“Chú phân tích cũng đúng bất qua theo anh nghĩ thì tên Trần Mạnh Cường tạm thời sẽ không thể rời đi Nam Hải bang được bởi dù sao hiện giờ chính phủ và Nguyễn gia đang giống như một quả boom nổ chậm, thân là người đứng đầu Nam Hải bang, lực lượng phòng vệ đầu tiên của Nam Hải, thì hơn ai hết hắn phải luôn có mặt xử lý công việc đồng thời tiến hành những sự chuẩn bị cần thiết để chống lại sự tấn công từ chính phủ khi xung đột nổ ra”
Vương Minh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Còn về tên Trần Trung Kiên thì anh đồng ý với quan điểm của chú, tên này tuy rằng tài trí âm hiểm nhưng mà thực lực lại quá kém cỏi, mà hắc đạo luôn là nơi tôn sùng thực lực cá nhân thế nên tên này thích hợp với vai trò của một quân sư hơn là một người dẫn dắt lãnh đạo. Nếu hắn đến Đông Doanh thì cũng có nơi để hắn sử dụng khả năng nhưng vì yếu kém về thực lực nên sẽ có nhiều khi yếu điểm này gây khó khăn và cản trở cho hắn.”
“Nếu vậy thì khả năng là kẻ thứ ba kia bất quá…”
Hầu Toàn nói đến đây thì có chút dơ dự.
Vương Minh hiếu kỳ hỏi:
“Kẻ thứ ba là kẻ nào?”
Hầu Toàn do dự không trả lời, nhìn Vương Minh lưỡng lự không biết có nên nói hay không. Vương Minh thấy vậy thì lên tiếng khích lệ:
“Chú không việc gì mà phải ngập ngừng. Anh với chú quan hệ như thế nào, có gì thì cứ thẳng thắn mà nói đi, không việc gì mà phải ngại cả.”
Được lời khích lệ của Vương Minh thì Hầu Toàn có thêm chút dũng khí bất quá hắn vẫn cẩn thận nói ra trước một câu:
“Em nói ra nhưng anh đừng cười em nhé”
“Được rồi, anh sẽ không cười. Chú cứ nói đi”
Vương Minh rất nghiêm túc nói.
Hầu Toàn nhỏ giọng nói:
“Kẻ thứ ba mà em nghi ngờ là cái tên Nguyễn Phi Long”
“Nguyễn Phi Long?”
Vương Minh nghe xong cái tên này thì đúng như hắn đã hứa hẹn là không cười nhưng ánh mắt nhìn Hầu Toàn lại có chút cổ quái khiến Hầu Toàn cảm thấy mặt nóng ran lên.
Thực ra từ khi gợi ra cái đề tài về kẻ nào sẽ đến Đông Doanh để giúp Nam Hải bang liên hệ với các bang phái còn sót lại ở Đông Doanh thì Vương Minh đã nghĩ đến khả năng kẻ được phái đến sẽ là một người trong đám con cháu Nguyễn gia. Bất quá kẻ hắn nghĩ đến phải là một kẻ nào đó như tên Nguyễn Hùng chẳng hạn chứ không phải là một kẻ vô dụng như Nguyễn Phi Long. Mặc dù thấy khả năng này là không cao nhưng Vương Minh cũng rất nguyện ý nghe Hầu Toàn lý giải một phen, biết đâu lại thu hoạch được ý tưởng nào đó hay ho chẳng hạn.
“Tại sao chú lại cho rằng kẻ đó là Nguyễn Phi Long chứ không phải là kẻ khác?”
Hầu Toàn lúc này cũng đã sửa lại tâm trạng, cẩn thận bắt đầu nói:
“Thứ nhất thanh danh của tên Nguyễn Phi Long này vô cùng xâu cả trong Nguyễn gia lẫn tại giới thượng lưu. Chính vì là một tên vô dụng phế vật nên lần này hắn được phái xuống Đông Doanh làm việc, nếu có chọc ra sai lầm nghiêm trọng nào thì Nguyễn gia rất đơn giản chỉ cần trực tiếp đẩy Nguyễn Phi Long ra phía trước chịu tội. Lúc đó Nguyễn gia dù mất đi Nguyễn Phi Long thì đối với thực lực Nguyễn gia cũng chẳng sứt mẻ một chút nào cả bởi Nguyễn Phi Long trong Nguyễn gia chỉ là một tên ăn chơi vô dụng, hắn chết đi có khi lại khiến Nguyễn gia bớt đi một gánh nặng.”
Vương Minh gật đầu. Nếu như Nguyễn gia thực sự làm như Hầu Toàn nói, đem Nguyễn Phi Long thành một con tốt thí mạng thì đúng là trăm lợi mà vô hại. Dù rằng Nguyễn Phi Long khi làm việc cho Nguyễn gia ở Đông Doanh mà chọc ra đại hoạ gì thì Nguyễn Phi Long sẽ là kẻ chịu tội thay, lúc đó các vị lãnh đạo chính phủ có muốn xuống tay thì cũng không thể lấy đó làm cớ để động Nguyễn gia, chỉ có thể xuống tay với con tốt Nguyễn Phi Long. Mà Vương Minh nghĩ cho dù chính phủ có giải quyết Nguyễn Phi Long thì cũng không thể quá mạnh tay bởi Nguyễn Phi Long cũng là một thành viên của Nguyễn gia, với lại hắn là thế hệ con cháu, là một kẻ phế vật nổi tiếng nên nếu chính phủ làm quá tay quá nặng thì rất dễ làm cho Nguyễn gia bắt lấy điều này làm cớ mà nắm quyền chủ động.
Hành động gật đầu rất nhỏ Vương Minh tuy rằng diễn ra rất nhanh nhưng không thoát khỏi ánh mắt tinh minh của Hầu Toàn. Hắn thấy Vương Minh trong lòng cũng dần dần ngầm đồng ý với quan điểm của hắn thì giống như được bơm thêm dũng khí, một mạch nói tiếp:
“Nguyên nhân thứ hai chính là hắn mang họ Nguyễn. Dù rằng Nguyễn Phi Long thanh danh xấu đến mức không thể nào xấu hơn được nữa nhưng dù sao phái trước tên hắn cũng có một chứ Nguyễn. Đây là một loại bảo hộ cho cuộc sống của hắn đồng thời nếu hắn đến Đông Doanh trong thời gian tới thì cũng là một loại giấy bảo đảm. Anh nghĩ xem nếu như một cái là Nam Hải bang hứa hẹn và một cái là do trực tiếp Nguyễn gia hứa hẹn thì cái nào sức nặng lớn hơn, khiến người ta tin tưởng hơn?”
Vương Minh không cần mất đến một giây suy nghĩ đã trả lời Hầu Toàn:
“Đương nhiên là Nguyễn gia rồi. Dù sao Nguyễn gia đã cắm rễ ở đất nước này vài trăm năm rồi mà”
“Thế nên nếu lần này Nguyễn Phi Long dùng danh nghĩa của Nguyễn gia, đương nhiên ở đây là dùng một cách bí mật bởi nếu quá lộ liệu thì sẽ tạo ra cái cớ để chính phủ chụp lấy, để mà tiếp cận với các bang phái còn lại ở Đông Doanh thì khả năng nhận được cái gật đầu của các bang phái này là rất cao. Cho dù các bang phái e sợ chính phủ không trực tiếp đồng ý nhưng chắc chắc cũng sẽ âm thầm nhận chút sự trợ giúp của Nguyễn gia bởi bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Hắc Long bang độc chiếm Đông Doanh.”
Hầu Toàn dừng lại một chút, uống một ngụm trà trên bàn cho ngọt giọng. Hầu Toàn nói:
“Đương nhiên với tài năng của Nguyễn Phi Long cỡ nào thối nát thì cả anh và em đều biết. Thế nên chắc chắc Nguyễn gia sẽ chỉ mặt ngoài giao cho Nguyễn Phi Long là hoàn toàn phụ trách việc này mà chỉ cho hắn làm vài công việc bình phong chứ thực chất hành động sẽ có người ở phía sau âm thầm hành động.”
Hầu Toàn nói xong, Vương Minh vẫn trầm ngâm, suy nghĩ về những gì Hầu Toàn vừa nói. Ước chừng mười phút sau, Vương Minh mới hồi thần lại, mở miệng nói:
“Anh thấy chú nói cũng không sai. Nhưng mà dù sao dự đoán vẫn chỉ là dự đoán, rất có khả năng sẽ là kẻ nào đó ngoài ba cái tên mà chú dự đoán thế nên theo anh đoạn thời gian tới chúng ta vẫn sẽ tiếp tục tiến hành công kích các bang phái còn lại nhưng mà tốc độ chậm lại một chút, cường độ yếu một chút đồng thời lấy ra một phần bộ phận nhỏ lực lượng vừa nghỉ ngơi dưỡng sức vừa bắt đầu bố trí chuẩn bị. Phải đảm bảo rằng, cho dù Nguyễn gia cho bất cứ kẻ nào đến thì cũng phải cho hắn thảm bại mà trở về”
“Vâng, em đã biết.”
“Việc này anh giao cho chú. Chú lập tức liên hệ cùng với chú Trương Thắng… à không việc này tốt nhất là nên trực tiếp đến tổng bộ Hắc Long bang cùng chú Trương Thắng bàn bạc thì an toàn hơn.”
Dường như cảm thấy vẫn còn chưa đủ, Vương Minh tiếp tục dặn dò:
“Khoảng chừng nửa tháng tới anh sẽ phái một đội Hắc quân đến Đông Doanh làm một lá bài ẩn của chúng ta, phòng khi nếu có trường hợp ngoài ý muốn xảy ra”