Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại biệt thự của Bạch gia, Vương Minh liền đi đến phòng khách. Lúc này trong đó, Bạch Phá Thiên và Tô Hải đang ngồi sẵn chờ hắn. Nhình thấy Vương Minh, Tô Hải đảo mắt khắp cơ thể hắn xem có thiếu sót cái gì không, khi thấy vẫn lành lặn thì hướng về phía hắn một nụ cười nồng hậu. Vương Minh cũng cười đáp lại rồi lại quay sang nhìn Bạch Phá Thiên. Không nhìn thì thôi vừa nhìn thì lập tức cảm thấy một thứ áp lực vô hình ập đến

“Chưa cho người ta kịp thở gì cả”

Vương Minh thầm nghĩ. Vương Minh giờ đây đã không còn giống với Vương Minh một tuần trước, lúc mà lần đầu tiên gặp Bạch Phá Thiên. Không hề có run sợ, hay mất bình tĩnh, Vương Minh huy động hắc ám nội khí phát ra bên ngoài, trực tiếp chống đỡ lại cỗ áp lực này. Hai người Vương Minh và Bạch Phá Thiên bốn mắt nhìn nhau, tình trạng này kéo dài 10 phút thì Bạch Phá Thiên cười lớn nói

“Tốt lắm, có thể đấu Uy với ta những gần đó thời gian. Không tồi, không tồi chút nào”

Vừa cười Bạch Phá Thiên vừa thu lại cái áp lực vừa phát ra. Thấy vậy Vương Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi là hắn đã đạt đến cực hạn của sự chống đỡ, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì e là hắn không trụ thêm được nữa. Vương Minh cười cười hỏi

“Uy là gì?”

Tô Hải nhìn Vương Minh như là nhìn người ngoài hanh tinh, hắn ngờ vực hỏi

“Vậy vừa rồi làm sao ngươi phát ra Uy được”

“Thì vãn bối cảm thấy có một luồng áp bức vô hình ập đến nên phát động hắc ám nội khí ra bên ngoài chống đỡ thôi”

“Ồ ra thế. Được rồi để ta giải thích cho người. Uy chính là một dạng chuyển hóa từ nội khí trong cơ thể thành áp lực ra xung quanh. Ngươi cũng xem các phim kiếm hiệp xưa của Trung Quốc đó, trước khi giao chiến thì hai cao thủ đều bất động, bốn mắt nhìn nhau. Đó chính là đọ Uy, chỉ cần dựa vào Uy mà người đó phát ra thôi đã đủ chứng tỏ thực lực của bản thân, thậm chí đối với những người có thực lực khủng khiếp thì chỉ cần phát Uy thôi cũng đã khiến đối thủ chết ngay lập tức”

“Chết ngay lập tức?”

Vương Minh nghi hoặc hỏi, điều này nghe thật hết sức vô lí, chỉ cần nhìn thôi mà cũng chết người có lẽ người trên thế giới này chết hết cả rồi. Tô Hải gật đầu chậm rãi giải thích

“Như ta đã nói lúc trước Uy chính là bắt nguồn từ nội khí trong cơ thể. Nội khí thoát ra ngoài tạo thành một luồng công kích vô hình tấn công vào đối phương. Cái thứ công kích này không như công kích bình thường, nó là một dạng công kích vào bên trong tức là nó nhắm thẳng trực tiếp vào tinh thần và lục phủ ngũ tạng mà công phá khiến đối phương chết ngay lập tức. Thông thường nơi phát ra Uy dễ nhất chính là đôi mắt bởi người ta thường nói đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn mà. Tuy nhiên cũng có một số người có khả năng phát Uy chỉ bằng một cử chỉ rất bình thường như vung tay, một cái nhấc tay,…”

“Ồ hóa ra là thế”

Vương Minh gật đầu đã hiểu. Lúc này Bạch Phá Thiên lại nhìn Vương Minh hỏi

“Làm sao ngươi lại biết dùng Uy trong khi ngươi còn chưa biết nó là gì”

Vương Minh nhún vài nói

“Nói ra thì cũng phải cảm ơn lần vào rừng này. Ở trong đó lúc nào cũng có cả một đàn cọp beo rắn rết xung quanh trực tấn công. Lúc chúng cùng nhau hổi đồng xông lên, thế là lúc đó tôi nghĩ sao mình thay vì dùng nội khí làm thành áo giáp bảo vệ sao không biến chúng phát tán ra xung quanh, tạo thành công kích trên diện rộng nhỉ”

Bạch Phá Thiên và Tô Hải nghe lời giải thích của Vương Minh thì im lặng không nói gì, bốn mắt nhìn nhau rồi sau đó hai người cười lớn. Hai người không thể ngờ rằng cách Vương Minh phát hiện ra lại tình cờ như vậy. Bạch Phá Thiên càng cười càng lớn, chỉ tay vào Vương Minh nói

“Tiểu tư quả nhiên nhìn không ra ngươi lại có tư chất như vậy. Chỉ dựa vào sự phát hiện này thôi không cần bàn tính đến các điều khác, ta thấy ngươi thật sự đã thành công rồi. Tốt, tốt lắm có tư cách làm cháu rể của ta”

“Cháu rể”

Vương Minh nghe thấy vậy thì ù ù cạc cạc không hiểu gì cả. Lúc này cánh cửa phía sau đột nhiên mở toang ra, tiếng mở của và tiếng bước chân từ phía sau lập tức thu hút sự chú ý của Vương Minh. Vương Minh quay đầu lại thì hắn há hốc mồm. Đi về phía hắn lúc này làm một đại mĩ nhân a. Nàng ta khoát trên người một chiếc áo T-shirt không tay, ôm sát người tôn lên bầu ngực ngoại cỡ căng mọng và cái eo mảnh khảnh. Bên dưới nàng mặc một chiếc quần short bò ngắn đến tận bắp chân làm lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn, cực kì săn chắc và cân đối. Chiếc quần short này không chỉ tôn lên sự miên man của đôi chân dài mà còn làm tặng thêm độ vểnh của cặp mông phía sau, lúc nàng duy chuyển cặp mông và bộ ngực kia cứ đảo như rang lạc khiến Vương Minh hoa cả mắt. Khuôn mặt nàng thì trông hết sức là giống với một tiểu loli, ngoại từ đôi mắt có phần thâm thúy và bờ môi đỏ mọng nước thập phần gợi tình kia. Trẻ trung, cơ thể đầy mị hoặc và đầy cá tính. Vương Minh có thể nói một câu duy nhất: ngọt thịt.

Vương Minh căn bản không phải là nam nhân tử tế gì, hắn đắc biệt không chịu nổi sức hút từ những mĩ nhân như thế nào. Vừa nhìn thấy nàng thì tặc nhãn của hắn sáng rực lên như đèn ô tô, không ngừng đảo qua đảo lên từ ngực đến cặp đùi của nàng, không sót một chỗ nào cả. Mĩ nữ vừa vào lập tức nhìn thấy ánh mắt bỉ ổi của Vương Minh thì lập tức cảm thấy chán ghét. Ném cho hắn một khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy khinh bỉ. Vương Minh không thèm để ý đến thái độ của nàng, hắn nhe răng cười với mĩ nhân rồi tiếp tục sự nghiệp săm soi vĩ đại còn đang dang dở của mình. Mĩ nhân thấy Vương Minh mặt dày vô sỉ như vậy thì không thèm chú ý đến Vương Minh nữa, lập tức coi hắn như người vô hình, hất cằm đầy kiêu ngạo đi qua Vương Minh.

“Thơm quá”

Vương Minh thầm nghĩ, hắn hít hà môt hơi. Mùi thơm của cơ thể thiếu nữa hòa cùng với mùi thơm tuyệt diệt của nước hoa Pháp chính hiệu khiến lòng Vương Minh không khỏi rung động. Mĩ nữ đi qua Vương Minh ngồi tay ghế bên trái của Bạch Phá Thiên, nũng nịu nói

“Ông nội, thật sự là ông muốn gả cháu đi phải không?”

Bạch Phá Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại

“Tiểu Diệp, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi.”

“Cháu năm nay vừa tròn 20”

Bạch Tiểu Diệp nhẹ nhàng nói. Bạch Phá Thiên gật đầu rồi cười nói

“Nhớ lại năm xưa, lúc bà nội cháu bằng tuổi cháu thì đã lấy ông rồi”

“Ông nội. Bây giờ là thời đại nào rồi mà ông còn nhắc đến chuyện đó”

Bạch Tiểu Diệp giọng có chút tức giận nói. Nghe thấy cháu gái yêu quí nói như vậy thì Bạch Phá Thiên trừng mắt nói

“Thời đại nào đi nữa thì hôn nhân của con cháu cũng phải được sự cho phép của trưởng bối. Ông thấy suốt ngày cháu cứ chơi bời như thế này nên tốt nhất tìm cho cháu một tấm chồng để cháu ngoan ngoãn một chút”

“Ông nội”

Bạch Tiểu Diệp ôm cánh tay trái của Bạch Phá Thiên, nũng nịu nói nhưng thấy sắc mắt của Bạch Phá Thiên vẫn như thế, không có chút biến đổi nào thì nàng ta đành từ bỏ, bắt đầy quay sang công kích châm chọc Vương Minh.

“Tiêu chuẩn chồng tương lai của cháu phải cao ráo, đẹp trai tuấn tú, thân người vạm vỡ nở nàng, có phong độ của một thân sĩ, sức mạnh phải siêu quần. Ông nhìn cái tên trước mặt xem, chả đáp ứng nổi dù là một điều kiện. Thân thể thì gầy gò yếu ớt, bộ dạng thì không khác gì một tên mặt trắng. Nhìn quần áo toàn đồ vài đồng ngoài đường biết là loại không có tiền, nghèo kiết xác, thân hắn có lẽ còn nuôi không nổi nói gì đến nuôi cháu gái xinh đẹp của ông chứ. Ông thấy đúng không”

Bạch Phá Thiên không nói gì chỉ nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ cháu gái mình thích nói gì thì nói. Vương Minh đứng ở đối diện không hiểu chuyện gì cả, tự nhiên hắn lại bị mĩ nhân công kích sỉ vả, máu nóng dồn lên não, Vương Minh gắt giọng nói

“Này nhớ nhìn lại mặt hàng đi. Cô thì có khá hơn gì. Chỉ được cái mông mẩy vú vê là còn được chứ tính tình cổ quái, dữ hơn cả cọp cái, con gái con nứa gì mà mở miệng ra là chửi người khác. Có gả cô cho tôi tôi cúng đíu thèm. Lấy cô thà ôm bom tự sát còn sướng hơn.”

Vương Minh tuôn mạch như tràng giang đại hải khiến Bạch Tiểu Diệp ngẩn người. Cũng phải thôi là thiên kim đại tiểu thư của Bạch gia, từ khi sinh ra và lớn lên nàng ta chỉ quen được người khác nịnh nọt tung hô, chưa một kẻ nào dám chỉ thẳng mặt mà chửi nàng cả. Vương Minh chửi sướng miệng rồi, nhìn khuôn mặt ngây ra như phỗng của Bạch Tiểu Diệp, Vương Minh cảm thấy khá là hả hê nhưng hắn cũng biết tốt nhất là không nên ở lại lâu hơn, hắn hướng đến phía Bạch Phá Thiên, cúi người nói

“Bạch lão gia, vãn bối ở VN còn rất nhiều việc gấp cần làm vì vậy vãn bối xin được phép rời đi trước. Đa tạ thịnh tình tiếp đón của người”

Nói xong Vương Minh lập tức xoay người chồn lẹ. Đến khi bóng dáng của Vương Minh biến mất một lúc lâu thì Bạch Tiểu Diệp mới hồi tỉnh lại, khuôn mặt nàng từ trắng bệch chuyển thành đỏ bừng vì giận, từ bé đền giờ chưa kẻ nào dám vũ nhục nàng như tên kia. Nàng ta lập tức chạy ra ngoài đuổi theo Vương Minh nhưng khi ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa rồi. Đứng ở ngoài hành lang, dậm chân xuống nền đá như muốn trút toàn bộ tức giận xuống dưới, nàng thởi phì phò, siết chặt nắm đấm nói

“Tên thối ta, ngươi cứ đợi đấy. Dám vũ nhục ta thì phải chịu kết quả rất thảm khốc”

Lúc này ở trong phòng khách, khi Bạch Tiểu Diệp chạy ra ngoài thì Bạch Phá Thiên bắt đầu mở mắt, ông nhìn theo bóng dáng đứa cháu gái cười cười nói

“Nhìn bọn chúng ta lại nhớ lại quá khứ”

Rồi ông ta quay ra nhìn Tô Hải bên cạnh nói

“Bọn chúng rất giống ngươi và Thiên Thanh năm xưa”

Nghe đến hai chữ “Thiên Thanh” thì nụ cười trên mặt Tô Hải liền bất mất, ánh mắt buồn bã, giọng đầy thương cảm nói

“Nếu năm đó vãn bối kịp thời ngăn cản cô ấy thì cô ấy đã không phải chết trẻ như thế”

Bạch Phá Thiên cũng thở dài, tâm trạng cũng có chút buồn, ông ta lắc đầu nói

“Bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn còn mặc cảm cái chuyện đó sao. Có trách thì trách con bé đó quá cứng đầu lại không biết tự lượng sức mình. Tất cả đều không phải là lỗi của cậu. Haiz… Đừng cảm thấy tự mặc cảm nữa, vì nó mà ngươi cho đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, nó ở dưới suối vàng cũng mỉm cười hạnh phúc. Nhưng ta nghĩ tốt nhất là ngươi nên…”

“Tiền bối đứng nói nữa, năm xưa ta đã phát lời thề, cả đời này sẽ không lấy người phụ nữ nào nữa. Nam nhi nhất ngôn cửu đỉnh, không nói hai lời”

Tô Hải giọng nói đầy kiên quyết. Bạch Phá Thiên nghe thấy vậy thì chỉ thở dài lắc đầu nói

“Ngươi vẫn cứng đầu như năm xưa”

Vương Minh trở lại phòng thì việc đầu tiên hắn làm chính là thu dọn toàn bộ hành lí. Sau khi chất tất cả vào trong cái túi du lịch, Vương Minh không đi ra ngoài bằng cửa phòng mà hắn trèo ra bằng cửa sổ bởi Vương Minh biết sớm muộn gì cô đại tiểu thư đánh đá kia cũng đuổi theo đến nói. Quả nhiên khi hắn vừa mới chạm chân xuống thảm cỏ ở phía dưới thì từ trong căn phòng hắn một tiếng “Rầm” lớn vang ra. Vương Minh nhìn lên căn phòng, cười cười rồi lập tức dùng tốc độ nhanh nhất vọt lẹ. Đi theo đúng con đường cũ, đứng ở quốc lộ Vương Minh bắt một chiếc xe taxi vào trong nội thành. Trên đường đi đột nhiên Vương Minh nhớ ra một chuyện liền dứng xe trước một cửa hàng đã quí lớn, vào trong chọn nhanh một số món đồ trang sức rồi quay lại taxi. Đi đến sân bay mua nhanh một chiếc vé máy bay về thành phố Đông Doanh. Không hiểu có phải vận số hắn cực may hay không, hắn mua được vé của chuyến bay chỉ cách đó một giờ. Nghĩ đến sắp được về gặp Triệu Vận và các anh em thì tâm tình của Vương Minh vui vẻ hơn hẳn, hắn quên luôn việc cãi nhau với cô nàng tiểu thư họ Bạch kia, thong dong bước lên máy bay trở về Đông Doanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK