Trịnh Thanh Hưng lúc này nào còn chút hình tượng gì của Trịnh thiếu gia lúc trước cơ chứ, hắn đã bị Vương Minh doạ cho bể mật rồi, cái bộ dạng hung hăng càn quấy cũng bị Vương Minh dẫm nát không còn sót lại chút nào. Nhìn thấy Vương Minh càng ngày càng đến gần, Trịnh Thanh Hưng lần đầu tiên trong đời sinh ra một thứ cảm giác vô lực cùng sợ hãi cái chết.
“Phản kháng, phải phản kháng, không thể ngồi yên chờ chết được”
Lúc này chút ý thức còn sót lại trong đầu hắn theo bản năng được rèn luyện qua bao nhiêu nhiệm vụ sinh tử đang cố rống lên, thúc giục thân thể hắn làm ra hành động phản kháng. Bất quá theo từng bước chân của Vương Minh, áp lực càng lúc càng đè nặng lên hắn thì tiếng hè hét này càng lúc càng yếu ớt dần, thậm chí khi Vương Minh dừng lại ngay trước mặt hắn, cái tiếng nói này hoàn toàn im lặng, không hề lên tiếng nữa.
Vương Minh nhìn thấy tâm lý của Trịnh Thanh Hưng đã bị hắn dùng “Uy” hành hạ cho đến tình trạng sụp đổ thì rất hài lòng. Hắn vươn một bàn tay, tóm lấy cổ áo của Trịnh Thanh Hưng rồi trước ánh mắt trợn trừng, kinh dị của những người xung quanh, Vương Minh chỉ dùng một cánh tay nhấc bổng thân hình cao to vạm vỡ gần trăm cân của Trịnh Thanh Hưng lên.
Trịnh Thanh Hưng chân cách mặt đất năm sáu centimet, hắn hoảng sợ vùng vậy nhưng càng vùng vậy thì cổ áo của hắn càng thít chặt cổ họng hắn hơn, cản trở hô hấp của hắn. Vài giây trôi qua lập tức mặt hắn đỏ như viên gói nung, hai mắt giống như sắp lồi ra khỏi hốc mặt, hô hấp lúc có lúc không, cơ thể vì thiếu dưỡng khí nên cũng không thể sản sinh thêm năng lượng để cho hắn tiếp tục vùng vẫy nữa vì vậy tứ chi của Trịnh Thanh Hưng lúc này mềm nhũn vô lực, buông thõng xuống.
Trần Thanh Thanh nhìn thấy bộ dạng buông tha chờ chết của Trịnh Thanh Hưng thì mối hận trong lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều nhưng mà nàng cũng không cảm thấy sự khoái cảm mà nàng ngày đêm chờ mong khi nàng trả thù. Nàng từng tưởng tượng đến rất nhiều biện pháp khủng khiếp hơn hiện tại để trừng phạt Trịnh Thanh Hưng, từng rất nhiều lần phát thề độc phải cho Trịnh Thanh Hưng sống khổ sống sở, muốn chết cũng không được bất quá lúc này cơ hội đã đến nhưng nàng không biết tại sao lòng nàng lại mềm nhũn, có chút không nỡ nhìn Trịnh Thanh Hưng ở cái bộ dạng hiện tại.
Ài, phụ nữ đúng là loài tâm lý phức tạp a. Lúc trước thù hận đến không thể lập tức giết kẻ bội bạc tình nghĩa nhưng khi thấy kẻ đó rơi vào tình cảm thảm thiết giống như một con chó hoang lại nghĩ đến tình cũ, mềm lòng, không nỡ bỏ đá xuống giếng. Hèn chi, người ta nói phụ nữ là loại động vật cảm tính, quả thật không sai chút nào
Trịnh Thanh Hưng mặc dù phản bội nàng nhưng dù sao hắn cũng là mối tình đầu của nàng, cũng là người đàn ông đầu tiên làm con tim của nàng rung động, là người đầu tiên khiến nàng hưởng thụ được sự nồng nhiệt, say đắm, ngọt ngào của tình yêu mà nghĩ lại thì đoạn thời gian hai người còn thân mật thì Trịnh Thanh Hưng đối với nàng cũng đủ tôn trọng và chiều chuộng nàng, vì vậy nàng cũng thấy như hiện tại là đủ rồi.
“Được rồi, anh thả hắn xuống đi nếu không có lẽ hắn sẽ chết vì ngạt thở mất”
Vương Minh quay ra nhìn Trần Thanh Thanh, tay còn lại vươn ra ôm eo của nàng, kéo nàng dựa sát vào bộ ngực săn chắt đầy cơ bắp của hắn. Mặt đen như than, nhăn nhó, giọng đầy mùi ghen tuông cùng giận dữ nói:
“Em đây là đang cầu xin cho cái tên này hả? Chẳng lẽ em vẫn còn yêu hắn sao?”
Trần Thanh Thanh còn đang sững sờ hoang mang bởi hành động cùng biểu hiện bất ngờ của Vương Minh thế nên nhất thời không biết đối đáp thể nào cho phải. Nhưng khi nhìn thấy Vương Minh dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng thì nàng mới nhé đến Vương Minh và nàng lúc này đang đóng giả làm một cặp tình nhân. Nàng biết Vương Minh lúc này cần nàng phối hợp diễn xuất đồng thời cũng vì hắn mà tìm một bậc thang để lùi bước buông tha Trịnh Thanh Hưng thế nên cũng lập tức tỉnh lại, phối hợp diễn cùng hắn. Nàng dùng một bộ dạng ai oán giống như oán phụ, hàm răng cắn môi dưới, giọng uỷ khuất,:
“Nào có như vậy chứ. Người ta hiện giờ chỉ yêu mỗi anh thôi mà, cả trái tim và thân thể của người ta đã là của anh, tất cả những gì của em đều đã là của anh rồi vậy mà anh lại còn không tin người ta, ghen bóng ghe gió… hức hức”
Nói xong, Trần Thanh Thanh còn cố nặn ra vài giọt nước mặt như để làm tăng thêm tính chân thực cho sự biển diễn của nàng.
Vương Minh tặc lưỡi, tay ở sau lưng nàng âm thầm giơ ngón cái với Trần Thanh Thanh. Hắn quả thực bội phục Trần Thanh Thanh rồi, không ngờ một cô gái mạnh mẽ, hung dữ như đàn ông lại có thể trong tích tắc nặn ra được một lời thoại sướt mướt, buồn nôn cùng với biểu cảm chân thật đến như vậy.
Trần Thanh Thanh đã diễn xuất sắc như vậy thì Vương Minh chắc chắn không thể chịu thua kém rồi. Bộ não điên cuồng hoạt động, lục lọi lại đống lời thoại tình cảm buồn nôn trong đống phim Hàn mà Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận từng bắt hắn cùng xem.
Vương Minh giống như ném một túi rác, ném Trịnh Thanh Hưng sang một bên, vội vàng hai tay ôm đôi mắt hồng hồng mịn màng của Trần Thanh Thanh, hai ngón cái lau lau những giọt nước mặt tại khoé mắt của nàng. Vương Minh làm ra vẻ mặt hối lỗi, nhận sai nói:
“Nào đừng khóc nữa, là anh sai, là anh sai. Đáng nhẽ anh không nên ghen vớ ghen vẩn, chỉ là vì anh quá yêu em nên mới vậy thôi. Tha lỗi cho anh đi mà Thanh Thanh, anh biết sai rồi.”
Lần này đến lượt Trần Thanh Thanh bất ngờ, trong ấn tượng của nàng thì Vương Minh là một kẻ khá kém về phượng diện dùng lời nói biểu lộ tình cảm. Nàng đã rất nhiều lần bắt gặp Vương Minh cùng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận âu yếm thân mật nhưng giữa ba người chỉ có dùng hành động để bày tỏ cho đối phương mà thôi chứ rất ít dùng những lời nói đại loại như hiện tại. Với lại, theo trực giác cực kỳ nhạy bén của người phụ nữ nàng cảm thấy Vương Minh về phương diện tình cảm có chút nông cạn thế nên nếu có người bảo rằng Vương Minh nói ra mấy cái loại lời nói tình cảm như vậy thì chắc có lẽ nàng cười rụng răng mất.
Vậy mà lúc này đây, điều nàng không tin lại thật sự xảy ra, đã vậy nàng lại còn được trực tiếp chứng kiến tận mắt thốt ra từ miệng. Trần Thanh Thanh có chút không tin, mắt trợn trừng nhìn Vương Minh , mồm miệng há hốc đủ để nhét nguyên cả một quả trứng gà vào.
Vương Minh thấy Trần Thanh Thanh biểu hiện mạnh mẽ và lộ liệu như vậy thì trong lòng vừa vội lại vừa giận. May mắn là lúc này Trịnh Thanh Hưng vì bị Vương Minh doạ cho đến mức suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác đồng thời cũng vì nhục nhã không muốn chứng khiến cảnh Vương Minh cùng Trần Thanh Thanh thân mật tình chàng ý thiếp nên từ đầu chỉ ngột bệt trên đường, đối cùng vô cùng thấp, có lẽ không thể nhìn thấy biểu hiện của Trần Thanh Thanh lúc này.
Thấy vậy hắn trong lòng thở phào bởi nếu Trịnh Thanh Hưng phát hiện ra thì có lẽ hắn sẽ nhận ra Trần Thanh Thanh và Vương Minh đang giả trang. Như vậy thì sau này mặc dù vì e ngại sức mạnh của Vương Minh nhưng có lẽ hắn sẽ vẫn tiếp tục nuôi hi vọng với Trần Thanh Thanh. Như vậy thì quá mức phiền toái, Vương Minh hiện giờ đang có rất nhiều việc chờ hắn làm, hắn cũng rảnh hơi cùng Trần Thanh Thanh một lần nữa thay nàng đuổi đi con ruồi Trịnh Thanh Hưng đồng thời cũng vì lời “bàn giao nhắn nhủ” chỉ được thành không được bại của vợ yêu Giai Giai nên lần này hắn nhất định phải thành công bằng mọi giá.
Trần Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy vùng eo đau nhói, nàng theo bản năng định hét lên thì đột nhiên môi nàng bị môi của Vương Minh chặn lại, đến cả chiếc lưỡi nhỏ nhắn xinh xinh cũng giọng khoảnh khắc này bị lưỡi của Vương Minh quản chế, quấn chặt. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bị Vương Minh hôn như thế này nhưng mới chỉ là lần thứ hai nên Trần Thanh Thanh vẫn chưa có thích ứng. Mặt nàng lập tức bị bao phủ bởi một màu hồng, không biết là vì ngượng ngượng hay là vì tức giận nữa.
Vương Minh thấy nàng trừng mắt to, ánh mắt mắt âm lãnh nhìn hắn thì cũng không chịu thua kém, cùng trừng mắt lại nhìn nàng rồi dùng mắt đảo về phía Trịnh Thanh Hưng một cái rồi lại quay về vị trí cũ.
Trần Thanh Thanh lúc này mới hiểu được tại sao. Nhưng nàng tức giận bởi Vương Minh lại làm cái trò bẩn thỉu này với lại Vương Minh lúc này dùng lực quá mạnh, hiện giờ eo nàng vẫn đang ê ẩm đau. Nàng biết nàng làm sai nhưng nếu không trả thù thì không thể nào nguôi giận trong lòng được bất quá hiện giờ trả thù như thế nào đây. Hai tay thì không thể rồi bởi như thế quá lộ liệu, muốn dùng răng cắn hắn cũng không được bởi cái lưỡi ghê tởm của hắn đang ở trong miệng nàng đảo loạn.
Vương Minh đang rất hưởng thụ bởi có lẽ vì đang biểu diễn trước mặt nhiều người nên Trần Thanh Thanh rất phối hợp với Vương Minh, không còn giống như lúc lần đầu tiên ở trong công viên lúc chiều nữa. Đang trong lúc vui mừng hưởng thụ thì đột nhiên một cơn đau thấu xương theo mu bàn chân truyền khắp toàn thân Vương Minh.
Vương Minh hít một hơi khí lạnh, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi vì nhịn đau. Cũng khó trách Vương Minh lại có biểu hiện như vậy, hiện giờ mu bàn chân của hắn cùng với gót giày cao cót của Trần Thanh Thanh đang “thân mật” tiếp xúc với nhau, mà độ sắc nhọn của cái gót giày này thì không cần phải nói rồi, cho dù Vương Minh tự nhận đã tôi luyện qua đến mức da giày thịt trâu cũng tự nhận là không chịu được. Nhưng đau thì đau, hắn không thể biểu hiện bất cứ khác thường nào, mặt ngoài vẫn duy trì vẻ đắm đuối mê say, cổ họng thỉnh thoảng khẽ “ừm ư” vài tiếng hít thở.