Căn biệt thự trung tâm trong khu biệt viện Thiên Mĩ
Trong một căn phòng, có hai cô gái xinh đẹp đang ngồi ở đó nhưng trông ai cũng mang vẻ mặt buồn bức khó chịu. Hai người đẹp này không ai khác chính là Thư Kiều và Thư Vân. Có thể thấy tâm trạng của các nàng hiện giờ cực kì không tốt, giống như một ngọn núi lửa trực phun trào đặc biệt là sau cú điện thoại lúc nãy.
“Ông nội nói gì hả chị”
Im lặng một hồi lâu khiến không khí trong căn phòng làm việc rộng lớn của Thư Vân trở lên ngột ngạt khó chịu. Cuối cùng Thư Kiều đành lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí căng thẳng này. Thư Vân thở dài nói
“Chỉ hai chữ: Thất vọng”
“Haiz. Em biết ngay mà”
Thư Kiều thở dài nói rồi lập tức khuôn mặt lại trở lên cau có, khó chịu, giọng giận dữ nói
“Tất cả chỉ tại tên đàn ông chết tiệt kia. Tất cả là tại hắn”
Thư Vân lắc đầu nói
“Không thể trách hắn hoàn toàn. Chúng ta cũng có một phần trách nhiệm vì đã không đánh giá đúng khả năng của hắn”
“Khả năng của hắn?”
Thư Kiều kinh ngạc nhìn chị họ của mình. Nàng với chị họ chơi với nhau từ nhỏ nên biết rõ ràng tính tính của cô chị họ Thư Vân này. Thư Vân là một cô gái mạnh mẽ, có tư tưởng bài xích nam nhân rất mạnh đặc biệt là đối với những nam nhân không có thực lực. Nàng ta luôn quan niệm rằng đàn ông làm được việc gì thì phụ nữ cũng làm được việc đó thậm chí còn xuất sắc hơn. Chính vì vậy mà vừa mới tốt nghiệp cấp ba nàng ta đã xin ông nội gia nhập quân ngũ. Cuối cùng với tài năng và nỗ lực chứng tỏ bản thân, Thư Vân sau 7 năm lăn lội trong quân ngũ đã leo lên được chức hàm Thiếu ta ngày hôm nay. Chính vì vậy mà lúc này khi nàng ta mở miệng khen một người đàn ông mặt trắng xa lạ còn chưa gặp mặt lần nào thì khiến Thư Kiều như chết lặng đi.
“Không phải sao. Em nhìn những việc hắn đã làm xem, thử hỏi mấy người có thể làm được như hắn ta chứ”
Nói rồi nàng xoay màn hình laptop trên bàn hướng màn hình cho Thư Kiều xem. Màn hình hiện lên, hình ảnh đầu tiên chính là cảnh ở trong phòng bệnh của Vương Minh, cũng là lúc hắn đang ôm bụng kêu đau đớn.
“Em xem đi đây là lúc hắn bắt đầu hành động”
Thư Kiều chăm chú xem màn hình cho đến khi màn hình laptop tối đen thì Thư Kiều vẫn không khỏi sững người kinh ngạc. Quả thật khi nàng nghe tin hắn trốn thoát thì đã sửng sốt đến kinh hãi. Nơi đây là doanh trại quân đội khu vực phía Nam, một trong ba doanh trại qui mô lớn và được canh gác nghiêm ngặt nhất cả nước, ở đây đâu đâu cũng có thể gặp được những binh sĩ tay lăm lăm súng ống vì vậy muốn đột nhập vào đây đã phải là điều dễ dàng gì chứ đừng nói là đi ra. Vậy mà hắn, một tên trông gầy gò yếu đuối lần đầu tiên rời khỏi giường bệnh đã có thể chạy ra khỏi nơi này mà quỉ không biết thân không hay, đúng là phi thường quá sức tưởng tượng. Lại nhìn những cảnh trong đoạn video vừa rồi, nàng cành sửng sốt hơn. Kế hoạch của hắn được tính toàn và thực hiện hết sức chu đáo, từ việc lừa nữ y tá vào trong phòng vệ sinh rồi cải trang thành ý tá. Đã thế hắn còn kiên nhẫn chờ đợi cho đến lúc những bĩnh sĩ canh gác đổi ca lập tức lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một phút đó chạy ra ngoài cửa sổ ở hành lang trốn ra ngoài. Để làm được điều này quả không dễ dàng chút nào bởi quan trọng là phải biết thời gian và khoảng cách giữa mỗi lần đổi ca, phải tính toán chi li không được sai sót dù chỉ là một giây đồng hồ. Qua đây Thư Kiều đã hiểu tại sao chị họ của mình lại phá lệ đi khen một người đàn ông, căn bản là hắn quá xuất sắc, không chỉ mạnh mẽ mà còn mưu trí sâu xa vô cùng
Nhưng đến đây nàng lại có một nghi ngờ trong lòng không thể nào giải đáp được. Rõ ràng suốt từ lúc nằm trong phòng đó đến giờ, hắn chưa từng đi xuống giường dù chỉ là một lần huống chi là đi ra ngoài vậy mà làm sao hắn có thể nắm rõ ràng mọi thứ đến như vậy. Bởi muốn thoát ra khỏi nơi nghiêm ngặt như thế này thì không chỉ cần biết thời gian đổi ca giữa các binh sĩ canh gác phòng bệnh mà còn biết thời gian tuần tra của các binh sĩ canh gác bên ngoài, chưa kể là còn phải rất thông thạo địa hình nữa. Quả là một điều hết sức khó hiểu. Thư Kiều tự nhận mình là một người thông minh, quả thật phải nói nàng là một người rất thông minh là đằng khác chứ không Thư gia tại sao lại để một người con gái mới lớn như nàng đến Đông Doanh này đặt nền móng cơ chứ. Nhưng mà trước cái vấn đề nan giải này lần đầy tiên trong đời, nàng cảm thấy bất lực, dường như trí thông minh của mình không đủ để lí giải sự việc này. Nghĩ mãi không thông, Thư Kiều đành quay ra hỏi ý kiến của Thư Vân:
“Chỉ nói xem, rốt cuộc hắn thoát ra bằng cách nào? Chẳng lẽ hắn nhảy qua đường cửa số, phải biết đó là tầng 10 mà.”
“Chị cũng không biết. Chị chỉ biết rằng hắn qua được chốt canh gác ngoài cổng bằng cách ẩn trốn trong chiếc xe rác”
“…” Thư Kiều không biết nói gì hơn nữa. Tên đàn ông này quả thật là liều lính đến kinh người, dám ẩn mình trong đống rác hôi hám để thoát ra ngoài. Mới nghĩ đến thôi nàng đã cảm thấy kinh tởm rồi huống chi là tận mắt chứng kiến.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ.?”
“Dốc sức truy tìm mà thôi”
Thư Vân trả lời, trong giọng nói của nàng có chút chán nản và bất lực. Không chán nản sau nổi bởi riêng trong khi vực xung quanh đây thôi dân số đã lên đến con số hàng triệu người rồi. Muốn tìm một người trong số hàng triệu người đó có khác nào mò kim đáy đâu chứ.
----------------------o0o---------------------
“A Vương Minh mày đã trở lại. Thằng ôn này, mày làm tao lo lắng muốn chết. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mày? Hai ngày qua mày đã đi đâu?...”
Vừa vào lớp học, Phan Hoàng dã kéo Vương Minh ngồi xuống bên cạnh đồng chào mừng hắn bằng nguyên một trang câu hỏi, Vương Minh cười hắn biết tên này là lo lắng cho mình nên mới như vậy, Vương Minh nói
“Có chút việc tưởng là một tối là xong nhưng không ngờ lại dây dưa mất nhiều thời gian quá”
“Việc gì? Đã xong chưa? Có cần người anh em tốt này giúp một tay không?
Phan Hoàng nhiệt tình nói. Vương Minh khoát tay lắc đầu
“Không cần. Mọi việc đã xử lí xong hết rồi”
Phan Hoàng nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì cảm thấy hơi có chút hụt hẫng, vốn hắn muốn nhân cơ hội này ra tay giúp Vương Minh để Vương Minh nợ hắn một món ân tình, sau này có nhờ vả gì cũng dễ dàng hơn nhưng không ngờ mọi việc đã xong xuôi hết cả. Tuy vậy hắn vẫn nở nụ cười vỗ vai Vương Minh dăn dò
“Hắc hắc… nếu vậy thì tốt. Nhưng nhớ lần sau nếu có việc gì thì cứ phone cho tao một cú thì tao nhất định sẽ hết sức giúp đỡ trong khả năng”
“Tao chỉ sợ cước phí của cú phone đó cắt cổ nên có lẽ không dám gọi”
Vương Minh cười cười nói, đồng thời mắt hắn híp lại nhìn Phan Hoàng. Cái thâm ý của tên công tử này sao mà hắn lại không nhìn ra cơ chứ. Phan Hoàng biết Vương Minh nói xoáy mình liền lập tức chuyển đề tài nói
“Đúng rồi, hôm qua bạo chúa Trần Thanh Thanh đến lớp tìm mày đó”
“Tìm tao có việc gì?”
Vương Minh khó hiểu hỏi. Phan Hoàng giơ hai tay lên, lắc đầu nói
“Biết chiết liền”
Nói xong đột nhiên đồng tử hắn co rút lại, mắt híp híp nhìn ra phía ngoài cửa phòng học, một lúc sau thì ôm miệng cười khúc khích nói với Vương Minh:
“Vừa nhắc đến Tào tháo thì Tào tháo đến. Bạo chúa đến tìm mày kìa”
Vương Minh nhìn ra phía cửa lớp học, quả nhiên Trần Thanh Thanh đã đứng đó, nàng ta đang nhìn về phía hắn đồng thời ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo ra ngoài với nàng. Mặc dù không muốn nhưng hắn nhớ là lần trước bị cảnh sát bắt chính nàng ta đã báo tin giúp hắn tránh bớt phiền toái nên dù không muốn Vương Minh cũng đành đứng dậy theo nàng đi ra bồn hoa phía trước dãy nhà Y học cổ truyền. Trên đường đi Vương Minh thấy tất cả mọi người, đặc biêt làm các nam sinh viên khi nhìn thấy Trần Thanh Thanh đi đến lập tức cả người run rẩy, vội vàng tránh sang hai bên nhường đường cho nàng ta.
Vương Minh thấy vậy thì tí nữa ôm bụng lăn ra đất mà cười nhưng lúc sau nghĩ lại cũng đúng. Cái danh bạo chúa của nàng ta thì thử hỏi ai trong cái trường này mà không sợ chứ. Có lần Vương Minh hỏi xuất xứ của cái biệt danh này thì Phan Hoàng kể rằng lúc đó Trần Thanh Thanh mới vào học năm thứ nhất. Khi đó nàng ta tham gia hội quá võ thuật của trường, tên hội trưởng lúc đó thấy nàng xinh đẹp tính định giở trò lưu manh không ngờ lại bị Trần Thanh Thanh đánh cho một trận mặt mày sưng phù đến nỗi mẹ hắn cũng còn không nhận ra. Tên hội trưởng này là một kẻ tiểu nhân liền tụ tâp hết anh em hội viên tính dạy cho nàng ta biết thế nào là tôn trọng đàn anh. Không ngờ nàng ta lại rút điện thoại cho người thân, lập từ một đám quân nhân trên 3 chiếc xe jeep ập đến, đánh cho đám người của hội võ thuật kia một trận tơi bời hoa lá cành, cuối cùng nhà trường phải ra mặt xin lỗi và dàn xếp thì vụ việc mới yên lặng. Nghe đồn rằng sau sự việc đó tất cả những người liên quan đều bị đuổi học hết cả. Sự việc đó nhanh chóng trở thành truyền thuyết và mọi người đều rỉ tai nhau một câu nói: “Đụng đến ai thì đúng nhất định không được đụng đến Trần Thanh Thanh”. Từ sự việc đó cái mĩ danh Nữ bạo chúa mặc định được gán cho tên nàng. Vương Minh đi với Trần Thanh Thanh đến cái bồn hoa rồi hắn lên tiếng trước
“Cô tìm tôi có việc gì?”
“Đương nhiên là ta tìm ngươi có việc rồi chứ ta không rảnh thời gian để đến dây tìm loại người như ngươi nói chuyện phiếm đây. Cứ nhìn thấy ngươi là ta lại bực mình rồi”
“Cô…”
Vương Minh định nói gì nhưng lại thôi. Lần đâu tiên hắn gặp phải loại người khi đi nhờ vả người khác mà mặt vẫn còn vênh hơn cả trời như thế này, có lẽ vì xuất thân gia thế nên mới như vậy. Nghĩ như vậy hắn cũng không thèm chấp nhặt cái tính đại tiểu thư của nàng ta nữa, mặt hắn trầm xuống nói
“Nói đi có chuyện gì? Tôi cũng không rảnh mà có thời gian đứng đây tán phét với cô cả buổi đâu”
Trần Thanh Thanh ném cho hắn một cái nhìn không mấy thiện cảm nói
“Đàn ông gì mà chả có thái độ thân sĩ chút nào cả”
“Ồ vậy sao. Tôi cũng lần đây tiết thấy một người đàn bà còn hung bạo hơn cả đàn ông”
Vương Minh không vừa lập tức đốp chát lại với nàng ta. Trần Thanh Thanh dậm chân tức muốn điên lên nhưng nghĩ mục đích đến đây lần này của mình thì nàng ta đành cắn răng nhẫn nhịn. Cố nở nụ cười nhưng vô cùng gượng gạo và méo mó xấu xí kinh khủng. Nhìn thấy vậy Vương Minh cười nói
“Thôi tốt nhất có gì thì nói luôn ra đi cho đỡ tốn thời gian của cả hai. Mà cô đùng cười như thế trông không khác gì mếu vậy, dị dợm đừng hỏi. Tốt nhất là cứ giữ cái hằm hằm như đi đòi tiền nợ kia đi còn dễ nhìn hơn đó”
Lúc này Trần Thanh Thanh thật sự muốn điên lên rồi. Lần đầu tiên nàng ta tiếp xúc với một nam nhân thô bỉ như thế này. Cũng phải thôi, nàng ta xuất thân từ gia đình nhà quan, những người đàn ông nàng từng tiếp xúc thì đa phần không phải là công tử con nhà giàu thì cũng là con nhà quan chức, cho dù bản chất bên trọng bọn họ cũng không khác gì Vương Minh nhưng biểu hiện bên ngoài lại rất lịch sự và nho nhã. Giờ đây hắn mắt nàng ta đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào Vương Minh, hận không thể xông lên cắn xét cái khuôn mặt đáng ghét của tên đàn ông trước mặt. Phải mất một lúc sau nàng ta mới bình tĩnh được nói
“Ta có việc muốn nhờ ngươi”
“Ồ, chuyện hiếm có đây. Việc mà Trần đại tiểu thư không làm được thì một tên dân quèn như tôi làm sao có thể làm được cơ chứ”
Vương Minh nhún vai nói. Trong lời nói của hắn tuy mang tính chế giễu nhưng bên trong hắn cũng cài cho chính mình một nước lùi. Với quyền thế gia đình nàng mà nàng ta còn không giải quyết được thì hắn lao vào đấy khác gì đâm đầu vào chỗ chết cơ chứ. Vì vậy khi từ chối chắc chắn sẽ không làm mất thể diện cho lắm. Trần Thanh Thanh không thèm để ý đến câu nói của Vương Minh, tiếp tục nói
“Ta muốn nhờ ngươi ra ứng chiến trong cuộc tỉ thí sắp tới của hội võ thuật”
“Ứng chiến?”