Tại một hộp đêm gần đồn cảnh sát nơi Vương Minh vừa ròi đi, vì bây giờ là buổi sáng mà thời gian hoạt động chủ yếu của các hộp đêm là vào tối muộn nên cũng không lạ khi trong hộp đêm lúc này vắng tănh, chỉ có vài người nhân viên đang đi đi lại lại và một số ít khách đến uống rượu. Trong một gain phòng V.I.P trên lầu hai của hộp đêm, một nhóm nam nam năm nữ đang tự tập ăn uống say xưa.
“Dịch ca không ổn rồi”
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, một tên chao chao tóc đỏ chót dựng mào gà xông vào.
Dịch Thế Hùng lúc này đang mân mê một trái đào tiên của cô gái tiếp viên bên cạnh thì thấy thằng tiểu đệ mình cử đi nghe ngóng tin tức quay về, bộ dạng hớt hải nên không khỏi cau màu. Hắn kiềm chế giọng hỏi
“Có chuyện gì?”
“Là truyện ở đồn công an đấy”
Tên đàn em có lẽ vì chạy quá gấp nên mới nói được câu đầu tiên thì đã thở hồng hồng như sắp đứt hơi. Hắn hít thửo một vài cái, khi thấy hô hấp đã trở lại bình thường thì mới nói
“Em thấy cái thằng mà đại ca tống vào đồn được thả ra, thậm chí Lâm đồn trưởng còn trực tiếp tiễn ra tận cửa, bộ dạng cực kì cung kính”
“Cái gì!”
Dịch Thế Hùng trợn tròn mắt, tin tức này quả thật là có lực sát thương lớn khiến hắn không kiềm chế được nữa mà rời tay khỏi cô tiếp viên xinh đẹp bên cạnh mà đứng bật dậy như thể mông được gắn một chiếc lò xo. Chiếc cốc rượu trên tay đang run lên dữ dội, rượu ben trong sóng sánh ra cả bên ngoài đủ chứng tỏ tâm tình của Dịch Thế Hùng đang cực kì kích động, mặt đỏ gay, cả người dần run lên từng cơn nhẹ cuối cùng không chịu được nữa hắn ném chiếc cốc rượu trên tay xuống
Choang…!
Một tiếng thủy tinh vỡ tan, tiếng động này lập tức khiến đám người nam nữ trong căn phòng đình chỉ mọi hành đôngj, mọi người liếc nhìn Dịch Thế Hùng thấy sắc mặt của hắn không tốt thì biết chắc chắn có chuyện không ổn vì vậy không ai trong này dám làm gì bởi nhỡ may làm Dịch Thế hùng ngứa mắt giận cá chém thớt thì khổ. Vì vậy mà vô hinh bầu không khí trong căn phòng V.I.P sang trong trở lên nặng nề.
Dịch Thế Hùng bình tĩnh lại, hắn mới nhận ra mình thất đồng thời nhìn thái độ của đám chiến hữu thì hắn ho khan một tiếng rồi cố nặn ra nụ cười trên mặt nói
“Xin lỗi các anh em, anh có chút chuyện phải ra ngoài xử lí, các chú cứ chơi tiếp đi anh quay lại ngay”
Dứt lời thì không nói thêm lời nào nữa mà cùng với tên thuộc hạ mào gà đi ra ngoài.
“Được rồi mày kể lại chi tiết mọi việc cho tao nghe xem nào”
Hộp đêm này vốn là do Dịch Thế Hùng mở nhưung vì một số lí dọ nhạy cảm nên hắn giao cho một tên đàn em đứng tên và quản lí nhưng hắn vẫn có một phòng làm việc riêng tại tầng ba của hộp đêm. Đi đến phòng làm việc của mình, Dịch Thế Hùng thả mình ngồi lên trên ghế salon, khuôn mặt âm trầm nói.
Tên đàn em mào gà trước mặt Dịch Thế Hùng là một trong những tay chân thân cận và cũng là người trong tốp thuộc hạ đầu tiên của Dịch Thế Hùng, hầu hạ đại ca đã lâu nên hắn cũng biết rõ tính cách của đại ca, lúc này hắn biết đại ca đang cực kì bực tức trong lòng nếu hắn mà có hành động gì làm đại ca chướng mắt thì đúng là không xong. Vì vậy hắn dè dặt chặm rãi, vừa nói vừa chọn từ ngữ cho thích hợp.
“Hóa ra là vậy không ngờ cái thằng này lại là trai của Nguyễn Giai Giai, hèn chi lại to gan lớn mật như vậy”
Dịch Thế Hùng rút một đíu thuốc châm lửa rồi hít một hơi thật dài sau đó gật đầu. Hắn ngửa người ra đằng sau, thở phì một hơi ánh mắt híp lại thành một đường. Trông bộ dạng của hắn lúc này cực kì hèn mọn và bì ổi, không còn dánh dấp của một bạch mã hội trưởng khiến ba nữ sinh viên phải chết mê chết mệt nữa. Hắn cười khinh bỉ nói
“Chỉ là một thằng bám váy đàn bà. Để xem Nguyễn Giai Giai có thể bảo vệ thằng đó được bao lâu”
“Đại ca có cần em…”
Tên đầu mào gà thấy đại ca khuôn mặt hòa hoãn thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm sau đó hắn lấy lại thói quen nịnh bợ thường ngày, hắn đưa ra đề nghị đồng thời bàn tay ra hiệu cắt ngang cổ.
Dịch Thế Hùng lắc lắc đầu nói
“Cũng được. Đám cảnh sát vô dụng không làm gì được thì chúng ta tự mình ra tay nhưng nhớ là chỉ đánh nó một trận nằm viện dăm bửa nửa năm thôi đừng đánh chết. À mà thôi… tốt nhất là phế đi ngũ chi của thằng chó đó để nói biết dám làm mất mặt mũi của Dịch Thế Hùng tao là có kết quả như thế nào”
“Vâng em lập tức đi ngay”
Thực ra tên Dịch Thế Hùng không biết vụ việc ba mươi người màh ắn gọi đến đã bị Vương Minh xử sạch bởi sau khi rời quan ăn hắn chỉ nấn ná lại một lúc rồi lập tức chạy đến đồn công an thương lượng với Lâm đồn trưởng sắp xếp mộ việc, và khi nghe tin Vương Minh không bị ăn đồn thì trong đầu hắn tự nói rằng có lẽ lúc đó cánh sát đến quá nhanh nên mấy tên đàn em chưa làm ăn được gì cả. Vì vậy trong đầu hắn thì Vương Minh vẫn chỉ là một thằng thư sinh nghèo rớt mùng tơi, trói gà không chặt và đặc biệt là chỉ giỏi dựa hơi bám váy đàn bà. Dịch thế Hùng đang tưởng tượng viễn cảnh thể thảm của Vương Minh thì đột nhiên nhớ ra một thứ liền lên tiếng ngăn tên đàn em lại.
“Khoan đã”
“Đại ca có gì dặn dò thêm ạ”
“Sau vụ này chắc chắn tên Lâm đồn trưởng sẽ ghi hận ta trong lòng, vì vậy chú mày tạm thời chưa cần xử lí thằng nhóc kia đồng thời cũng bảo ảnh em an phận một chút chờ vụ việc này lắng đi một thời gian rồi chúng ta mới hành động trở lại”
“Vâng em biết”
Tên thuộc hạ tóc mào gà gạt đầu rồi đi ra ngoài.
----------------------o0o--------------------
Ngày đi học đầu tiên ở lớp mới cuối cùng đã kết thúc, nếu trừ việc xảy ra vào buổi trưa thì Vương Minh có thể tổng kết nhân xét rằng buổi học đầu tiên khá thành công. Cùng hai người đẹp lên xe dưới ánh mắt kính ngưỡng và ghen tị của bao nhiêu đồng bào năm giới trên sân trường làm một thằng đàn ông như Vương Minh có chút hả hê trong lòng. Vương Minh ngồi lên vị trí tay lái thì điện thoại rung lên
Vương Minh nhìn số điện thoại trên màn hình gọi đến thì giật mình. Là Hắc Cẩu gọi, Vương Minh không chút chần chừ lập tức xuông xe, đi ra xa một khoảng với xe của mình rồi mới bắt mày
“Hắc Cẩu, có chuyện gì ở Giang Kiều sao?”
“Anh cứ yên tâm mọi việc ở đây vẫn trong tình trạng không chế. Thỉnh thoảng chỉ nổ ra vài cuộc chiến với quy mô vừa và nhỏ giữa Liệp bang và Uy Thiên bang thôi”
Hắc Cẩu vội vàng nói, ngừng lại một chút hắn nói
“Thực ra lần này em gọi cho anh là có một chuyện muốn xin ý kiến của anh”
“Việc gì nói đí”
Sau chuyến đi Giang Kiều lần trước, vì đã quyết tâm tu dưỡng học hành nghiêm chỉnh một thời gian nên Vương Minh quyết định giao toàn bộ mọi việc ở Giang Kiều cho Hắc Cẩu và Hầu Dũng xử lí, hắn tin rằng tuy hai người này vẫn còn có những khuyết điểm nhưng với sự đồng lòng hợp sức của hai người thì kiểm soát tình hình ở Giang Kiều cũng không phải là việc khó khăn gì.
“Chả là thế này. Anh có nhớ cái tên Phương Minh không?”
“Đương nhiên là nhớ, đó chẳng phải là tên em trai của Phương Thiên Uy đã bị chúng ta bắt đó sao? Chẳng lẽ có việc gì ngoài ý muốn xảy ra với hắn”
“Dạ không, không có gì xảy ra với hắn cả. Chỉ là từ khi được thả ra thì thần kinh của hắn có vấn đề nên đã được Phương Thiên Uy đưa vào trong bệnh viện tâm thần thành phố điều trị rồi”
“Ồ nếu vậy thì Uy Thiên bang hiện giờ do ai nắm”
“Hiện giờ Uy Thiên bang đang do Nam “sẹo”, đệ tử ruột và cũng là cánh tay đăc lực của Phương Minh chủ trì”
“Ù được rồi, hiện giờ chúng ta sẽ không hành động gì cả chỉ im lặng quan sát mà thôi. Cố gắng giúp chị chú làm ra thành tích, làm tăng lực ảnh hưởng và uy tín của chị chú trên chính dàn Giang Kiều. Đến lúc uy vọng của chị chú đủ tầm thì cũng là lúc chúng ta ra tay”
“Vâng em biết rồi. Anh cứ yên tâm”
“À đúng rồi nói với chị chú là mấy ngày nữa có thể Trương Nghĩa sẽ xuống đó làm vài dự án đầu tư đấy”
Vương Minh đã quyết định phải nhanh chóng giúp Dương Hân nắm được chính đàn Giang Kiều. Dương Hân là phó chỉ tỉnh kiêm thường ủy, nắm trong tay công tác kinh tế mà trong tình cảnh Giang Kiều đang hỗn loạn như hiện này muốn làm ra thành tích là rất khó vì vậy Vương Minh quyết định mặc dù đang hùn tiền để đánh một trận với công ty Phi Long của Nguyễn Phi Long nhưng hắn vẫn đủ khả năng chi một khoảng tiền tương đối làm một hai cái dự án ở Giang Kiều để giúp Dương Hân kiếm thêm thành tích và uy vọng.