Vũ Tuấn nói
“Ừm. Nếu dựa theo tiêu chuẩn về sức công phá để so sánh thì khí giả bình thường dùng nội khí xuất chiến công kích mục tiêu, độ phá hoạt và sức công phá mạnh nhất cũng chỉ ngang với một quả lựu đạn. Nhưng sư đệ ta, do nội khí vốn đã bạo nổ trong cơ thể, một khi thi triển công kích ra ngoài, sức phá hoại không thua kém gì một quả bom được dùng cho các máy bay ném bom. Giờ cháu đã hiểu chưa?”
Vương Minh gật đầu đồng thời hắn lâm vào trâm tư, hắn tự hỏi nếu bản thân hắn cũng tu luyện theo con đường như vậy, với bản chất và sức mạnh của hác ám nội khí không biết lực sát thương sẽ lớn đến cỡ nào. Bất quá đấy chỉ là hắn nghĩ thôi chứ Vương Minh cũng không dám đi thử bởi hắn thấy với thực lực hiện giờ của mình đã là đủ để tung hoàng, cũng không cần phải chịu cực khổ tra tấn dùng cái phương pháp tu luyện biến thái kia làm gì cho khổ cả, quá phí thời gian cùng công sức.
“Này có phải cháu định tu luyện theo kiểu đó đấy chứ”
Vũ Tuấn nhìn Vương Minh trầm tư thì híp mắt hỏi
“Không, nào có. Cháu chưa biến thái đến mức tu luyện theo kiểu tự hành xác đó đâu”
Vương Minh lắc đầu cười nói. Quả thật đúng là Vương Minh cũng chả cần phải thử cái cách tu luyện biến thái này làm gì, với sức mạnh của hắc ám nội khí trong cơ thể cũng đã quá mạnh mẽ, cũng không cần đến cái phương pháp tu luyện ngược đại cơ này này để gia tăng thực lực làm gì cả.
“Nếu vậy thì tốt. Cách này mặc dù làm gia tăng thực lực của khí giả nhưng cũng gây nguy hại đến thân thể, làm giảm tuổi thọ. Tốt nhất đừng đụng đến thì hơn”
“Vâng cháu biết”
“Ừ. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta ra sân thôi”
Vũ Tuấn nhìn đồng hồ, nhìn cốc nước trà đá của hai người lên tiếng đề nghị. Vương Minh gật đầu, đứng dậy đi theo Vũ Tuấn ra khu nhà thể chất ở phía sau khu nhà. Đi vào khu nhà thể chất, Vương Minh gật đầu, hắn phải công nhận Thư Vân chuẩn bị rất kỹ lưỡng, tại đây tất cả thiết bị tập luyện tiên tiến vào hiện đại nhất đều có, thậm chí có một số loại máy móc hắn mới chỉ được xem giới thiệu trên mạng mà hiện giờ đã có ở đây rồi.
Địa điểm chiến đấu của hai người là bãi tập phía sau nhà thể chất. Vốn trước đây bãi đất này một sân bóng đá nhưng khi được Thư Vân tiếp nhận lại, nàng lập tức tiến hành cải tạo theo mô hình trường huấn luyện của quân đội nên ở khu đất này có thể thấy không hề thiết bất cứ hạng mục huấn luyện nào của quân đội. Đứng ở lối vào bãi đất, nhìn những người bộ đội đang tập luyện leo tường, bò dưới lưới gai,… Vương Minh thở dài cảm khái, hắn lúc này lại nhớ đến những bìa huấn luyện thời còn làm sát thủ. Thời gian trôi thật nhanh mới đó mà đã hai năm kể từ khi hắn rời khỏi tổ chức sát thủ Vương gia rồi.
“Làm sao lại thở dài vậy”
Vũ Tuấn đứng bên cạnh Vương Minh thấy hắn thở dài thì quân tâm hỏi
Vương Minh lắc đầu nói
“Không có gì chỉ là cháu nhớ đến một số việc thôi”
“Ha ha… bây giờ chú mới phát hiện ra một điều?”
“Điều gì ạ?”
“Hóa ra cháu cũng là người đa sầu đa cảm… ha ha’
Vương Minh nghe xong không phát biểu ý kiến gì chỉ nhếch mép cười. Vương Minh công nhận lời nói của Vũ Tuấn cũng không sai, nhiều lúc nhìn một cảnh vật nào đó có chút quen thuộc lại gợi Vương Minh nhớ đến thời gian lúc trước. Điều này cũng để lý giải, dù rằng Vương Minh trong quá trình làm sát thủ đã trải quá khóa huấn luyện về ức chế tâm lý nhưng dù sao con người không giống với động vật, con người là loài có tính cảm rất mạnh nên mặc dù đã ức chế không để mình nghĩ đến thời gian còn làm sát thủ nhưng nhìn cảnh vật quen thuộc ký ức sẽ tự động tràn về, phá vỡ sự ức chế đó. Vì vậy Vũ Tuấn nói Vương Minh đa sầu đa cảm cũng không có gì sai cả.
Vũ Tuấn nhìn Vương Minh vẫn đang thất thần thì cũng không làm phiền hắn, liền cất bước đi về phía trước, đứng bên cạnh một vị quân nhân có quân hàm Thiếu úy. Vị quân nhân này thấy Vũ Tuấn vội vàng hành lễ theo quy thức quân đội
“Thủ trưởng”
“Ừ”
Vũ Tuấn gật đầu rồi hỏi
“Mọi người tập luyện như thế nào rồi?”
“Moi người tập luyện rất tốt, hiên tại đã hoàn thành 80% lượng huấn luyện của buổi sáng hôm nay”
“80%? Rất tốt. Được rồi, sáng hôm nay như thế là đủ, cho anh em nghỉ ngơi được rồi”
“Nhưng thưa thủ trưởng…”
“Không nhưng nhị gì nữa, chẳng lẽ cậu định cãi lệnh của cấp trên sao? Hiện giờ tôi có việc cần trưng dụng sân bãi này, lập tức cho mọi người rời đi”
Vũ Tuấn trừng mắt nhìn viên Thiếu Úy. Vũ Tuần và Vương Minh đều là khí giả, khi chiến đấu dù là thực chiến, đã giới hạn thực lực xuống nhưng cũng sẽ vô cùng ác liệt, nếu như trong lúc hai người chiến đấu mà có người xung quanh thì thật sự là điều không tốt. Vì vậy Vũ Tuấn mới cứng rắn ra lệnh cho viên Thiếu Úy kia lập tức rời đi.
Viên Thiếu Úy kia bị Vũ Tuấn trừng mắt thì giật mình, hoảng sợ. Nói đùa, trong quân đội thì tội không chấp hành mệnh lệnh của cấp trên là một trong những tội nặng nhất, nhẹ thì bị giải ngũ, khai trừ khỏi quân đội còn nặng hơn thì ra toàn an binh. Thử hỏi viên sĩ quan này làm sao mà không sợ hãi được chứ. Hắn lắp bắp nói
“Dạ thuộc hạ không…”
“Không thì còn đứng đây làm gì. Mau lăn qua kia ra lênh cho mọi người dời đi ngay”
“Vâng, thưa thủ trưởng”
Viên Thiếu úy thấy có đường sống há lại chậm trễ, vội vàng tiến đến khu vực huấn luyện phát lệnh giải tán rồi sau đó cùng với những người khác rời khỏi bãi đất. Vũ Tuấn nhìn mọi người rời đi hết thì quay người, tươi cười đi đến bên Vương Minh nói
“Mọi người rời đi hết rồi, trận đấu của hai chúng ta cũng nên bắt đầu thôi”
Vương Minh từ lúc nghe thấy tiếng mắng mỏ của Vũ Tuấn thì đã tỉnh lại. Hắn thấy Vũ Tuấn dừng uy quyền của cấp trên ép cấp dưới rời đi có chút hơi phản cảm nhưng cũng không tiện xen vào bởi dù sao Vương Minh cũng không phải là người trong quân đội. Vương Minh nghe Vũ Tuấn nói thì gật đầu, bắt đầu cởi áo lộ ra thân hình rắn chắc khiến bất cứ người nào cũng phải trố mắt nhìn.
Vũ Tuấn lúc này cũng cơi áo ra, lộ ra nửa thân trên cơ bắp và chồng chất vết sẹo, nhìn cơ thể mình Vũ Tuấn cảm thấy cực kỳ kiêu ngao. Đang định hướng về phía Vương Minh khoe khoang một chút coi như đánh đòn phủ đầu với Vương Minh thì đúng lúc này nhìn Vương Minh cơi áo ngoài ra. Nhìn thấy cơ thể Vương Minh, cái ý nghĩ phủ đầu vừa xuất hiện lập tức bị dập tắt. Lúc này Vũ Tuấn cảm thấy mắt mình muốn hoa lên, hắn không thể tin được vào những gì mình đang chứng kiến vào lúc này.
Hắn vẫn nhớ, lần đầu tiên gặp Vương Minh, nhìn thấy Vương Minh da dẻ trắng trở, thân hình nhỏ nhẳn khiến Vũ Tuấn nghĩ ngay đến hình ảnh một tên thư sinh mọt sách vậy mà lúc này đây. Sự thật trước mặt nhưng mà Vũ Tuấn không thể nào chấp nhận được cái sự thật này. Cái tên nhóc thư sinh trong ấn tượng của hắn lại có một cơ thể hoàn mỹ hơn cơ thể của hắn rất nhiều lần. Tuy rằng cơ thể của Vương Minh không có chẳng chịt vô số vết sẹo như của Vũ Tuấn nhưng lại sở hữu một làn da trắng trẻo, cơ bắp gồ ghề như được tạc bằng đá khiến cơ thể của Vương Minh không còn là phạm trù cơ thể con người nữa mà phải được tôn lên là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp của tạo hóa.
Đó là về mặt ngoại hình bên ngoài, còn về bản chất bên trong, Vũ Tuấn chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra được sự chênh lệch giữa hắn và Vương Minh. Mặc dù cơ thể của Vũ Tuấn trong hoành tráng như vậy nhưng thực ra bên trong vẫn tích tụ một lượng mỡ thừa dù là rất nhỏ, cho dù hắn bao năm qua cố gắng nhưng vẫn không thể nào triệt tiêu hoàn toàn nhưng Vương Minh thì lại khác, cơ thể của Vương Minh đã đạt đến mức hoàn hảo tuyệt đối, không có một phân mỡ thừa nào cả bởi những thứ mỡ thừa đó đã chuyển hóa thành những thớ cơ đầy rắn chắc mạnh mẽ.
Vũ Tuấn nhìn cơ thể Vương Minh, cơ hồ mồm không khép lại được, ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen thị. Hắn nói
“Vương Minh, cháu luyện tập như thế nào lại có được cơ thể như thế này vậy”
“Chú nói cơ thể cháu? À cũng đơn giản thôi mà, chú cũng biết hồi trước cháu làm sát thủ mà, hàng ngày đều tập luyện những bài tập so với quân đội còn cực khổ hơn gấp trăm lần. Chú nghĩ xem với cường độ như vậy cơ thể không được như thế này thì đúng là ông trời quá không công bằng rồi”
Vương Minh trả lời. Cho dù đánh chết Vương Minh cũng không nói sự thật là cơ thể này của hắn là nhờ đoạn gen bí ẩn kia mà có nên nghĩ một lát liền đẩy nguyên nhân lên cái chế độ huấn luyện khác nghiệt của nghề sát thủ.