức lùi lại để lúc sau kết hợp với bọn anh tạo thành vòng vậy, tập kích từ cả bốn mặt”
“Vâng em đã rõ”
Người thợ săn kia đáp một tiếng rồi ngắt bộ đàm. Vương Minh cũng lập tức ra lệnh cho những người bên cạnh bố trí đội hình, đón chờ đám người Đinh Xuân Lâm đang đến.