Xe Vương Minh dừng lại trước một tòa nhà cách không xa căn hộ của hắn. Lúc này một bóng đen từ phía sau cái cây đại thụ đi đến, mở cửa ngồi vào trong xe. Vương Minh nhìn người ngồi bên cạnh hỏi
“Vất cả cho chú quá Đức”
“Việc nhỏ nhặt thôi mà. Đại ca khách sáo chi”
Lê Minh Đức cười cười nói. Vương Minh gật đầu nhìn tòa nhà chung cư 10 tầng trước mặt hỏi
“Căn hộ hắn ở tầng mấy?”
“Là căn hộ còn sáng đền ở tầng 7”
Vương Minh ngước nhìn theo hướng Lê Minh Đức chỉ. Cả tầng 7 của khu chung cư đã tối đen chỉ duy nhất căn hộ ở ngoài cùng bên trái là còn phát ra ánh sáng đèn điện. Vương Minh gật đầu hỏi tiếp
“Hắn vẫn ở trong đó?”
“Vâng từ khi về đến giờ vẫn không thấy ra ngoài”
Vương Minh gật đầu rồi dùng dị năng nhìn vào căn phòng đó. Quả nhiên bên trong phòng có người. Mặc dù lúc đầu nhìn không quen lắm nhưng Vương Minh vẫn nhận ra đó là tên Sô 1 chiều này đến gặp hắn. Lớp che mặt được tháo ra, lộ ra một khuôn mặt rất bình thường thận chí là có phần khắc khổ, may mà có cái vết sẹo quá quại dị ở mắt trái của hắn chứ không Vương Minh không thể nào xác nhận kẻ này là kẻ mình gặp buổi chiều nay nữa. Xác định được trong phòng đúng là mục tiêu mình cần tìm, Vương Minh cùng Lê Minh Đức mở cửa xe bước xuống tiến đến mục tiêu. Đương nhiên hắn không ngu gì mà tự dưng đi vào bằng của chính bởi hắn biết trong những khu chung cư hiện đại như thế này thì khắp nơi trong hành lang đều có camera vì vậy Vương Minh quyết định trổ tài thần trộm một phen.
--------------------o0o-------------------
Số 1 hắn luôn có một thói quen không thể thay đối đó chính là trước khi đi ngủ đều ghi lại nhật kí của mình, đồng thời đặt bên cạnh đó một li rượu vang đỏ, vừa nhâm nhi vừa hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra. Đúng là một thú vui tao nhã. Nhưng hắn không biết rằng chính vì cái thói quen này của hắn sẽ mang đến sự diệt vong hoàn toàn của tổ chức mà hắn hết lòng phục vụ. Đang đưa li rượu lên môi đột nhiên hắn dừng lại. Liếc nhìn qua khóe mắt về phía ban công ở sau lưng. Tay siết chặt li rượu đột nhiên hắn bật dậy ném li rượu về phía lan can.
Choang…
Chiếc li va vào lan can bằng sắt vỡ tung tóe ra xung quanh. Hắn nhìn đống hỗn hợp hổ lốn giữa rượu vang và mảnh thủy tinh trên sàn ban công, giọng trầm xuống nói
“Là bạn hay là thù?”
Đột nhiên có hai bóng đen vụt đến từ trong màn đêm bên ngoài, đứng sừng sững trước mặt hắn, một người giọng trầm trầm nói
“Là bạn mà cũng là thù”
Số 1 nhìn hai người mới xuất hiện, đột nhiên khuôn mặt hắn bớt căng thẳng hơn trước, hắn nhìn người đứng ở phía trước nói
“Là ngài, Boss tiên sinh”
“Là ta”
Vương Minh lên tiếng. Số 1 khuôn mặt tươi cười nhưng cơ thể hắn đang căng cứng ra, chỉ cần đối phương xuất thủ là có thể sẵn sàng tiếp chiến bất cứ lúc nào. Hắn không tiến đến mà vẫn đứng im giữ nguyên vị trí ban đầu của mình, Số 1 nói
“Đúng là khách quí. Nhưng có một điều tôi không hiểu là chuyện gấp gì mà Boss tiên sinh phải đêm khuya lặn lội đến tận nơi ở bé nhỏ này của tôi”
“Đương nhiên là có chuyện rồi. Chuyện khẩn cấp là đằng khác. An nguy đến tồn vong của tổ chức các người”
“Ồ vậy sao. Thứ cho tôi xin hỏi đó là việc gì?”
“Không được tôi phải gặp trực tiếp ông chủ của ngươi thì mới nói được”
Số 1 hơi khựng người rồi sau đó giọng lạnh lùng nói
“Ông chủ của tôi đang có việc bận không tiện gặp bất cứ ai. Có việc gì tiên sinh cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ chuyện lời lại”
“À thế cũng được. Đằng nào việc này cũng liên quan đến ngươi nên ta nói luôn. Tổ chức của ngươi sắp bị tiêu diệt và kẻ tiêu điệt chính là… ta”
Chữ “ta” vừa dứt thì Lê Minh Đức từ phía sau Vương Minh phi thân đến áp sát Số 1. Số 1 thấy vậy thì giật mình kinh hãi, không ngờ một thằng nhóc chỉ khoảng 18 tuổi lại có tốc độ nhanh đến đáng sợ như vậy. Hắn vội vàng thu lại tâm trí tập trung tiếp đòn của Lê Minh Đức. Số 1 lăn người sang trái tránh một quyền của Lê Minh Đức. Quyền này của Lê Minh Đức phải nói rất mạnh bởi nó vừa đấm vào chiếc bàn làm việc thì lập tức chiếc bàn vỡ vụn thành hàng trăm mảnh gỗ lớn nhỏ văng tứ tung ra xung quanh. Số 1 vừa né người tránh một quyền lập tức vung tay lên tấn công, hắn muốn nhân lúc Lê Minh Đức còn chưa thu tay về thì lập tức tung đòn tấn công vào vị trí tử yếu, một đòn đoạt mạng. Nhưng chẳng lẽ Lê Minh Đức lại để hắn được làm được cái việc đó cơ chứ. Thân thể hắn lập tức lăn tròn sang bên trái. Vừa lăn đến vòng thứ 3, sắp đụng phải chiếc tủ quần áo thì Lê Minh Đức tụ nội khí vào hai bàn chân, dùng chiếc tủ quần áo làm điểm tựa, hắn đạp mạnh vào chiếc tủ, cả cơ thể hắn như một mũi tên tên phóng đến người Sô 1.
“Hự”
Số 1 kêu lên một tiếng, mắc dù đã dùng hai tay chắn phòng thủ trước ngực nhưng mà công kích cảu Lê Minh Đức bên trong hàm chưa nội khí nên dù phòng thủ rất kĩ càng nhưng cả cơ thể của Số 1 lập tức bị bắn về phía sau, va manh vào bức tường phía sau. Quì rạp trên sàn nhà, Số 1 cảm thấy ngực mình tức tức, cổ họng nóng nóng, đột nhiên một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng hắn. Vương Minh nhìn thân thể của hắn, vung tay ra hiệu cho Lê Minh Đức dừng lại. Lê Minh Đức thấy vậy thì dừng hành động lại, hắn đúng yên nhìn Sô 1. Vương Minh tiến đến gần Số 1, nói
“Bây giờ ngươi đã chịu hợp tác chưa?”
“Còn lâu”
Hắn lại nhổ ra từ miệng một ngụm máu nữa rồi hắn đứng thẳng người dậy, hai mắt híp nhìn Vương Minh và Lê Minh Đức nói
“Ta công nhận có chút chủ quan khinh địch nhưng mà muốn đánh bại ta ư. Các ngươi còn chưa đủ tầm đâu”
Hắn ưỡn ngực hét lên một tiếng. Đột nhiên Vương Minh và Lê Minh Đức cảm thấy cả cơ thể như muốn sụp xuống, tựa như cơ thể đang bị một thứ gì đó rất nặng đặt lên trên đôi vai vậy. Hắn nhìn những vật dụng xung quanh thấy chúng đang vỡ vụn ra thì rất nhanh Vương Minh hiểu ra chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng này, Vương Minh hét lên
“Vận nội khí hô thân”
Lê Minh Đức thấy Vương Minh hét lên thì không chậm trễ làm theo như lời Vương Minh nói, hắn phát động toàn bộ số nội khí ra bên ngoài, bao bọc lấy cơ thể, chóng đỡ lại với cái sức nặng vô hình đang đè lên người mình. Số 1 nhìn hai người đang quì rạp trên đất, hắn nhếch mép cười nói
“Ồ hóa ra các ngươi là khí giả. Hèn chi… hèn chi…”
“Còn ngươi là dị nặng giả”
Vương Minh ngước đầu lên nhìn hắn. Số 1 không hề phủ nhận, hắn nói ngay
“Không sai. Ta là dị năng giả cấp bậc 3”
“Cấp 3. Là những người có dị nặng không ổn định”
“Xem ra kiến thức của ngươi cũng không tồi đâu. Đúng vậy khả năng của ta là điều khiển trọng lực xung quanh ta bất quá muốn dùng ta phải mất một khoảng thời gian đẻ ngưng tụ nặng lực”
“Hèn chi tự nhiên bọn ra lại cảm thấy cơ thể nặng nề như thế này”
“Hối hận rồi phải không?”
“Không hề, thậm chí là rất hứng thú là đằng khác”
Vương Minh hung quanh chợt lóe, cả thân thể hắn đứng dậy đi thong thả tiến lại về phía Số 1. Số 1 thấy vậy thì giật nảy mình, vô thức hắn lùi lại phía sau nhưng ngay lập tức đụng phải bức tường. Đồng thời hắn vận thâm sức gia tăng thêm trọng lực lên trên người Vương Minh, hòng ép nát cơ thể Vương Minh. Nhưng dường như mọi cố gắng của hắn đều vô ích, không có tác dụng gì cả, Vương Minh vẫn bình thản tiến về phía Số 1. Đồng thời mỗi bước hắn bước đi là hắc ám nội khí lại tuôn ra ngoài, rất nhanh xung quanh Vương Minh xuất hiện một lớp sương hắc huyết. Lớp hắc huyết sương này rất nhanh chiếm trọn lấy toàn bộ không gian của căn phòng ngủ nhỏ bé này.
Lê Minh Đức đang gồng mình chống đỡ với sức nặng thì đột nhiên cảm thấy áp lực biến mất, cơ thể nhẹ nhõm như bình thường. Lúc này hắn ngẩng đầu lên thấy đám sương hắc huyết phát xung quanh. Đột nhiên hắn cảm thấy sống lưng lạnh buốt, một cảm giác đầy áp lực và sợ hãi đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn khiến cả thân hình hắn vô thức mà run rẩy.
“Không phải sợ. Cố chịu đựng sẽ qua nhanh thôi”
Nghe thấy tiếng của Vương Minh đột nhiên không hiểu sao tâm lí của hắn bình tĩnh hẳn, không còn sự run sợ nữa. Hắn đứng dậy đôi mắt nhìn Vương Minh đầy thán phục xen lẫn sự sợ hãi. Hắn biết vị đại ca này rất khủng bố nhưng không ngờ còn khủng bố đến ngưỡng này nữa. Vương Minh tiến đến gần tên Sô 1, tên này hoảng sợ theo bản năng của con người hắn vung một quyền tấn công vào bụng Vương Minh. Vương Minh chả buồn liếc nhìn nắm đấm đang bay đến, hắn uể oải xòe bàn tay ra để trước bụng. Cả nắm đấm của Số 1 bị Vương Minh bắt gọn một cách dễ như bỡn, hắn muốn thu tay lại thì đột nhiên cảm thấy tay như bị dính keo không thể thu lại được. Đột nhiên hắn cảm thấy cả bàn tay đau đớn dữ dội, hắn hét lên một tiếng thảm thiết
“Aaaa………..”
Nguyên lai là khi bắt được nắm đấm của Số 1, bàn tay Vương Minh như một máy ép, bóp nát xương bàn tay của Số 1. Nhìn thấy hắn đau đớn thảm thiết thì ánh mắt của Vương Minh vẫn lạnh như băng, hắn lập tức xuất cước đạp vào đùi trái và đùi phải của Số 1 mỗi bên một cước. Hai tiếng “Rắc” giòn tan vang lên, Số 1 càng hét lên thảm thiết hơn. Đôi chân bị đạp gãy không trụ nổi được nữa, lập tức cả cơ thể hắn ngã quỵ xuống mặt sàn gỗ lim. Vương Minh lanh lùng liếc nhìn sang bên bàn tay còn lại của Số 1, không chút do dự hay thương tình hắn dẫm nát nốt bàn tay còn lại kia. Không chỉ có vậy, khi dậm nát xong Vương Minh còn dúi dúi mũi chân giống như đang dập tàn thuốc, hàng động vô nhân đạo của hắn khiến Số 1 càng hét thảm thiết hơn.
Lê Minh Đức đứng ở đó không xa, chứng kiến toàn bộ hành động như một ác ma của Vương Minh thì cả người run sợ. Lúc này trong đầu hắn bỗng xuất hiện một suy nghĩ nếu làm đối thủ của đại ca thì sẽ như thế nào. Rất nhanh hắn đã có đáp án: sống không bằng chết, mà cho dù có chết cũng phải bị hành hạ khổ sở rồi mới nhắm mắt được.
“Rất tàn nhẫn phải không?”
Vương Minh không quay đầu mà cất tiếng hỏi Lê Minh Đức ở phía sau. Lê Minh Đức gật đầu. Vương Minh thở dài nói
“Cuộc đời này là như vậy đó, không tàn nhẫn với kẻ thù thì chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình”
Lê Minh Đức gật đầu. Quãng thời gian lăn lộn trong xã hội hắn đã nhận ra bộ mặt thật sự của cái xã hội thối nát khan hiếm tình người này. Trong cái xã hội này thì mình không cắn người khác thì kẻ khác sẽ cắn mình. Vương Minh im lặng một lúc rồi nói
“Chú vào nhà bếp, mở bình ga ra”
Lê Minh Đức hiểu ý của Vương Minh liền lập tức rời đi xuống phòng bếp. Thấy Lê Minh Đức rời đi rồi Vương Minh mới quay ra nhìn Số 1 đang nằm phía dưới, đôi mắt tràn đầy giận dữ và tơ máu của hắn đang nhìn chằm chằm Vương Minh, miệng gào thét
“Giết tao đi”
“Giết mày ư! Quá dễ những trước khi chết tao muốn biết ông chủ và các cơ sở của bọn mày ở đâu?”
“Còn lâu ngươi đừng có mơ”
Nói xong kèm theo đó hắn phóng một bãi “mưa xuân” về phía Vương Minh. Đương nhiên Vương Minh làm sao để cái thứ dơ bẩn đó dính lên cơ thể hoàn mĩ của mình được chứ. Hắn né sang một bên rồi nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt sắc lạnh tràn đầy sát khí nhìn Số 1 nói
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phát. Được để ta kính ngươi vài chén”