Vương Minh lúc trước đã nhìn bản đồ, với bộ óc vượt trội so với người bình thường nên rất nhanh hắn đã thuộc lòng mọi con đường của thành phố Đông Danh nên lấy xe chở Lâm Yên Yên đến quận 7, một trong ba nơi nhộn nhịp nhất thành phố được gọi với một cái tên “thiên đường mua sắm và ăn chơi”. Quận này có cái tên này bởi nơi đây 70% diện tích đất của quận là các siêu thị, các shop quần áo,… và các tụ điểm giải trí ăn chơi như hộp đêm,… Có thể nói nơi này là nơi sôi động nhất của thành phố Đông Doanh bất kể là ngày hay đêm, mưa hay nắng.
Dừng chân trước cửa một siêu thị trông khá hoàng tráng. Vương Minh và Lâm Yên Yên gửi xe xuống bãi đỗ xe ngầm. Hai người vừa đi vào của thì hai cô nhân viên tiếp tân đứng đó liền cúi chào, giọng ngọt ngào nói:
“Chào mừng quí khách đến với siêu thị Kim Bích”
Vương Minh lẫy một cái xe đẩy cùng với Lâm Yên Yên đi vào bên trong. Đầu tiên hai người đến tần quần áo nằm ở lầy hai, mặc dù Vương Minh đã bảo là không phải quan tâm đến giá cả nhưng mà Lâm Yên Yên vơi tính cách tiết kiệm từ bé nên chỉ chọn toàn đồ hạ giá. Vương Minh thấy vậy nghĩ nếu mình chọn mấy bộ quần áo đắt tiền thì nhìn trông kì quá nên cũng giống như Lâm Yên Yên, hắn chọn vài chiếc quân jean, vài chiếc áo sơ mi. Sau đó hai người đi một vòng quanh siêu thị, ngắm nghía và mau vài thứ đồ dùng sinh hoạt cá nhân. Khi đã mua hết thứ cần thiết, Vương Minh nhìn đồng hồ ở gân đó đã 7 giờ tối nên hắn đề nghị là là đến quán ăn ở lầu 1 ăn.
Hai người đi vào một quán đồ ăn nhanh KFC. Vương Minh lúc trước không thích mấy thứ này cho lắm bởi trong đồ ăn nhanh có quá nhiều calo, cơ thể không tiêu thụ hết thì sẽ chuyển hóa thành mỡ, không tốt cho thân thể. Nhưng mà bây giờ Vương Minh đã suy nghĩ khác. Từ khi luyện nội khí hắn cảm thấy cơ thể mỗi ngày đòi hỏi một lương calo nhiều gấp 3 lần so với người bình thường nên lượng calo mà những đồ ăn nhanh tại đây đem lại thì hắn đều có thể tiêu thụ. Đấy là chưa kẻ đối với những người không biết nấu ăn như Vương Minh thi đò ăn nhanh chính là một cứu cánh cho cái dạ dày của hắn.
Vừa đến quầy gọi đồ ăn, không cần suy nghĩ hắn chỉ một loạt món trên thực đơn. Khi những thứ đươc mang ra, Vương Minh bê đống thức ăn chất như núi của mình cùng với Lâm Yên Yên ngồi xuống cái bàn duy nhất còn lại của mình. Trên đường đi đến cái bàn kia, Lâm Yên Yên quả thật khổ sở. Đống thức ăn của Vương Minh quá nổi bật khiến mọi người nhìn chằm chằm vào hai người bàn tán chỉ chỏ này nọ khiến nàng phát ngượng, cúi gằm mặt xuống đất nhanh chóng đi đến cái bàn phái trước
“Bụng anh là bụng không đáy hay sao mà mà ăn nhiều vậy. Không ăn hết lãng phí lắm”
Lâm Yên Yên trách mắng, khuôn mặt cũng hơi cạu lại vì tức giận. Vương Minh thì cười cười giải thích:
“Anh thân là người học võ nên mức độ tiêu thụ thức ăn cũng nhiều hơn người thường mấy lần. Hắc hắc… nếu sau này em mời anh đi ăn cơm thì nên cẩn thận kẻo anh ăn cho em phá sản luôn đó. Em không biết chứ hồi trước ở trường cũ người ta gọi anh là sư phụ của Trư Bát Giới đó”
Vương Minh cố tình nói câu cuối để làm khiến cho Lâm Yên Yên vui. Quả nhiên khi nghe thấy Vương Minh nói mình là sư phụ của Trư Bát Giới thì khuôn mặt liền giãn ra. Nụ cười duyên dáng xuât hiện môi nàng.
“Sư phụ của Trư Bát Giới. Quả thật là không ngoa tí nào” Lâm Yên Yên nói
Vương Minh chỉ cười “hì hì” hai tiếng rồi lại cắm đầu vào chiến đấu với đống thức ăn trước mặt. Phải công nhận một điều là sức ăn và tốc độ ăn của hắn quá khủng khiếp, đống thức ăn của hắn 3 người ăn còn chưa hết vậy mà hắn chỉ mất có hơn 15 phút đống thức ăn đó đã biến sạch sẽ, chỉ còn sót lại vài mẩu vụn nhỏ mà thôi. Vương Minh lúc này mới ngẩng đầu lên thì thây Lâm Yên Yên đang nhìn chằm chằm vào hắn, phần của nàng mới ăn được gần nửa
“Không ăn nữa à”
Lâm Yên Yên cười khích khích nói:
“Nhìn anh ăn em cười đến đau bụng không ăn nổi nữa. Trông anh ăn cứ như con ma đói bị bỏ đói vài năm vậy”
Vương Minh cười cười. Quả thật đúng là hai năm nay Vương Minh sống trên đảo không khác gì bị bỏ đói cả. Ngày ngày chỉ có duy nhât hai món chính là lương khô với trái cây rừng. Hôm nào may mắn gặp đàn chim bay qua thì mới có món thịt chim quay. Cuộc sống như vậy đúng là không khác gì bị bỏ đói cả, vì vậy vừa thấy đống thức ăn kia hắn chén như ma đói cũng phải thôi.
Hai người thanh toán đứng dậy, thanh toán tiền. Khi đi ra ngoài cửa thì chạm mặt một nhóm thanh niên. Khi Vương Minh và Lâm Yên Yên đi qua họ thì từ trong đám người một giọng nữ vang lên gọi tên Lâm Yên Yên.
“Yên Yên… Lâm Yên Yên”
Vương Minh và Lâm Yên Yên quay đầu lại thì thấy ngườ gọi tên Lâm Yên Yên là một cô giá trạc tuổi Lâm Yên Yên. Dáng người khá được nhưng thân hình không được đầy đặn nhưu Lâm Yên Yên. Tuy nhiên khuôn mặt của cô ta thì đúng là không thể nào chấp nhận được, cô tat rang điểm quá đậm giống với phong cách của đám giá hay đứng ở trong các bar. Vương Minh nghi ngờ không hiểu cô ta có phải là gái bao hay không?
Lâm Yên Yên nghe thấy giọng người gọi tên mình có vẻ quen quen nhưng nhìn người con gái này Lâm Yên Yên nhất thời không nhận ra được đó là ai. Vì vậy để giữ phép lịch sử cô hỏi
“Xin hổi cô là ai. Chúng ta quen nhau à?”
Người con gái kia sửng sốt một lúc rồi cười lớn:
“Bạn không nhận ra mình thật sao. Mình là Lăng Yến đây. Chúng ta trọ chung phòng kí túc xã suốt ba năm cấp ba mà mới có ba tháng không gặp đã không nhận ra mình rồi. Bạn làm mình thất vọng quá”
“A. Bạn là Lăng Yến thật sao. Trời đất mới ba tháng sao bạn thay đổi dữ vậy, làm mình không nhận ra luôn” Lâm Yên Yên reo lên vui sướng vì gặp lại được bạn cũ ở đây, thậm chí còn nắm lấy hai tay của Lăng Yến đung đưa đung đưa.
Vương Minh thấy biểu hiện của Lâm Yên Yên như vậy thì đoán quan hệ của Lâm Yên Yên với Lăng Yến rất thân thiết nhưng không hiểu sao Lâm Yên Yên lại quan hệ với loại con gái như Lăng Yến. Mặc dù chỉ là cảm nhận của bản thân nhưng Vương Minh có thể khẳng định được là cái con bé Lăng Yến này không phải cái thứ tốt đẹp gì. Vương Minh thấy trong mắt nó lóe lên sự gian xảo, đặc biệt ánh mắt của cô ta cứ nhìn khắp cơ thể Lâm Yên Yên rồi lấm la lấm lét nhìn về đám thanh niên phía sau.
Lăng Yến liêc mắt qua nhìn Vương Minh rồi quay ra hỏi Lâm Yên Yên
“Vị này là… Yên Yên đây chắc là bạn trai của cậu rồi. Công nhận ra bạn có con mắt tình tường đó”
Lâm Yên Yên thấy bạn hiểu lầm vội vàng giải thích:
“Không được nói bậy. Đây là anh Vương Minh, là anh trai của mình”
“Anh trai bạn Sao trước đây mình chưa nghe thấy bạn nhắc đến vậy”
“Chuyện dài lắm lúc nào rảnh rỗi gặp nhau mình kể cho bạn nghe”
Thấy không thể hỏi thêm gì. Lăng Yến liền quay về phía Vương Minh, miệng nở một nụ cười tươi hết cỡ, giơ cánh tay nhỏ nhăn lên, giọng điệu hết sức lả lướt nói:
“Anh đẹp trai, hân hạnh được làm quen với anh”
“Hân hạnh”
Vương Minh giơ tay bắt lấy tay của cô gái. Nhưng khi hai bàn tay nắm lấy nhau, Vương Minh cảm thấy lòng bàn tay nhột nhột. Hóa ra Lắng Yến đang dùng ngón tay giữ cạ cạ vào lòng bàn tay Vương Minh. Chưa hết còn nhìn Vương Minh với ánh mắt mập mờ, thỉnh thoảng còn liếc mắt tình tứ.
Đương nhiêm Vương Minh hiểu những biểu hiện này là gì. Trong lòng dân lên một sự chán ghét với Lăng Yến. Trức giác nói đúng, con bé này chẳng phải là hàng người tốt lành gì. Vương Minh quyết đinh về khi về sẽ lựa lời khuyên bảo Lâm Yên Yên nên giữ khoảng cach với cô ta. Vương Minh không muốn em gái của hắn bị cô ta làm cho hư hỏng theo.
Còn về phía Lắng Yến, cô ta làm hành động đầy khiêu khích và mờ ám này là bởi vì trong thâm tâm cô ta khẳng định Vương Minh là bạn trai của Lâm Yên Yên. Mà Lâm Yên Yên lại là con mồi mà cô ta đang nhắm đến. Thực chất ngay từ hồi học cấp 3, khi mới là một cô giá nông thôn trong trắng lên thành phố học cô đã bị chính sự sa hoa phù phiếm của lối sống thành thị nuôt chửng. Năm 16 tuổi, Lăng Yến đã bán trinh trắng của mình đổi lấy một số tiền trang trải cuộc sống thành thị đắt đỏ. Lần đầy tiên được cầm số tiền lớn đến gần chục triệu đồng trong tay, Lăng Yến bị chính sức mạnh của động tiền mê hoặc. Làm gái một lần rồi cô ta lại làm lần thứ hai, lần thứ ba,… cuối cùng không bao lâu sau lần bán trinh trắng của mình, Lăng Yến trở thành một gái bao thức sự. Năm ngoái không thi đỗ đại học, Lăng Yến không hiểu bằng cách nào mà một tháng sau khi thi đại học cô ta đã cặp kè được với một đại ca xã hội đen ở thành phố Đông Doanh này. Hiện nay Lăng Yến đã chuyển từ gái bao lên thành má mì. Đám thanh niên đi theo cô là đám lưu manh chuyên đi bảo kê, đam thuê chém mướn. Bọn chúng đang nhận lệnh của tên đại ca kia tìm vài cô gái còn trinh trắng về cho tên đại ca chiêu đãi một vị khách quí quan trọng vào tối nay. Nhưng mà thời gian quá gấp nên việc tìm kiếm rất khó khăn, đang chán nản vì thời gian sắp hết thì Lắng Yến chặm mặt Lâm Yên Yên. Lúc này một ý tưởng xấu xa nảy ra trong cái đầu đen tối của cô ta.
Nhưng mà khổ nỗi Lắng Yến phát hiện Lâm Yên Yên đang đi với một người đàn ông, rất có khả năng là bạn trai của cô ta. Tuy nhiên Lắng Yến không có gì lo lắng cả bởi cô hiểu rõ con người Lâm Yên Yên. Lâm Yên Yên rất bảo thủ, làn đầu tiên chỉ trao ra trong đêm tân hôn mà thôi nên hiển nhân 99% là nàng ta vẫn còn trinh trắng. Lại nhìn Vương Minh, thấy hắn có tuy giống mặt trắng thư sinh nhưng mà cũng khá đẹp trai. Vì vậy Lăng Yến muốn dùng mĩ nhân kế chia cắt hai người ra để bọn đàn em phía sau chớp thời cơ bắt lấy Lâm Yên Yên. Nếu như Vương Minh là loại cứng đầu thì cô ta cũng không sự bởi trông Vương Minh khá yếu ớt, căn bản là chả có tí gì nguy hiểm cả.
Đương nhiên là Vương Minh và Lâm Yên Yên không biết những điều này. Vương Minh mắc kệ mấy cái hành vi ám chỉ của cô ta. Nói vài câu xã giao rồi kéo Lâm Yên Yên đi về. Lăng Yến ngỡ nàng trước hành động của Vương Minh, một lúc sau tâm trí mới hồi phục lại bình thường. Cô ả dậm chân đày giận dữ, hò hét đám đàn em đuổi theo.
Hai người Vương Minh chưa đi được bao xa thì thấy đám người của cô ả Lăng Yến đang hò hét đuổi tới. Ném cho bọn chúng một ánh mắt khinh bỉ, hắn nói với Lâm Yên Yên:
“Em thây chưa, con ả đó chẳng phải là thứ tốt đẹp gì”
Lúc Vương Minh đột ngột kéo nàng rời đi, nàng có chút tức giận bởi Vương Minh lại đói xử thô lỗ với bạn thân của nàng như vậy. Đến khi bước đến chỗ để xe, Vương Minh lại còn không ngừng khuyên nàng tránh xa Lắng Yến, lại còn nói Lăng Yến là người xấu nàng qua lại với cô ta thì sẽ có ngày bị cô ta hại. Lâm Yên Yên đang tức giận tính quát Vương Minh một trận nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng hò hét cách hai người không xa. Lâm Yên Yên quay ra thì thấy đám người do Lắng Yến đẫn đầu đang đi về phía hai người, trên mặt ai cũng hằm hằm như kiểu hai người quỵt nơ bọn họ vậy
“Chẳng lẽ anh ý nói đúng. Lắng Yến đúng là người xấu” Lâm Yên Yên nghĩ. Theo bản năng nàng núp phái sau lưng Vương Minh, đôi tay bám chặt lấy cánh tay hắn.
Vương Minh vỗ vỗ cánh tay của Lâm Yên Yên, ý bảo khôn phải sợ đã có hắn ở đây. Thấy hành động an ủi của Vương Minh, tâm tình Lâm Yên Yên mới bình tĩnh lại, cố tươi cười hòa nhã với Lăng Yến:
“Lăng Yến, chẳng phải là chúng ta đã hẹn hôm khác rồi ư”
“Đúng là như vậy nhưng mà mình chợt nhớ ra một nơi muốn đưa bạn đến đó. Đảm bảo đến dó bạn sẽ sung sướng như lên mây luôn”
Nói xong, trong ánh mắt của Lắng Yến lóe lên một tia gian xảo. Ánh mắt của cô ta quá lộ liễu đến ngay cả Lâm Yên Yên cũng thấy được. Nàng hơi run lên, vội vàng nhích lại gần Vương Minh nói:
“Xin lỗi mình có việc, không đi với bạn được. Tam biệt” Nói rồi nàng vội vàng kéo tay Vương Minh rời đi.
Lúc này Lăng Yến đang nhìn ngắt ngao vào chiếc đồng hồ trên tay. Sắp đến giờ rồi, nếu mà không dụ được Lâm Yên Yên thì cô ta có thể tưởng tượng thứ sắp tới phải đối mặt. thấy Lâm Yên Yên có ý định chạy, Lắng Yến không nhẫn nhịn nữa, quát lớn:
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hả. Bọn mày bao vây chúng lại cho chị”
Nhận được lệnh, đám đàn em suốt nãy giờ đã gai mắt với Vương Minh liền chạy đến chặn đầu, vây lấ hai người không cho đi. Một tên còn rút từ thứt lưng ra một con dao găm sáng loáng, chỉ vào Vương Minh quát:
“Thằng mặt trắng kia nếu muốn lành lặn thì để bạn gái mày ở đây hầu hạ đại ca của bọn tao. Nếu làm đại ca tao hài lòng có khi nó còn được giữ lại làm chị ba nữa đó”
Lời nói của tên này vừa nói ra, đám còn lại liền cười khoái tra hưởng ứng. Chúng đang đơi xem khuôn mặt đầy sợ hãi, trách bệch không cắt ra hột máu của tên mặt trắng thư sinh trước mặt. Nhưng thứ chúng nhận được chỉ một một nụ cười khinh bỉ của Vương Minh.