“À vâng”
Lê Minh Đức cười cười sau đó chỉ vào người thanh niên phía sau nói.
“Giới thiệu với anh, đây là Bùi Hải Quân, năm nay 21 tuổi, từng là lính đánh thuê ở khu vực Trung Đông, hiện giờ đang đảm nhiệm vai trò tổng huấn luyện viên kiêm người đứng đầu cơ sở huấn luyện của Hắc quân”
Vương Minh nghe xong Lê Minh Đức giới thiệu người thanh niên tên Bùi Hải Quân này từng làm lính đánh thuê ở Trung Đông thì thoáng giật mình nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Hắn giật mình là bởi vì nhìn Bùi Hải Quân tuổi con trẻ như vậy mà đã từng làm lính đánh thuê ở trung đông nhưng Vương Minh rất nhanh nhớ ra một số tổ chức đánh thuê lớn ở khu vực này thường mua các đứa trẻ từ bọn buôn người khắp nơi trên thế giới rồi mang về căn cứ huấn luyện tử sĩ. Lúc này Vương Minh mới hiểu được tại sao trên người Bùi Hải Quân lại có được sát khí mạnh như vậy. Nhưng đồng thời hắn cũng có chút khó hiểu bởi theo như những gì hắn biết thì những tử sĩ được đào tạo ra trừ phi chết bằng không không có cách nào thoát ly ra khỏi tổ chức đánh thuê chủ quản, vậy tại sao Bùi Hải Quân lại có thể tham gia vào Hắc quân? Chắc chắn trong đó có điều gì đó bí mật.
Lê Minh Đức lúc này quay người nhìn Bùi Hải Quân rồi chỉ vào Vương Minh nói:
“Hải Quân, anh giới thiệu với chú vị này chính là đại ca của anh cũng là người lãnh đạo tối cao của Hắc quân, Vương Minh”
“Chào đại ca”
Bùi Hải Quân mặt không đổi sắc, hơi cúi người giọng không mặn không nhạt nói.
Vương Minh híp mắt nhìn Bùi Hải Quân không nói gì. Bị Vương Minh nhìn Bùi Hải Quân không hiểu sao cảm thấy một cỗ áp lực đang đè nặng trong lòng, khiến hắn trong lòng sinh ra một chút sợ hãi, trong bộ não bắt đầu sản sinh ra cái ý nghĩ chạy trốn nhưng hắn biết khả năng chạy trốn của hắn bằng không bởi vì mặc dù chưa được chứng kiến chân thực lực của vị đại ca trước mặt này nhưng hắn rất tin tưởng những lời miêu tả của Lê Minh Đức về vị đại ca này. Mà lúc này đây đối diện với áp lực mà người này mang lại hắn càng cảm thấy sự chênh lệch giữa hắn và Vương Minh. Vì vậy Bùi Hải Quân chỉ có thể cắn răng ở lại chịu đựng, vận nội khí bản thân âm thầm hóa giải cỗ áp lực đang từng bước đè nặng lên hắn.
Ước chừng vài phút sau Vương Minh mới thu hồi ánh mắt, nở nụ cười gật đầu nói:
“Không sai, thực lực rất khá”
Phù. Bùi Hải Quân cảm giác áp lực trên người đã biến mất thì thở phào những trong lòng vẫn bị một màn vừa rồi dọa cho sợ hãi, mồ hôi lạnh không biết từ lúc nào đã chảy ra thấm ướt đẫm sau lưng hắn. Phục, Bùi Hải Quân lúc này thật sự là phục rồi, vì vậy thái độ của hắn đối với Vương Minh tốt hơn rất nhiều, rất cung kính cúi thấp người nói:
“Cảm tạ đại ca đã nương tay”
“Không phải anh nương tay mà chú có đủ thực lực để chống đỡ”
Vương Minh tươi cười rất thân thiết vỗ vai Bùi Hải Quân. Rồi đột nhiên Vương Minh hỏi.
“Thằng Đức nói chú từng làm lánh đánh thuê ở Trung Đông, không biết chú ở trong quân đoàn nào? Có thể nói cho anh biết được không?”
Bùi Hải Quân bị câu hỏi đầy bất ngờ giật mình ngơ ngác vài giây mới hồi thần lại. Lập tức dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Vương Minh như thế trước mặt hắn là địch nhân, người hơi lùi về phía sau một chút. Vương Minh thấy vậy thì tiến lên giữ vai hắn tươi cười nói:
“Nếu như anh đoán không sai thì chú vốn là là tử sĩ được các quân đoàn đánh thuê bồi dưỡng đào tạo từ nhỏ. Chú vì bỏ trốn quân đoàn nên mới đến Hắc quân để ẩn núp phải không?”
Bùi Hải Quân lại giật mình thêm lần nữa, hắn không biết làm thế nào mà Vương Minh có thể biết được thân phận của hắn. Hắn lúc này ánh mắt tràn ngập sát khí, trong cơ thể nội khí cũng điên cuồng vận động. Mặc dù biết mình làm thế cũng là vô dụng, cho dù hắn có xuất ra toàn lực cũng không đáng để cho hai người trước mặt lúc này để vào trong mắt nhưng Bùi Hải Quân trong lòng vẫn ôm một hi vọng may mắn kỳ tích có thể xảy ra.
Thực lực của Bùi Hải Quân nếu tính trên bình diện Hắc quân thì có thể liệt vào hàng cao thủ, không kém gì bốn đội trưởng của Hắc quân cả bằng không hắn liệu có thể làm được cái chức tổng huyên luyện hiện giờ được nhưng trong mắt Vương Minh và Lê Minh Đức thì một chút thực lực đó quả thật đúng là vẫn quá nhỏ nhoi a vì vậy hắn cũng chẳng thèm nhìn Bùi Hải Quân, vẫn tiếp tục bộ dạng tươi cười nói:
“Quân à, chú nóng tính quá đấy, bình tĩnh lại đi”
“Đúng vậy, Quân chú làm gì mà phải căng thẳng thế, toàn là anh em cả có phải kẻ địch đâu”
Lê Minh Đức với Bùi Hải Quân kết giao cũng không tính là lâu nhưng cảm tình giữa hai người rất tốt, mặc dù không thân thiết như anh em nhưng cũng không kém là bao. Hắn từ lúc đầu đã biết Bùi Hải Quân gia nhập Hắc quân là có ý đồ nhưng qua rất nhiều lần quan sát và thăm dò hắn nhận thấy Bùi Hải Quân mặc dù có bí mật gì đó nhưng không ảnh hưởng đến lợi ích của Hắc quân vì vậy Lê Minh Đức mới mạnh dạn đề cử Bùi Hải Quân lên ngồi chiếc ghế tổng huấn luyện. Lúc này đây thấy Bùi Hải Quân bị Vương Minh ép đến tình trạng chuẩn bị liều mạng thì hắn trong lòng không nỡ, có chút gấp gáp định lên tiếng giải vây cho Bùi Hải Quân thật không ngờ Vương Minh lại lên tiếng trước, hắn lập tức nhanh nhạy đẩy thuyền theo dòng cũng lên tiếng khuyên bảo Bùi Hải Quân.
Có lẽ bởi vì cảm tình với Lê Minh Đức không sai nên khi nghe thấy Lê Minh Đức nói thì Bùi Hải Quân cũng buông lỏng đôi chút nhưng cơ thể vẫn ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Vương Minh.
Vương Minh méo miệng cười khổ, hắn nhìn sang Lê Minh Đức thì thấy ánh mắt cầu xin của Lê Minh Đức. Vương Minh lắc đầu lấy một điếu thuốc trong túi ném cho Bùi Hải Quân và Lê Minh Đức nói:
“Làm một điếu cho thư giãn đầu óc”
Bùi Hải Quân bắt lấy điếu thuốc, chần chừ nhìn Vương Minh rồi nhìn Lê Minh Đức
Vương Minh thấy vậy thì rất nghi hoặc rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, xấu hổ nhìn Lê Minh Đức ở bên cạnh cười:
“Đức, chú có lửa không?”
Lê Minh Đức gật đầu sau đó lấy trong túi ra bật lửa châm cho Vương Minh sau đó là Bùi Hải Quân rồi cuối cùng tự châm cho hắn một điếu thuốc. Ba người ba cặp mắt ngươi nhìn ra ta nhìn ngươi, trên miệng ngậm điếu thuốc thỉnh thoảng lại nhả ra vài làn khói.
Hút đến hết nửa điếu thuốc, Vương Minh thấy không khí cũng hòa hoãn hơn nhiều. Hắn lúc này mới cảm thấy lúc trước mình quá nóng vội và tò mò, dù sao đây cũng là lần đầu hai người gặp nhau cũng chưa tính là thân quen gì thế nên làm sao người ta có thể nói ra bí mật của mình cho hắn được chứ. Vương Minh lúc này thấy mình vừa rồi thật bại thật sự là không sai chút nào.
Vương Minh trong lòng cũng rất thưởng thức tài năng của Bùi Hải Quân, đặc biệt là kinh nghiệm xương máu tích lũy được khi còn làm lính đánh thuê của hắn, đó điều những thứ rất quý báu và có ích cho việc đào tạo thành viên vì vậy nếu lúc này chỉ vì tò mò mà khiến quan hệ giữa hắn và Bùi Hải Quân xấu đi thì quả thật là không tốt chút nào. Nghĩ nghĩ Vương Minh thấy tốt nhất không nên đề cập đến vần đề thân thế của Bùi Hải Quân nữa, dù sao việc này cũng không quá khó để điều tra về sau hắn cho người âm thầm đi tìm hiểu là được.
“Quân chú ở cơ sở huấn luyện này bao lâu rồi?”
Vương Minh hỏi
Bùi Hải Quân vốn tưởng là Vương Minh sẽ tiếp tục kiên trì đeo báo hỏi hắn mấy câu hỏi về bí mật của hắn nhưng thật không ngờ Vương Minh lai hỏi một câu ngoài lề vì vậy khiến hắn ngơ ngẩn trong giây lát mới hồi phục lại. Hắn không biết Vương Minh đột nhiên hỏi câu này là có ý gì vì vậy rất cẩn thận trả lời:
“Chắc cũng gần nửa năm”
Vương Minh thấy Bùi Hải Quân vẫn cảnh giác cao với hắn như vậy thì trong lòng cười khổ, hắn nói:
“Vậy chắc địa hình nơi này chú rất quen thuộc rồi phải không?”
“Cũng tính là quen thuộc”
Bùi Hải Quân trả lời rất ngắn gọn.
Vương Minh hỏi tiếp:
“Vậy chú có biết xung quanh cơ sở huấn luyện có nơi nào thích hợp để lập trại đóng quân không?”
“Lập trại đóng quân?”
Lần này không chỉ Bùi Hải Quân mà ngay cả Lê Minh Đức cũng ngạc nhiên, không thể hiểu được Vương Minh tại sao lại hỏi như vậy.
Vương Minh gật đầu nhìn Bùi Hải Quân nói:
“Đúng vậy, đây sẽ là một trong những hạng mục quan trọng nhất của khóa huyện luyện lần này. Hiện giờ anh cần bốn nơi có thể cắm trại dành cho bốn đội của Hắc quân, những nơi cắm trại này tốt nhất là cách cơ sở huấn luyện khoảng chừng 10 km trở lại nếu như có thể ở bốn hướng khác nhau thì càng tốt. Quân, chú có biết bốn nơi nào thích hợp với điều kiện này không?”