Nguyễn Giai Giai suy nghĩ một lát rồi gượng cười nói
“Em cũng chưa biết đi đâu để mua quà”
“Thế em định mua quà gì?”
Vương Minh hỏi. Nguyễn Giai Giai im lặng một lúc rồi lắc đầu nói
“Em cũng chưa biết là nên mua gì. Anh nghĩ xem em nên mua quà gì?”
Vương Minh nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười. Hắn nói
“Em làm thế khác gì đánh đố anh cơ chứ. Anh với cái cô nàng bạo chúa kia không quen thân được bao nhiêu, làm sao biết được cô ta thích cái gì mà mua tặng chứ”
Nguyễn Giai Giai gật đầu đồng ý nói
“Anh nói đúng. Tính cách chị Thanh Thanh rất mạnh mẽ, có hơi hướng giống đàn ông, lại là gia đình quân nhân nên nếu chọn đồ nữ tính con gái thì chị ấy lại không thích còn nếu chọn đồ nam tính thì khác gì đá xoáy chị ấy. Anh nghĩ giúp em đi”
Vương Minh trầm ngâm gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu nhún vai nói
“Anh chịu. Cái cô nàng tính cách như thế này khó chọn đồ lắm. Mà anh nghĩ nàng ta với em là chỗ chị em thân thiết chắc không quá để ý đến quà cáp đâu. Cái quan trọng là tình cảm trong đó thôi”
“Ưm có lẽ anh nói đúng”
Nguyễn Giai Giai gật đầu. Vương Minh cười cười khởi động xe rồi nói
“Đi. Chúng ta đi dạo trong bách hóa rồi xem có món nào hay hay đẹp đẹp thì mua”
“Vâng”
Vương Minh khỏi động xe lái đến bách hóa An Thịnh. Bách hóa An Thịnh là bách hóa lớn nhất thành phố Đông Doanh, nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Vào trong bách hóa không thứ gì là không có dù là các thứ nhỏ bé vụn vặt hàng ngày như giấy vệ sinh, bàn chải đánh răng,… cho đến cả những thứ sa xỉ đắt tiền như quần áo hiệu Gucci, túi xách LV,…
Vương Minh cùng với Nguyễn Giai Giai tay trong tay đi khắp các tầng của siêu thị. Đi mãi suốt hơn tiếng đồng hồ thì cuối cùng hai người mới thấy một món ưng ý. Đó là chiếc vòng cổ rất đẹp mắt được trung bày ở tủ cánh của một tiệm trang sức. Con gái trời sinh là thích những đồ lấp lánh mĩ lệ như trang sức nhưng mà không thể không nói cái dây chuyền này quá đẹp, được chế tác rất tinh xảo, từng hạt kim cương nhỏ đính trên đó đều sáng lấp lánh thu hút ánh mắt của những người đi ra. Kiểu dáng thiết kế cực kì đặc biệt, vừa mang lại cho người nhìn một cái cảm giác dịu dàng duyên dáng của người con gái lại ẩn chứa bên trong sự mạnh mẽ, cắng rắn. Đến ngay của một thằng đàn ông Vương Minh khi nhìn thấy cái dây chuyền này cũng có chút thích thú huống chi là Nguyễn Giai Giai.
“Anh Minh anh thấy cái vòng cổ kia thế nào?”
Nguyễn Giai Giai hai mắt sáng bừng không rời mắt khỏi cái vòng hỏi Vương Minh. Vương Minh gật gật đầu nói
“Rất đẹp. Anh nghĩ cô nàng bạo chúa kia đeo sẽ hợp lắm đấy”
“Vậy chung ta vào mua đi”
Nguyễn Giai Giai không đợi Vương Minh nói liền cầm tay hắn kéo vào bên trong tiệm trang sức. Chạy đến chỗ quầy bán hàng nói.
“Tôi muốn mua chiếc vòng cổ ngoài kia”
“Tôi muốn mua chiếc vòng cổ kia”
Nguyễn Giai Giai nói đột nhiên cũng có một giọng nữ chua loét vang lên cùng. Nguyễn Giai Giai và Vương Minh nhăn mày nhìn sang bên cạnh thì thấy đúng ngay cạnh hắn là một đôi năm nữ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nam thì béo ục à ục ích, đã thế lại cố mặc tây phục khiến Vương Minh phải khâm phục nhà may bộ vét này bởi sức chịu đựng phi thường của bộ quần áo, còn nữ bên cạnh thì không cần phải nói, đích xác là chị hai năm tấn chính hiệu, người béo tròn không thể nhận rõ được đâu là eo đay là ngực nữa. Quả là một cặp xưng đôi a.
Nguyễn Giai Giai nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh mình thì hơi nhăn mày cảm giác có chút quen quen. Cô gái kia cũng vậy, khi nhìn thấy Nguyễn Giai Giai thì cũng có cảm giác ngờ ngợ dừng như đã gặp Nguyễn Giai Giai ở đâu đó rồi thì phỉa. Khoảng một phút sau cả hai cùng lên tiếng
“A”
Cả hai người há hốc miệng dừng như đã nhận ra nhau. Cô gái kia giành quyền nói trước
“Là Giai mỹ nhân phải không?”
“Cô có phải là Hạnh trư”
Cô gái to béo kia nghe thấy Nguyễn Giai Giai nói chữ “trư” thì cơ mắt khẽ giật giật, nhìn qua cũng biệt cô ta đặc biệt mẫn cảm với chữ “trư” này. Vương Minh đứng bên cạnh nhìn cô nàng béo đang sa xẩm mặt mày cô gắng kiềm chế thì tủm tỉm cười. Không thể không nói với cái bộ dạng và khuôn mặt này cả cô ta thì chỉ có chứ “trư” là thích hợp nhất. Vương Minh lại nhìn sang tên đàn ông béo bên cạnh thấy ánh mắt của hắn híp híp lại trông vô cùng dâm tà nhìn chăm chằm vào bộ ngực sữa cao vút của Nguyễn Giai Giai thì nhíu mày. Hắn ôm lấy eo của Nguyễn Giai Giai kéo sát lại vào lòng mình như muốn dùng thân thể mình che chắn cơ thể nàng khỏi ánh mắt của tên béo đáng ghét kia. Nguyễn Giai Giai cũng để ý đến cái tên béo kia cứ nhìn chằm chằm vào bộ vĩ mẫn cảm trên người nàng thì vô cùng chán ghét, thấy Vương Minh chủ động che chở thì nàng cũng thuận theo, ép vào lòng hắn. Vương Minh mắt lạnh lùng đầy sát khí nhìn tên béo kia quát
“Ê thằng lợn kia dám dùng ánh mắt đó nhìn vợ tao hả, có tin tao chọc mù mắt mày không?”
Tên béo thấy Vương Minh chửi mình thì toàn bật lại nhưng gặp phải ánh mắt như muốn giết người của Vương Minh thì miệng lưỡi cứng lại như bị hóa đá. Muốn nhìn người đẹp là bản tính của tất cả đàn ông nhưng không kẻ nào đủ ngan nhìn chằm chằm vào cả chỉ dám lén lút nhìn mà thôi, nay bị bạn trai người ta bắt quả tăng thì xấu mặt vô cùng.
Cô gái béo nghe thấy lời nói của Vương Minh thì nhăn mày rồi có chút hả hê vui mừng như bắt được vàng. Cô ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vương Minh đánh giá từ đầu đến chân khiến Vương Minh sởn hết gia ốc trên người rồi quay sang Nguyễn Giai Giai nói lời châm chọc
“Giai Giai, cậu có bạn trai tốt thật”
Nguyễn Giai Giai đương nhiên là không ngốc, trái lại nàng vô cùng thông mình nên làm sao mà không nghe ra cái ý bên trong lời nói của cô bạn này chứ. Nhưng nàng cũng không có phản ứng giống như cô gái béo dự đoán, trái lại nàng tỏ vẻ tự hào và hạnh phúc ôm lấy cánh tay Vương Minh vào lòng nàng, giọng tự hào nói
“Đây không phải là bạn trai mình mà là hôn phu của mình, là chồng mình”
“Cái gì”
Cô gái béo há hốc mồm trợn mắt nhìn Nguyễn Giai Giai rồi lại nhìn Vương Minh. Cô ta đặc biệt nhìn kĩ Vương Minh thì thấy hắn mặc trên người một bộ quần áo vỉa hè rẻ tiền nhìn cũng biết là kẻ nghèo kiết xác, khuôn mặt có chút trắng trẻo tuấn tú nhưng còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn của bạc mã hoàng tử được. Thực sự nếu ai biết Vương Minh thì đều biết hắn là một kẻ yêu thích sự bình thường, không hề thích ăn mặc quần áo đắt tiền hay sang trọng cho dù là đối với hắn số tiền đẻ mua mấy cái thứ quần áo đó chả khác nào muối bỏ biển cả. Nói một cách dễ nghe thì Vương Minh là loại người bình dị và thích ẩn nhẫn. Nhưng cái cô nàng béo ục ịch này lại không biết nên ngay sau đó đột nhiên cười lớn nhu thể vừa thắng lợi một trận chiến lớn vậy
“Giai Giai, Giai mỹ nhân đỉnh đỉnh đại danh ở Đông Doanh không ngờ lại đi nuôi một tên mặt trắng ăn bám. Đúng là tin hot a”
Nguyễn Giai Giai nghe thấy vậy thì tức lắm nhưng nàng đột nhiên nhớ ra nhìn thấy sắc mặt Vương Minh trầm xuống thì thầm nói không xong rồi. Nàng biết đối với Vương Minh thì cái từ “mặt trắng” là vô cùng cấm kị. Có lần ở trên đường có mấy tên côn đồ thấy nàng với hắn đi cùng nhau cũng đến gã gẫm gọi Vương Minh là mặt trắng cuối cùng kết cục là bị phế đi ngũ chi nằm viện vài tháng. Nguyễn Giai Giai thấy Vương Minh chuản bị động thủ động cước thì cực lực giữ chặt tay hắn lại rồi ánh mắt không chút thiện cảm nhìn cô bạn béo ú như heo của nàng nói
“Hạnh trư, tôi khuyên cô nên suy nghĩ trước khi nói. Họa là tự cái miệng mà ra đó. Nể là bạn bè tôi khuyên cô nên đi thì hơn”
“Khuyên tôi đi. Cô tưởng cô là ai, mẹ tôi chắc”
Giọng nói chua loét lại cộng với bộ dạng đanh đá của cô ta hiện nay khiến không kẻ nào ưa được rồi cô ta chỉ thẳng vào Nguyễn Giai Giai nói
“Thế nào rồi Giai mỹ nhân đỉnh đỉnh đại danh, có phải thấy mất mặt lắm không?”
Nguyễn Giai Giai nhìn thấy bộ dạng cười hả hê, heo không sợ nước sôi của cô gái béo ú thì trầm mặt không nói gì. Vương Minh đứng bên cạnh kiên nhẫn đến cực hạn hắn quay ra hỏi Nguyễn Giai Giai
“Anh có thể đánh cô ta được chứ”
Nguyễn Giai Giai chần chừ một lúc, dù cô gái béo ú kia đáng ghét thế nào thì cũng là bạn cấp hai của nàng, không nể mặt cũng nể mũi nhưng cứ nghĩ đến bộ dạng khôi coi ai ra gì của cô ta với Vương Minh thì tức lắm. Quyết định đã ra nàng ta gật đầu với Vương Minh nhưng sợ Vương Minh quá tay nên cũng nhẹ giọng nhắc nhở
“Nhẹ tay thôi anh nhé”
“Ừm. Em không phải lo. Anh tự biết ngưỡng”
Nói xong Vương Minh nở nụ cười ác ma vô cùng rồi thân thể chợt biến mất. Đôi nam nữ béo ú kia thấy một màn quỉ dị như thế thì trợn tròn mắt rồi đột nhiên thấy Vương Minh xuất hiện trước mặt cô bái béo, bàn tay giơ lên. Một màn liên hoàn tát giáng hai bên má béo ú của cô ta. Người ngoài chỉ thấy bàn tay của Vương Minh vụt biến mất rồi khi bàn tay của Vương Minh xuất hiện thì thấy cả cơ thể nặng trăm cân của cô gái béo ý bỗng nhiên lơ lững trên không trung trong giây lát rồi nằm xuống dưới dất tại vị trí cách chỗ cô ta đứng cả mét.
Lúc này đám người bên ngoài xem náo nhiệt càng tò mò vội vàng chạy đến xem cô ta như thế nào thì kinh hãi đến tột độ. Chỉ thấy hai bên má cô ta có vô số vết bàn tay đỏ ửng, bị biến dạng đến nỗi cả khuôn mặt sưng húp lên trong dị dạng vô cùng. Tên đàn ông béo vội vàng chạy đến bên cạnh cô ta lay lay nói
“Hạnh em sao vậy”
Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt sung húp của cô gái béo thì tên đàn ông béo siết chặt tay, trừng mắt nhìn Vương Minh quát
“Mày dám đánh em gái tao hả”
“Thì sao, có việc gì hả”
Vương Minh khoanh tay, nhướn mày nhìn tên béo bộ dạng như kiểu người trên nhìn kẻ dưới vậy. Khiến tên béo cảm thấy cực kì phẫn nỗ và bị xem thường, hắn rút điện thoại ra bấm một dãy số rồi hét lên
“Đ**, lũ chó chúng mày ở đâu mau lăn đến đây cho tao”