Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết tại sao lần này, Vương Minh ngủ rất ngon. Phải biết rằng sát thủ là nghề kết oán với rất nhiều người nên ngay cả khi ngủ cũng phải đề phòng cảnh giác cao độ nhưng lần này thì hắn ngủ rất ngon, ngủ như chưa bao giờ được ngủ vậy, không một chút phòng bị hay cảnh giác nào cả. Hắn nằm ngủ ngoan ngoãn như một đứa trẻ cả. Thật kỳ lạ đến cả bản thân hắn cũng không biết tại sao. Chẳng lẽ có một ông già siêu cấp khủng bố trấn giữ nên tâm tình hắn mới bình ổn sao?

Nhưng quả thật một giấc nhũ ngon khiến sức lực và tâm trí của hắn thỏa mái hắn. Chưa bao giờ hắn thấy cơ thể lại dễ chịu như lúc này. Hắn ngáp một cái thật dài, vươn vai vận động, nhìn ra ngoài cửa sổ thì mặt trời đã sắp lăn xuống. Phỏng chừng Vương Minh đã ngủ được 8 tiếng là ít. Đúng lúc này giọng nói của ông già vang lên khiến hắn giật mình.

“Dậy rồi à”

Vương Minh quay về phía tiếng nói thì thấy ông già đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cách hắn không xa. Lão đang nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc này Vương Minh thầm trách bản thân tại sao lại mất cảnh giác như vậy. Nếu đổi lại lần này không phải là ông lão mà là một kẻ thù nào đó chắc hắn đã có vé một chiều xuống âm phủ là cái chắc. Có lẽ tại chưa bao giờ được ngủ như vừa rồi nên hắn cũng quên mất sự cảnh giác ngày thường. Lật đật dậy khỏi giường, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông già. Vương Minh nói:

“Vậy bây giờ có thể nói chuyện được rồi chứ”

“Được. Cậu có gì thì hỏi đi” Ông lão gật đầu nói

Vương Minh trầm ngâm suy nghĩ. Hiện nay trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi cần hỏi nhưng hắn không biết là nên hỏi câu nào trước. Suy nghĩ một lúc thì hắn quyết định.

“Tôi là ai? Tại sao ông biết tôi sắp chết”

Ông già hơi giật mình vì câu hỏi này của Vương Minh nhưng rất nhanh lấy lại vẻ trấn tĩnh lúc đầu, xoa xoa cái cằm sắp xếp lại câu chứ trong đầu rồi mới nói:

“Cái câu hỏi thứ nhất nếu nói đầy đủ thì có lẽ hơi dài bởi nó liên quan đến rất nhiều thứ và rất nhiều câu chuyện, sẽ rất tốn thời gian đó cậu có muốn nghe hết không”

Vương Minh xua tay nói:

“Thời gian đối với một người sắp chết như tôi chẳng còn nghĩa lú gì nữa. Đằng nào sắp chết rồi thì tôi chỉ có một tâm nguyện là biết được nguồn gốc của mình mà thôi”

Ông già gật đầu, giọng bắt đầu trầm lại nói:

“Mốc thời gian đầu tiên là từ cuối chiến tranh thế giới lần thứ hai, lúc đó quân phát xít Đức thảm bại trước liên quân. Để cứu vãn cục diện, Hitle lúc đó đã tập hợp nhiều nhà khoa học Đức lại làm một dự án tối mật, đó là dự án X. Dự án này nghiên cứu về việc tạo ra các siêu chiến bình giống như Superman trong phim hoạt hình bọn trẻ con bây giờ hay xem vậy”

“Vậy dự án đó có thành công hay không” Vương Minh hỏi.

Ông già nhìn chằm chằm Vương Minh rồi sau đó bật cười:

“Ha ha… không ngờ cậu lại hỏi một câu khôi hài như vậy. Nếu phát xít Đức thành công thì liệu có còn thế giới ngày nay hay không”

Đúng vậy, lúc này Vương Minh mới nhận ra mình hỏi một câu quá ngu ngốc. Vì vậy im lặng không nói gì chăm chú nghe ông già nói tiếp. Thấy Vương Minh im lặng lắng nghe, ông già gật đầu nói tiếp:

“Tuy rằng dự án thất bại, phát xít bị liên quân đánh đổ nhưng dự án đó cũng nghiên cứu ra một số thứ. Mà quan trọng nhất là trong đó là một công trình nghiên cứu về gen người. Các nhà khoa học Đức thời đó đã phát hiện ra trong đoạn mã gen người có một số chỗ đặc biệt ngủ sâu, nếu có thể kích thích được những đoạn gen này con người sẽ hữu những khả năng không tưởng được. Chắc cậu đã nghe nhiều câu chuyện về các khả năng gọi là giác quan thứ sáu như tiên đoán trước tương lại, cơ thể nam châm,… tất cả đều do đoạn gen bí ẩn này tạo ra. Để dễ hiểu thì cậu cứ liên tưởng đến loạt phim X-men rồi. Những người được kích hoạt đoạn gen này thì cũng nôm na là giống như thế đó”

Vương Minh gật đầu hiểu, ngồi ngay ngắn tiếp tục lắng nghe bởi hắn biết những điều ông già này nói tuy giống là nói linh tinh nhưng lại rất quan trọng.

“Trước khi Hitle chết thì hắn đã ra lệnh giết tất cả những người tham gia dự án và thiêu hủy dữ liệu. Tuy nhiên vẫn còn một kẻ sống sót trong đợt thảm sát đó. Kẻ đó là một thiên tài trong lĩnh vực sinh học của Đức, khi tham gia dự án hắn mới có 17 tuổi. Và kẻ đó trước khi trốn thoát đã sao chép được tất cả tài liệu về đoạn gen này trước khi chúng bị tiêu hủy. Trốn thoát được, nhà khoa học đó đã mai danh ẩn tích tại một đất nước xa xôi để tiếp tục hoàn thành công trình nghiên cứu bởi kẻ đó đã bị sức mạnh ẩn chứ trong đoạn gen đó mê hoặc. Càng ngày kẻ đó càng trở lên điên cuồng và kinh khủng hơn trước. Vậy cậu có thể đoán được hắn đã làm những gì không”

Vương Minh suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Có phải bắt cóc người về làm thí nghiệm không”

“Sao cậu biết” Ông lão giật mình.

“Chỉ là đoán đại thôi. Tôi thấy trong mấy phim viễn tưởng kinh dị đều như thế mà” Vương Minh nhún vai nói.

Nghe thấy vậy, ông lão cũng bó tay không còn lời nào để nói nhưng ngẫm kỹ lại thí thấy cũng đúng, câu chuyện của lão cũng có khác gì một bộ phim viễn tưởng kinh dị ngoài rạp đâu. Vì vậy ông già gật đầu nói:

“Cũng gần như vậy. Tên này dưới sự trợ giúp của một tổ chức thần bí đã lấy cắp bào thai từ trong người các thai phụ để làm thí nghiệm”

Lúc này vẻ mặt của Vương Minh trắng bệch. Điều này còn kinh dị hơn cả hắn tưởng tưởng. Cứ ngỡ là bắt cóc người về làm thí nghiệm giống như người ngoài hành tinh nhưng thật không ngờ là lấy bào thai từ trong người thai phụ. Quá kinh tởm. Thấy biểu hiện của Vương Minh như vậy, ông già ngừng lại đợi cho hắn lấy lại bình tĩnh tiêu hóa cái tin vừa rồi thì mới nói tiếp:

“Sở dĩ chúng lấy bào thai bởi ở bào thai thì những đoạn gen không bền vững như ở người sống, giai đoạn bào thai là giai đoạn hình thành nên rất dễ can thiệp vào các đoạn gen. Chúng bắt cóc các sản phụ, rồi hút lấy những bào thai của họ đem vào trong phòng thí nghiệm. Còn những sản phụ kia thì thật bi thảm…” Nói đến đây lão thở dài, cố gắng lắm mới nói tiếp được:

“Không chỉ mất con mà ngay cả tính mạng cũng không còn… haiz”

“Khoan việc này thì liên quan gì đến tôi chứ” Vương Minh mắc dù là sát thủ máu lạnh giết người không ghê tay nhưng hắn cũng là con người nên cũng cảm thây rất căm phẫn vì hành vi quá mức độc ác của lũ người kia. Tuy nhiên mắc dù đã sử dụng hết trí thông mình của bộ não của hắn, Vương Minh vẫn không thể hiểu giữa chuyện thân phận của hắn và chuyện này có liên quan gì với nhau cả.

Ông già nhìn hắn, phất tay ra hiệu im lặng nói:

“Từ từ rồi cậu sẽ hiểu. Ta chỉ còn nói thêm một đoạn nữa thì với trí thông minh của cậu chắc chắn sẽ hiểu. Vì vậy hãy giữ yên lặng mà nghe”

Ông già uống một ngụm nước trong cái cốc trước mặt rồi nói tiếp:

“Tuy thí nghiệm rất nhiều nhưng kết quả mà kẻ đó thu được chẳng là bao. Quả nhiên ông trời có mắt, kẻ ác phải chịu sự trừng phạt. Tất cả các thí nghiệm của hắn không chết ngay lập tức thì cùng lắm là sống được 1 đến 2 nằm liền chết. Không thể tiếp tục các thí nghiệm thất bại đó, hắn đã bị tổ chức kia bỏ lại, khoảng 10 năm sự kiện các thai phụ bị bắt cóc thì hắn bị Hình cảnh quốc tế bắt và tuyên án tử hình. Khi Hình cảnh quốc tế lục soát phòng thí nghiệm của hắn, chúng tôi từ trong miệng một tên trợ thủ của kẻ đó phát hiện ra rằng trong số các thí nghiệm có một đứa trẻ đặc biệt sống lâu hơn các đứa trẻ khác. Có vẻ như cơ thể nó không xuất hiện sự bài xích mà còn kết hợp với đoạn gen kia nên nó đã sống được 5 năm mà không bị chết. Đứa bé đó chính là trường hợp đầu tiên và cũng là duy nhất tạm cho là thành công của cái nghiên cứu điên rồ kia”

Dừng lại một chút để lấy hơi, nhấp một ngụm nước rồi ông lão lại nói tiếp:

“Khi các Hình cảnh đến nơi giam giữ đứa trẻ đó thì quả thật đứa trẻ đó không bình thường chút nào cả. Một đội hình cảnh bị đứa bé đó hạ gục chỉ trong tích tắc với một sức mạnh và tốc độ khủng khiếp rồi sau đó nhanh chóng tẩu thoát ra ngoài. Tuy nhiên khi chạy đến vách đã thì bị một Hình cảnh bắn vào đầu rồi sau đó rơi từ trên vách núi xuống biển. Cậu đoán xem đứa trẻ đó còn sống hay không”

“Không cần đoán cũng biết, đứa bé đó chết chắc rồi. Đến ngay cả một người lớn ngã từ trên vách núi xuống còn chết huống chi là một đứa trẻ” Vương Minh đáp. Quả thật vấn đề đơn giản này dùng đầu ngón chân cũng biết nữa là càn gì phải hỏi.

Ông già lắc đầu nói:

“Đúng là lúc đầu các Hình cảnh tưởng là nó đã chết mất xác rồi nhưng mà mãi về sau này trong một tình huống bất ngờ, một Hình cảnh năm xưa tham gia vụ án đó đã phát hiện ra đứa bé đó vẫn sống. Tin này chuyển về tổng bộ khiến những người tham gia năm đó rất xôn xao. Tổ chức Hình cảnh thế giới đã quyết định lập một nhóm nghiên cứu chuyên biệt về đứa bé này. Sau một khoảng thời gian nghiên cứu họ phát hiện ra nguyên nhân khiến đứa bé không chết chính là dị năng của đứa bé này. Một trong những điều khác biệt của nó chính là tốc độ lành vết thương nhanh đến đáng sợ. Vì vậy viên đạn của hình cảnh kia không giết chết nó mà nằm ở bên trong đầu nó mà thôi. Nói đến đây thì cậu có nhận ra gì chưa”

Ông già kết thúc câu chuyện, nhìn Vương Minh với một ánh mắt sắc bén đến đáng sợ. Quả nhiên như lời của ông già nói, khi nghe xong câu nói cuối, không hiểu sao Vương Minh vô thức đặt tay vào sau gáy của hắn, cả người hơi run run lên. Một lúc sau hắn đẩy chiếc ghế gỗ ra sau, đứng bật dậy, tay run run chỉ vào ông lão nói:

“Ông nói dối. Tất cả những lời ông vừa nói toàn là bịa đặt” Rồi Vương Minh rút một khẩu súng ra chĩa vào ông già.

Nhìn thấy khẩu súng đang chĩa thằng vào mình nhưng ông già không chút hoảng sợ mà vẫn thản nhiên nói:

“Đừng có tự lừa dối mình nữa. Hãy chấp nhận sự thật đi, cậu chính là đứa bé đó. Được để ta chính minh cho cậu” Nói rồi từ trong túi áo lông móc ra một viên đạn đặt lên trên bàn sau đó chắp hai tay chống cằm im lặng nhìn Vương Minh

Vương Minh nhìn viên đạn trên bàn thấy nó trông quen quen. Khi nhìn kỹ thì hắn giật mình hoảng sợ. Hắn đã nhận ra viên đạn đó, đặc biệt là ký hiệu trên viên đạn đó. Lúc này hắn thật sự tin rằng mình chính là đứa trẻ đó rồi. Cả người run rẩy vô lực ngồi xuống ghế, khẩu súng cũng rơi xuống đất. Vương Minh giờ đây đã thật sự tin rằng mình chính là đứa bé trong cậu chuyện của ông già kia. Chấp nhận sự thật khiến tâm tình hắn bình tĩnh trở lại, suy nghĩ lại. Giờ đây hắn đã hiểu được tại sao bao lần bị thương do làm nhiệm vụ, thậm chí là bị đạn bắn vào những vị trí hiểm yếu mà hắn không chết, tốc độ hồi phục vết thương lại hơn hẳn so với các anh em trong tổ chức. Hóa ra là hắn có dị năng đặc biệt. Giờ đây hắn đã thông suốt và thật sự chấp nhận tất cả những điều trên. Hắn nhìn ông già trước mặt, hỏi một cách nặng nề:

“Tại sao ông biết chuyện này rõ ràng như vậy”

Ông già nhìn Vương Minh rồi nói với giọng nhẹ nhàng:

“Bởi ta là một trong những hình cảnh đảm nhận vụ án đó. Và ta cũng chính là người bắn cậu. Nếu không tin thì hãy nhìn kỹ phần thân viên đạn. Trên đó có khác một ký hiệu “H” do chính ta khắc, viết tắt tên của ta Henry”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK