Suốt ba ngày tiếp theo ở Giang Kiều Vương Minh cảm thấy thật sự là rất nhàm chán căn bản là cũng không có việc gì qua quan trọng cần hắn phải đích thân xử lí cả, Hắc Cẩu đã nhanh chóng làm hết rồi. Vì vậy cả ba ngày này hắn chỉ hoạt động theo một qui luật nhất định, sáng đi dạo quanh thành phố, chiều về đi nhậu với các anh em trong bang, tối thì luyện tập thân thể sau đó đi ngủ.
"Chắc sớm về Đông Doanh thôi"
Vương Minh nằm trên giường hai mắt nhìn vào trần nhà nghĩ. Quả thật lúc này hắn rất muốn nhanh chóng về nhà bởi dù sao đây là cái tết đầu tiên của hắn, hắn muốn được thưởng thức cái sự ấp áp của các gia đình Việt Nam trong ngày lễ tết truyền thông. Đây là một thứ cảm giác vô cùng mới lạ mà hắn chưa bao giờ từng có nên trong thâm tâm của Vương Minh có sự khát vọng có sự chờ mong.
Nhưng hắn nghĩ kĩ lại thì hiện giờ vẫn chưa thể rời Giang Kiều ngay được bởi có hai lí do. Thứ nhất, Vương Minh đã xác định là sau tết sẽ trực tiếp lật bài với các thế lực ở Giang Kiều mà thời gian từ lúc này đến lúc hành động nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, còn có rất nhiều thứ phải sắp xếp và chuẩn bị kĩ càng. Thứ hai chính là hắn đã hẹn với Thư Hồng Phong. Nếu so sánh thì việc sau còn quan trọng hơn việc trước nhiều vì vậy mặc dù rất muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố này nhưng Vương Minh vẫn phải cố nén lại.
Cốc… cốc…
"Hắc Cẩu à, vào đi"
Vương Minh không cần dùng dị năng cũng biết người gõ cửa là ai. Đơn giản là bởi buổi sáng hôm nào cũng tầm giờ này Hắc Cẩu cũng đến gọi hắn rời giường.
"Anh Minh"
Hắc Cẩu mở cửa vào rồi đặt trên cái giường một cái khay. Trên khay có bốn cái bánh bao và một cốc sửa. Vương Minh cũng không khách khí trực tiếp cầm bốn cái bánh bao bỏ vào miệng. Thực ra mấy ngày gân đây không hiểu tại sao mà lúc nào hắn cũng cảm thấy rất đói, sức ăn cũng tăng lên gấp hai lần so với bình thường, nếu như mọi khí một bữa hắn chỉ ăn có ba bát cơm thì nay ít nhât cũng phải sáu bát mới làm hắn thỏa mãn. Nhiều lần hắn nghĩ chắc là do hắc ám nội khí trong cơ thể nhưng khi kiểm tra thì thấy vẫn bình thường như mọi khi không có bất cứ dị động nào. Vì vậy Vương Minh đánh qui kết rằng có lẽ buổi tối hắn tập luyện tiêu hao quá nhiều năng lượng lên mới có cảm giác thèm ăn này.
Ăn xong xuôi bữa sáng, Vương Minh nhìn thấy Hắc Cẩu bộ dạng rất quái lạ. Liếc mắt nhìn kĩ hơn thì thấy ánh mắt hắn có chút lưỡng lự dường như định nói gì với Vương Minh nhưng không dám nói. Vương Minh đặt cốc sữa xuống nhìn thẳng vào mắt Hắc Cẩu, giọng nghiêm nghị nói
"Chú có gì muốn nói sao?"
"Dạ… dạ không"
Hắc Cẩu bị ánh mắt sắc như dao của Vương Minh nhìn vào khiến Hắc Cẩu có chút bối rối lắp bắp một hồi, lập tức quay đầu đi tranh nhìn vào mắt Vương Minh
Vương Minh nhìn thấy hành động này của hắn thì càng chắc chắn trong lòng, chắc chắn Hắc Cẩu có chuyện gì đó muốn nhờ hắn giúp đõ nhưng khó mở miệng. Đã vậy thì hắn đành phải chủ động trước thôi. Vương Minh thở dài nói
"Hắc Cẩu anh với chú là anh em, chú cũng là người mà anh tin tưởng, có gì khó khăn thì nói ra nếu anh giúp được thì sẽ cố gắng hết sức để giúp"
"Việc này…"
Hắc Cẩu có chút lượng lự không quyết. Mãi một lúc sau, trong tâm đã hạ quyết định, Hắc Cẩu cắn răng nói ra
"Em muốn nhờ anh giúp chị em"
"Chị chú? Dương Hân sao? Có chuyện gì xảy ra à?"
"Cũng không có gì to tát lắm. Chỉ là em thấy chị ấy đang có phiền não trong công việc, suốt mấy ngày nay sắc mặt không tốt lắm nên em nghĩ…"
"Được rồi không cần dài dòng, nói vào chủ đề chính đi"
"Vâng em nói ngay đây. Anh có biết khu công nghiệp mới Rạng Đông không. Chả là…"
"Được rồi. Anh biết chú muốn nói gì rồi. Có phải chị chú làm người phụ trách giải quyết cái bãi rác kia phải không?"
"Vâng"
"Anh nói thật. Thực sự anh cũng đã biết việc này nhưng cũng rất khó để giúp Dương Hân bởi trên tỉnh đề ra là phải làm sao bù lại khoản tiền đã bị thất thoát, việc này gần như là không có khả năng"
"Em biết. Em cũng nghe anh Dũng nói dạo gần đây công ty của anh đang phải dồn tiền để đối phó với kẻ thù lớn. Thôi vậy, để em tìm cách khác"
Hắc Cẩu lắc lắc đầu bộ dạng chán nản. Thực ra hắn sớm đã biết kết quả này nhưng trong lòng hắn trước khi nói ra vẫn còn chút hi vọng cố gắng giúp chị hắn. Hắn mặc dù không phải là người trong quan trường nhưng hắn biết nếu vụ việc này không được xử lí êm ngọn tuy chị hắn không bị mấy tên già ở tỉnh trách phạt nhưng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp chính trị của chị hắn trong tương lại. Nhưng lời nói của Vương Minh đã khiến hắn nhận ra sự việc không hề đơn giản như hắn nghĩ, vì vậy hắn cũng không muốn quá sức níu kéo trong vô vọng, Hắc Cẩu chào Vương Minh một tiếng rồi lui ra nhưng khi hắn vừa ra cửa thì Vương Minh ở phía sau gọi hắn lại
"Chú chờ chút đã thực ra vẫn còn một cách khác"
"Cách gì? Anh nói đi"
Hắc Cẩu nghe thấy có cách thì trong lòng cực kì vui sướng, vội vàng quay trở lại.
Vương Minh trầm ngâm một lát suy nghĩ rồi nói
"Thực ra mặc dù bây giờ anh không có đủ tiền đầu tư vào khu công nghiệp nhưng anh có thể nhờ một số người bạn đầu tư vào đây coi như là giúp Dương Hân một phần. Đây là cực hạn của anh hiện nay"
"Vâng vâng, em cảm ơn anh. Em sẽ đi nói với chị em ngay, chắc chắn chị ấy sẽ vui lắm"
Hắc Cẩu bắt lấy tay Vương Minh, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy cảm kích như gặp ân nhân cứu mạng. Chỉ với điều này thôi cũng đủ thấy được địa vị của Dương Hân quan trọng như thế nào trong lòng Hắc Cẩu, cũng phải thôi trên thế giới này hắn chỉ còn lại một người thần duy nhất là Dương Hân hỏi sao hắn không quí trọng được cơ chứ.
Vương Minh nhìn Hắc Cẩu vội vàng chạy đi báo tin thì nở nụ cười lắc lắc đầu. Hắn biết khó khăn của Dương Hân là rất nhiều, ngoại trừ việc đối phó với áp lực của hai cái địa đầu xà là bí thư và chủ tịch nàng còn phải hoàn thành công tác của bản thân. Thân là phó chủ tịch phụ trách kinh tế, công việc của nàng là phải phát triển kinh tế Giang Kiều nhưng nhìn cái thành phố Giang Kiều này xem, ngoại trừ núi non cũng chả còn thứ gì khác, mà chưa hết hoàn cảnh xã hội của thành phố cực kì đen tối khiến việc hấp dẫn đầu tư là một cái công việc vô cùng khó khăn. Vì vậy việc duy nhất mà Vương Minh có thể làm cho nàng hiện nay là kéo vài cái nhà đầu tư bỏ tiền vào Giang Kiều thôi. Suy nghĩ điều này Vương Minh quyết định sau tết sẽ bàn bạc với ba người Nguyễn Giai Giai, Thư Kiều và Phan Thiên Bình bàn bạch một phen xem sao.
Ring… ring…
Đúng lúc này điện thoại của Vương Minh ở đầu giường reo lên. Vương Minh nhìn số điện thoại gọi đến mà Mã Đống thì không chút chậm trễ mở điện thoại
"Mã Đống, anh có tin tức gì rồi à?"
"Đúng. Đã có tin tức"
"Anh mau nói đi"
"Chú có biết tổ chức nhận nhiệm vụ này là ai không? Nếu chú biết chắc chắn sẽ phải bất ngờ đó"
Vương Minh nghe thấy giọng nói kỳ quái của Mã Đống thì cảm thấy một dự cảm không ổn nổ lên trong lòng. Lúc đầu còn nghi nghi hoặc hoặc không biết ý của Mã Đống là gì, đột nhiên lúc mở miệng thì một ý nghị xoẹt qua óc hắn. Một cái tên khiến cả thân Vương Minh không tự chủ được mà run lên, hắn cẩn cẩn thận thân nói
"Có phải là người Vương gia"
"Không sai. Vương Minh chú hãy cẩn thận, anh nghĩ lần này sẽ có người nhận ra hai chúng ta lúc đó sẽ có phiền phức to đấy"
Vương Minh hít một ngụm khí lạnh, không ngờ điều mà hắn sợ nhất đã thành sự thật rồi. Phải mãi một lúc sau tâm tình của hắn mới trở lại bình tĩnh, Vương Minh trầm giọng nói
"Vâng em biết rồi anh yên tâm"
Đột nhiên lại nhớ ra còn một chuyên quan trọng không kém Vương Minh hỏi
"Vậy anh có điều tra ra kẻ thuê là ai không?"
"Có. Là một tên lưu mạnh vô danh tên là Trương Hữu Đức, biệt danh gọi là Đức "thọt", là người của Nhị bang tại Đông Doanh. Anh nghĩ cái tên này chắc chắn không phải là tên chủ thuê mà chỉ là tên tay sai thôi"
"Anh nói đúng. Em cũng nghĩ vậy. À anh nói hắn là người của Nhị bang?"
"Đúng vậy có chuyện gì sao Vương Minh?"
Vương Minh nghe thấy Mã Đống xác nhận thì đột nhiên hắn nghĩ đến một người. Đó chính là cái tên thích mặt mũi Dịch Thế Hùng. Xét lại toàn bộ thì người duy nhất trong Nhị bang có thù hận sâu sắc với hắn nhất chính là Dịch Thế Hùng nhưng qua vài lần tiếp xúc thì Vương Minh thấy cái tên này tuy lòng dạ hẹp hòi, ra tay có chút tàn nhẫn nhưng cũng không có đủ can đảm đến mức bỏ một số tiền lớn ra thuê sát thủ để tiêu diệt địch thủ.
"Xem ra phải đi gặp cái tên Dịch Thế Hùng kia mới được"
Vương Minh vuốt vuốt cái cằm không một cọng râu của mình thầm nghĩ. Có lẽ vì Vương Minh mải mê trầm tư nên mãi một lúc sau hắn mới nghe thấy được câu hỏi của Mã Đống
"À. Anh Mã Đống có chuyện gì nữa sao?"
"Không. Anh thấy chú mãi không trả lời lời thôi. À đúng rồi khi nào chú trở lại Đông Doanh, theo tin tức anh thu được gần đây thì tên Nguyễn Phi Long đang rục rịch chuẩn bị rồi, e rằng sau tết sẽ có động. Chúng ta phải bàn bạc kĩ một phen mới được"