Vương Minh rất hài lòng với biểu hiện của bốn người, nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng tươi hơn. Vương Minh ngồi xuống nhìn về người đàn ông ngồi phía dưới Lê Minh Đức nói
“Bốn người cũng nên tự giới thiệu chút về mình chứ nhỉ”
Người đàn ông bị Vương Minh nhìn đương nhiên biết ý tứ, tự động đứng lên giới thiệu bản thân
“Báo cáo thủ lĩnh, thuộc hạ xin tự giới thiệu. Thuộc hạ tên Nguyễn Đại Dương, năm nay 30 tuổi, là người bản địa Đông Doanh, đã tham gia quân ngũ mười năm. Gia nhập Hắc quân được ba tháng, hiện đang là đội trưởng đội một”
Vương Minh nhìn Nguyễn Đại Dương gật đầu, lúc này một màn vừa rồi hắn cũng nhận ra trong bốn người ngồi ở đây thì cái người đang đứng này là có thực lực lớn nhất, nội khí cũng hùng hậu nhất. Đồng thời lúc đó Vương Minh ẩn ẩn cảm nhận được huyết tinh trong nội khí của người này, chứng tỏ thời kỳ còn trong quân người nay tay cũng nhuộm không ít máu a. Vương Minh dò xét Nguyễn Đại Dương một lúc, Vương Minh gật đầu thể chất của người này rất tốt bằng không làm sao chỉ trong một thời gian ngắn ngủi ba tháng mà có thể đạt được nội khí trình độ hiện tại. Tổng kết lại, Vương Minh thấy Nguyễn Đại Dương rất có tiềm năng trở thành một viên hãn tướng thiện chiến. Vương Minh gật đầu tươi cười nói
“Được rồi, từ nay không cần gọi ta là thủ lĩnh, nghe quá xã cách, đã tham gia Hắc quân thì mọi người đều là anh em với nhau cả. Về sau mọi người cứ gọi ta là đại ca hoặc giống như Đức gọi ta là anh Minh là được”
“Vâng, đại ca”
Bốn người kia đồng thanh đáp. Đợi Nguyễn Đại Dương ngồi xuồng thí người tiếp theo đứng lên tự giới thiệu
“Đại ca, em tên là Hồ Tuấn Anh, năm nay 27 tuổi, là người Giang Kiều chính gốc, từng lăn lộn trong quân đội ba năm, cũng tham gia Hắc quân được ba tháng, hiện đang đảm nhận tổ hai”
Vương Minh gật đầu, nhìn sáng người ngồi dưới tay Lê Linh. Người này lập tức đứng dậy, lưng thẳng tắp, ưỡn ngực về trước giới thiệu
“Đinh Xuân Lâm, 29 tuổi, người Đông Doanh, năm năm kinh nghiệm quân ngũ, đội trưởng đội ba”
Đinh Xuân Lâm giới thiệu xong tự giác ngồi xuống, lập tức người ngồi phía dưới hắn cũng là người cuối cùng tự động đứng lên nói
“Bùi Thanh Tùng, 25 tuổi, người Đông Doanh, bốn năm lăn lộn trong quân ngũ, đội trưởng đội bốn”
Vương Minh thấy mọi người đã tự giới thiệu xong thì gật đầu nói
“Được rồi, màn giới thiệu đến đây là kết thúc, chúng ta bắt đầu vào việc chính. Đức, báo cáo lại tình hình Hắc quân nửa năm qua”
“Vâng”
Lê Minh Đức đáp một tiếng sau đó đứng dậy, cầm lên tập giấy đang đặt trước mặt bắt đầu báo cáo công việc cho Vương Minh.
“Sau ba đợt tuyển quân, Hắc quân tuyển được tất cả là 3000 người, thông qua ba đợt huấn luyện thì có 1000 người đã kích phát được nội khí, trong một 1000 người đã kích phát được nội khí thì có 300 người đã đạt đến trình độ hoàn thiện, hoàn toán có thể coi là khí giả chân chính”
Vương Minh nghe mà cảm thấy rất hài lòng, tuyển 3000 người mà có đến 1000 người có thể kích phát được nội khí đúng là một việc đáng mừng rỡ, càng đáng mừng hơn là hiện nay Hắc quân đã có 300 khí giả hàng thật giá thật, điều này chính thức là vượt quá tưởng tưởng của Vương Minh. Lúc ban đầu sáng lập ra Hắc quân, Vương Minh tuy rằng đối những phương thuốc của lão Tà và phương pháp rèn luyện gia truyền của gia đình Lê Minh Đức rất tin tưởng nhưng hắn cũng chỉ kỳ vọng là có thể chế tạo ra được 100 khí giả là cùng nhưng sự thật lúc này con số còn lớn hơn gấp ba lần so với tưởng tượng của hắn khiến hắn thật sự mừng muốn khóc.
“Hiện tại nhóm thứ tư đã được bắt đầu đưa đến huấn luyện ở cơ sở thứ hai, nhóm này có 1000 người, theo như đánh giá thể chất và quan sát trong quá trình huấn luyện, em với Linh dự đoán trong nhóm này có khoảng 300 người có thể kích phát ra được nội khí”
Vương Minh gật đầu, hắn đột nhiên hỏi
“Vậy những người không thể kích phát được nội khí thì chú xử lý như thế nào?”
Lê Minh Đức bị Vương Minh đột nhiên hỏi câu này nhưng vẫn không có chút nào lúng túng, dường như hắn đã dự đoán được Vương Minh sẽ hỏi câu hỏi như thế này. Hắn bình tính nói
“Về những người không thể kích phát được nội khí, bọn em đưa cho những người này hai lựa chọn. Thứ nhất là gia nhập Hắc bang, lựa chọn thứ hai là trở về công ty bảo an”
“Công ty bảo an?”
“Vâng, là công ty bảo an Vương thị đó?”
“Công ty bảo an Vương thị?”
Vương Minh càng nghe càng không hiểu, nếu như trí nhớ hắn không có nhầm lẫn thì trong những sản nghiệp kinh doanh của công ty Vương thị thì không có công ty bảo an nào cả thì phải vì vậy hắn càng nghe càng cảm thấy khó hiểu. Lúc này Lê Linh lên tiếng giải thích nghi hoặc của Vương Minh
“Đó là công ty do anh Hầu Toàn lập ra cách đây vài tháng”
À, lúc này thì Vương Minh nhớ ra rồi. Đúng là vài tháng trước trong một lần nói chuyện, hắn đã ra lệnh cho Hầu Toàn thành lập một công ty coi như là một chiêu bài tẩy trắng giúp cho Hắc bang có thể đường đường chính chính bước ra ngoài ánh sáng. Vương Minh cười gượng nói
“Ài, thật là chưa già mà trí nhớ đã kém thế này rồi, cảm ơn Linh đã nhắc nhở”
“Không cần”
Lê Linh không Vương Minh chút mặt mũi nào cả, lạnh nhạt nói. Vương Minh bị Lê Linh dùng cái độ như vậy đáp lại cũng không sao cả, hắn chỉ cười cười bởi thời gian trước sống chung với nàng hắn cũng biết cô bé này không có ấn tượng tốt về hắn. Vương Minh nhìn Lê Minh Đức nói
“Chú báo cáo tiếp đi”
Lê Minh Đức lúc này cảm thấy có chút xấu hổ vì thái độ của Lê Linh đối với Vương Minh, nay nghe Vương Minh nói thì hắn mới thở phào, hắn rất lo lắng Vương Minh tức giận Lê Linh lúc đó hắn là kẻ kẹp ở giữa sẽ cảm thấy rất khó xử. Một bên là em gái của hắn, một bên là đại ca mà hắn tốn tính kính nhất, hắn không biết nên giúp bên nào cả. Nay nghe thấy Vương Minh nói yêu cầu hắn tiếp tục báo cáo thì Lê Minh Đức rất vui mừng, nào dám nấn ná vội vàng báo cáo tiếp
Những gì trong báo cáo tiếp theo cũng không quá quan trọng, chỉ là một số sự thay đổi trong chương trình huấn luyện, kế hoạch thời gian sắp tới,… nói chung toàn những việc buồn chán, chả có việc nào khiến Vương Minh hứng thú cả. Đợi Lê Minh Đức báo cáo xong hắn nhìn Lê Minh Đức tán thưởng nói
“Chú làm khá lắm, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của anh”
“Anh quá khen, em vẫn còn phải học tập nhiều”
Lê Minh Đức khiêm tốn nói.
“Xì, giả bộ khiêm tốn”
Lê Linh nhìn bộ dạng người tung ta hứng của hai người thì cảm thấy chướng mắt vô cùng liền xì một tiếng rõ to nói. Bốn người phía dưới nghe thấy tuy rằng rất muốn cười nhưng một người là chỉ huy một người là thủ lĩnh nên muốn cũng không dám người chỉ có thể nín nhịn trong lòng tuy vậy vì nín cười nên cơ thể bốn người ngồi trên ghế rung rung lên trông chướng mắt vô cùng.
Lê Minh Đức trợn mắt nhìn Lê Linh, có chút tức giận cô em gái không lưu lại cho hắn mặt mũi trước thủ hạ, đang định mở miệng mắng mỏ vài câu thì bị Vương Minh ngăn lại
“Thôi bỏ qua đi Đức, chúng ta người lớn không chắp nhặt trẻ con”
“Hứ”
Lê Linh quay đầu lại trợn trừng mắt trắng dã nhìn Vương Minh, bộ dạng nhe răng dữ tợn nhưng thấy Vương Minh vẫn trơ ra nhe răng, cười híp mắt nhìn nàng ẩn ý thách thức nàng. Lê Linh mặt đỏ lên vì tức giận nhưng nàng cũng biết thực lực của mình kém xa Vương Minh lao lên chỉ có chịu thiệt, thậm chí còn thành trò cười cho năm người kia. Vì vậy nàng chỉ có thể nhăc nhở mình nén giận, hừ lạnh một tiếng quay mặt không thèm để ý đến Vương Minh
Vương Minh trong lòng buồn cười vì cái thái độ hành xử kiểu trẻ con của Lê Linh. Hắn thấy nàng đã chịu thua nên cũng không tiếp tục dây dưa nữa mà nhìn Lê Minh Đức và bốn người đội trưởng nói tiếp đoạn vừa bị Lê Linh cắt đứt:
“Tuy nhiên nghe báo cáo vừa rồi anh thấy một điểm chú chưa sắp xếp hợp lý lắm”
“Chưa hợp lý?”
Lê Minh Đức sửng sốt đồng thời trong lòng có chút sột ruột không biết hắn xử lý công việc có chỗ nào chưa tốt.
“Đó là về những người bị loại ra kia. Nếu như để những người này trở lại công ty bảo an thì quả thật quá lãng phí công sức đào tạo của chúng ta. Anh đề nghị chú tập hợp lại những người này thành lập một bộ phận tình báo riêng của Hắc quân”