Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Vương Minh cảm thấy rất xa lạ nhưng ánh mắt nhìn nàng thì lại vô cùng quen thuộc mà hàng đêm nàng mơ đến. Bất giác cả người nàng cứng đờ lại, môi đẹp run run lên như muốn nói gì đó. Vương Minh thấy biểu hiện của nàng thì thở dài nói
“Alice thật trùng hợp”
“Vương Minh, là anh sao?”
Alice vẫn chưa dám tin hỏi. Vương Minh gật đầu nói
“Là anh đây Alice”
Vương Minh nhìn thấy nàng ta vẫn có chút chần chừ nghi ngờ hắn liền nói ra một kỉ niệm mà hai ngươi không thể nào quên được. Đó chính là cái ngày hai người gặp nhau ở Paris, Pháp.
“Alice em còn nhớ ngày chúng ta gặp nhau không, đó là hôm trời nắng đẹp dưới chân Khải Hoàn môn, em hôm đó mặc một chiếc váy da đen liền thân bó sát. Lúc đó em đang…”
“Đúng là anh ý rồi”
Alice run lên vì nghĩ rồi sau đó nhào vào lòng Vương Minh, hai cánh tay dài trắng mịn vòng qua eo hắn siết chặt lại như sợ hắn chạy mất. Trong lòng nàng lúc này cảm thấy rất mãn nguyện bởi cuối cùng nàng đã gặp lại được người đàn ông trong mộng của mình, vốn nàng muốn nhân chuyến biểu diễn ở châu Á để đến tìm hắn nhưng không ngờ ngày đầu tiên vừa đặt chân đến Hong Kong thì hắn đã xuất hiện. Đây quả là một món quá bất ngờ mà ông trời đã ban cho nàng.
Vương Minh cười khổ, hắn biết tình cảm của Alice dành cho mình từ lâu rồi nhưng lúc trước hắn còn làm nghề sát thủ không thể cóc thứ tình cảm gọi là “tình yêu” được. Nhưng bây giờ cuộc sống đã khác xa so với lúc trước, nghĩ lại tình cảm của Alice dành cho mình Vương Minh cảm thấy áy này trong lòng. Hắn không biết lúc này lên làm gì với nàng ta nữa. Alice là một cô gái mạnh mẽ đặc biệt có tính chiếm hữu rất mạnh, trong quan niệm của nàng ta người đàn ông của nàng chỉ được phép thuộc sở hữu của nàng mà thôi. Đây chính là điều khiến Vương Minh khó xử, hắn muốn tiếp nhận tình cảm của Alice coi như là bù đắp lại cho nàng nhưng hắn biết giờ hắn không thể thuộc về mình nàng ta được bởi hắn giờ đây còn có hai người Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nữa.
Hai người ôm nhua đứng ở hành lang không biết bao lâu thì mới rời nhau ra. Vương Minh nhìn ánh mắt si tình của Alice, bàn tay luồn vào trong mái tóc váng óng của nàng mà xoa. Alice trước hành động thân mật này của Vương Minh thì có chút giật mình bởi trong trí nhớ của nàng người đang ông này rất lạnh lùng, chưa bao giờ có một hành động âu yếm như thế này bao giờ cả nhưng rất nhanh nàng cảm thấy vui mừng và hạnh phúc bởi sự thay đổi của người đang ông này chứng tỏ người này đã tiếp nhận tình cảm của nàng. Nghĩ thế, Alice nắm lấy bàn tay to lớn của Vương Minh
Vương Minh đang ôm người đẹp trong lòng, mùi nước hoa của Pháp nhe nhẹ tỏa ra từ người nàng khiến hắn cảm thấy rất kích thích. Đột nhiên đồng tử Vương Minh co rút lại, miệng lẩm bẩm rất nhỏ
“Trời ơi, sao lại gặp nàng ta ở đây?”
Xuất hiện trước mặt Vương Minh là một nữ nhân trẻ trung, mặc một bộ đồ da bó sát người, thân thể săn chắc, đường cong lả lướt, đặc biệt là ánh mắt lạnh lùng hàn băng đầy sát khí. Người này không ai khác chính là Vương Yến, đại tiểu thư của gia tộc sát thủ Vương gia. Vương Minh nhìn nàng thì thấy từ trong mắt nàng toát lên ánh mắt coi thường nhìn hai người Vương Minh và Alice thì thầm thở phào may mà nàng ta không nhận ra. Thực ra Vương Minh đã quá lo lắng, trừ những người có mối quan hệ sâu sắc với Vương Minh như Alice hay tên Mask xấu số kia chẳng hạn mới từ trong ánh mắt nhận ra là hắn chứ Vương Yến hồi hắn còn ở Vương gia thì đối với Vương Minh chả có tí ấn tượng nào cả cho dù Vương Minh là một trong ba quân át chủ bài của tổ chức.
“Chúng ta vào phòng em đi”
Vương Minh thấy nếu hai người cứ đứng ôm ấp nhau ở hành lang như thế này thì cũng không ổn lắm nên hắn đề nghị vào trong phòng nàng. Alice đương nhiên là vui vẻ đáp ứng vội vàng lấy thẻ từ mở cửa rồi cùng Vương Minh vào trong phòng.
Vương Minh vào trong phòng nhìn liếc liêc xung quanh dường như hắn cảm thấy có thứ gì đó thiếu thiếu nhưng bất quá không nhớ ra. Suy nghĩ một lúc thì hắn mới nhận ra là thiếu thứ gì rồi. Hắn quay ra hỏi Alice
“Alice, cái cô trợ lí của em đâu”
“Ý anh nói Susan”
Vương Minh gật đầu. Cái cô trợ lí tên Susan này để lại cho Vương Minh một ấn tượng rất mạnh mẽ bởi nàng ta không chỉ là một quản lí chuyên nghiệp mà còn là một vệ sĩ có hàng, luôn luôn thường trực theo sát Alice 24/24, không rời nửa bước. Vậy mà bây giờ lại thấy không có ở đây vì vậy hắn mới thấy làm lạ.
“À cô ấy đi ra ngoài bàn bạc hợp đồng với một số đối tác cho buổi biểu diễn thời trang sắp tới”
Alice đáp
“Ồ ra thế”
Vương Minh gật gật đầu. Alice lại hỏi
“Vương Minh anh uống gì?”
“Em biết rồi mà”
Vương Minh nói. Alice cười cười rồi đến tủ rượu trong phòng lấy ra một chai rượu vang của Pháp rót vào hai chiếc ly, một cho nàng một cho Vương Minh. Hai người cụng ly Alice nở nụ cười tươi rói nói
“Mừng hai chúng ta gặp lại sau một năm”
Vương Minh gật gật cụng ly với nàng rồi đưa lên miệng uống thứ nước đỏ tươi như máu bên trong chiếc ly. Hắn thấy ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình, hắn cũng hiểu tại sao nàng lại có hành động mà trong giới quí tộc như nàng bị coi là hết sức vô lễ. Vương Minh đặt ly xuống, chân này văt lên chân kia hắn cười nói
“Thấy thân hình mới của ánh như thế nào?”
Alice dùng ánh mắt dò xét từ đầu đến cuối nàng nói
“Không được như trước, không có cảm giác mạnh mẽ khuôn mặt cũng không tuấn tú bằng”
Ngừng lại một chút nàng nói
“Bất quá bớt đi vài phần lạnh nhạt, thêm vài phần ấm áp. Em rất thích”
Nói xong nàng như con mèo con cuồn tròn rúc vào trong lồngloongfc Vương Minh. Tuy rằng không phải là thân thể trước kia nhưng khí vị vẫn như vậy vẫn là thứ khí vị mà khiến trái tim nàng loạn nhịp. Vương Minh cười cười vuốt vẻ lưng nàng hắn nói
“Anh biết em tại sao lại đến châu Á này. Anh cũng biết tình cảm của em dành cho anh trong bao năm qua. Bất quá anh không thể chỉ thuộc về em được”
“Ý anh là sao?”
Alice đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc thì câu nói của Vương Minh kéo nàng từ trên thiên đàng xuống địa ngục. Nàng là một nữ nhân thông minh, đương nhiên hiểu Vương Minh nói như vậy là bao hàm ý nghĩa gì nhưng nàng ta vẫn giả vờ như không hiểu. Ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Vương Minh như đang đợi câu trả lời của hắn. Vương Minh thở dài nói
“Anh bây giờ đã có cuộc sống mới, đông thời anh cũng đã có người yêu. Không phải một mà là hai người”
Vương Minh nói, vừa nói hắn vừa liếc nhìn sang bên cạnh xem biểu hiện của Alice. Quả nhiên đúng như Vương Minh đã nghĩ khuôn mặt nàng lúc trắng lúc xanh, cả người nàng run run lên thể hiện rõ đang phải kiềm chế rất lớn. Khóe mắt lấy lánh ươn ướt. Vương Minh thấy vậy thì lắc đầu thở dài. Alice xúc động suýt chút nữa là không kiềm chế được mà bật khóc nhưng nàng vẫn cố nén lại, giọng run run hỏi
“Tại sao anh lại với em những điều này. Sẽ tốt hơn nếu anh không ra sao”
Vương Minh lại thở dài một lần nữa nói
“Anh cảm thấy đã mặc nợ em rất nhiều rồi nên không mùa lừa dối em thêm nữa. Mà em cũng biết anh bây giờ có một cuộc sống mới hoàn toàn khác với trước kia, nếu em theo anh chắc chắn sẽ phải hi sinh rất nhiều thứ nên anh nói ra để em tự lựa chọn quyết định đúng đắn. Anh không hi vọng em vì tình cảm mà trở lên mù quáng, khiến bản thân phải khổ sở.”
Alice im lặng không nói gì. Vương Minh biết bây giờ điều tốt nhất dành cho nàng một không gian riêng tư để bình tĩnh suy nghĩ. Hắn đứng dậy đặt, viết số điện thoại của mình lên trên bàn rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng. Lúc hắn ra khỏi phòng, từ trong phòn truyền đến những tiếng khóc nức nở rất nhỏ khiến lòng Vương Minh quặn lại vì đây nhưng hắn biết chuyện để đến nước này chỉ có nước nén đau thương mà dứt khoát với nàng ta. Hắn không muốn vì mình mà nàng ta phải từ bỏ gia đình ở Anh quốc, từ bỏ sự nghiệp đang phát triển rực rỡ của mình.
Tậm trạng rất nặng nề, hắn không muốn trở về phòng bây giờ, lúc này hắn chỉ muốn tìm một thứ gì đó để giải khuây. Mà trên đời này có thứ gì giải khuây tốt hơn rượu có chứ. Hắn liền hỏi tiếp tân rồi một mạch đi đến một Bar ở tầng 3. Đây tuy là một cái Bar nhỏ nằm ở một góc tại tầng 3 của khách sạn nhưng nơi này không thiếu các loại rượu ngon nổi tiếng trên thế giới, vì vậy khi Vương Minh vào trong thì nơi này chật ních người, phải khó khắn làm hắn mới tìm được một chỗ ở quầy.
“Quí khách uống gì?”
Bartender hỏi. Vương Minh nhìn hàng rượu phía sau không biết chọn loại nào hắn xua tay nói
“Có loại nào tốt tốt giúp giải sầu thì mang ra đây”
Bartender nở nụ cười tươi rói nói
“Vậy tôi xin giới thiệu với quý khách loại cocktail đặc biệt của bar chúng tôi”
“Được rồi nói nhiều quá cứ mang lên đây đi”
Bartender trước thái độ của vị khách hàng cũng không cảm thấy buồn bực chút nào bởi hắn thấy vị khách này đang có phiền não trong lòng làm ảnh hưởng đến tâm trạng. Hắn bắt đầu lấy một số cahi rượu bày lên bàn trước mặt, bắt đầu trổ tài pha chế của mình. Đổ các loại rượu vào, thêm một chút phụ gia rồi lắc lắc, một lúc sau đổ vào chiếc ly rượu nhỏ hình tam giác, cắm lên trên đó một chiếc ly và một quả sơ-ri đỏ mọng ngon lành, hắn đặt ly rượu trước mặt Vương Minh nói
“Của quí khác đây”
Vương Minh nhận lấy ly bình thản rút một tờ 50 $ đưa cho hắn nói
“Không cần trả lại”
“Cảm ơn quí khách”
Bartender mắt sáng rực lên bởi vớ được một khách sộp, boa rất là mạnh tay a.