“Có gì đáng buồn cười sao” Vương Minh khó hiểu hỏi
“Khụ khụ…”
Ho lên vài tiếng vì sặc, Henry lấy lại bộ dạng nghiêm trang bình thường rồi mới nói
“Không phải. Không có gì đáng buồn cười cả. Cậu nói đúng, quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp tác nên chúng tôi phải trả cho cậu một chút lợi ích nào đó. Chẳng qua ta cười bởi cậu làm ta nhớ đến lúc ta gặp lão Tà, lão ý cũng hỏi một câu y hệt như cậu khi làm nhiệm vụ đâu tiên. Đúng là thầy nào trò nấy”
Nói xong rồi Henry tiếp tục cười. Vương Minh giờ đã hiểu nên không tiếp tục đề tài này nữa, kệ mặc lão cười, hai mắt nhìn trân trân về chân trời.
Vì hòn đảo của Tà lão rất gần nước VN nên rất nhanh, đi trên biển khoảng vài giờ thì chiếc thuyền đã cập bên tại một bờ biển bỏ hoang. Đứng trên bãi biển hoang vắng, Vương Minh nhìn xung quanh nơi này. Mặc dù nói là hoang vắng nhưng dấu vết con người lưu lại trên nơi này quá rõ rằng, nó không còn được vẻ sơ khai như những bãi cát trên đảo. Nhận lấy một chiếc vali và một chiếc chìa khóa từ Henry, Vương Minh định hỏi thì Henry đã nói trước:
“Đó là chiếc chìa khóa của cái Toyota đàng xa kia, đó sẽ là phương tiện di chuyển lúc này của cậu. Trong xe có gắn thiết bị định vị vệ tinh GPS chỉ dẫn đường nên không sợ bị lạc đâu. Còn trong vali là một số giấy tờ tùy thân, một ít tiền mặt và vài chiếc thể ngân hàng bên trong mỗi thể có một lượng tiền kha khá cậu giứ mà dùng. À còn nữa… bên trong vali có một chiếc điện thoại vệ tinh thế hệ mới, được tổ chức đặc chết, cậu cầm lấy mà làm phương tiện liên lạc. Giờ ta phải đi, tiểu tử đùng là ta và lão Tà phải thất vọng đó”
Nói rồi, Henry quay người trở lại khoang thuyền. Vương Minh đứng đó nhìn con thuyền dời đi mất dạng rồi sau đó mới vác đống hành lí bỏ vào trong chiếc xe Toyota. Ngồi vào vị trí tay lái, Vương Minh thấy có môt gói quá lớn ở bên cạnh. Bóc gói quà ra, hắn thấy bên trong là một chiếc Ipad hiện đại. Cậm chiếc Ipad, ngọn cái của hắn chạm vào màn hình, lúc này chiếc Ipad tự động khởi động, hệ thống phát ra tiếng nói:
“Xác nhận phân tay, Vương Minh 20 tuổi, giới tính nam”
Lúc này màn hình khởi động, một đống tập tin xuất hiện chật kín màn hình. Mở thử một tập tin bên trong chứa nội dung về Nguyễn gia. Có vẻ như đây là những tài liệu mà không thể in ra được nên Henry mới phải dùng cách này để truyền đạt đến Vương Minh. Vương Minh đọc hết tất cả tệp tin trên đó, càng đọc hắn càng chán nản. Nguyễn gia tuy thế lục không tập trung nhiều ở VN nhưng lược lượng ở đây rất mạnh. Theo như tin tình báo trong này thì có thể Nguyễn gia sở hữu một lực lượng vũ trang hiện đại và lực lượng này đang tập trung ở biên giới VN.
Địa bàn hoạt động của Nguyễn gia chủ yếu là thành phố Nam Hải, đây là trung tâm kinh tế của nước X và cũng là một trong hai thành phố lớn nhất của đất nước này. Nơi đây là nơi tập trung phần lớn sản nghiệp của Nguyễn gia ở đất nước này. Đọc tài liệu này, Vương Minh nhận ra một điều Nguyễn gia kinh doanh ở Nam Hải nhiều năm như vậy nên không thể không nghi ngờ khả năng không chỉ bạch đạo mà cả hắc đạo nơi này cũng nằm trong tay họ. Vương Minh nghi ngờ điểm này bởi trong tài liệu có nhắc đến một sự kiện. Sư kiện này xuất phát từ tập đoàn giải trí X có chi nhanh ở Nam Hải, tập đoàn này muốn cạnh tranh kinh doanh hộp đêm với Nguyễn gia lập tức khi các hộp đêm của tập đoàn này vừa mới khai trương thì bị đám côn đồ đến đập phá, cứ dăm ba ngày là một đám côn đồ lại đến đập phá. Không kham nổi, ông chủ tập đoàn đã trình báo công an và thuê các công ty bảo an nhưng không ai nhận. Cảnh sát thì nói đó là xung đột nhỏ ông chủ tự giải quyết còn các công ty bảo an không ai dám nhận làm bảo vệ cho các hộp đêm của tập đoàn X. Không chịu nổi cảnh này, tập đoàn này đành bán rẻ chuỗi hộp đêm của họ tại Nam Hải cho tập đoàn Nguyễn Kim, sản nghiệp của Nguyễn gia, rồi nhanh chóng rút lui khỏi thị trường Nam Hải. Qua câu chuyện này, Vương Minh nhận ra không chỉ hắc đạo hay bạch đạo mà ngay cả chính quyền cũng nằm trong tay của Nguyễn gia, có thể coi thành phố Nam Hải đã trở thành đất riêng của Nguyễn gia. Hèn chi chính phủ nước VN lại không dễ dàng xuống tay với gia tộc này như vậy
Khi tập tài liệu cuối cùng được đóng lại thì lạp tức cái Ipad đoản mạch, màn hình phụt tắt tối đen, một mùi khét bốc ra từ cái mày. Vương Minh biết đây là phương thức để không làm lộ những tài liệu mật vừa rồi nên lập tức dùng đôi tay mạnh mẽ của hắn bẻ nát vụn cái Ipad ném ra ngoài. Ngồi vị trí tay lái, đôi mắt hắn nhìn trân trân về phía xa xăm. Suy nghĩ, suy nghĩ mái nhưng hắn không thể tìm ra được một điểm đột phá nào cả. Nguyễn gia Nam Hải tưa như một bức tường thành vững chăc, không có một sơ hở nào để công phá cả.
Vỗ vô vào đầu mấy cái để làm dịu cơ nhức đầu, Vương Minh cảm thấy trong vấn đề này trí thông của hắn hiện này vẫn không đủ dùng. Thở dài một tiếng hắn quyết định tạm gác việc này lại suy nghĩ sau đằng nào việc này cũng là công việc lâu dài không thể xong trong một sớm một chiều được. Khởi động xe, Vương Minh dựa vào hệ thống đinh vị GPS đi đến Nam Hải.
Bụp…
Một tiếng nổ vang lên. Vương Minh xuống xe thì thấy cái lốp trước của hắn hình như cắm phải đinh đang xì hết hơi bẹp dí xuống mặt đường. Vương Minh nhìn cái lớp mà chán nản, trong xe không có lốp dự trữ mà con đường này lại vắng vẻ không một bóng người nào. Mà dùng dị năng nhìn xung quanh trong vòng phạm vị vài trăm mét xung quanh đây chỉ toàn thấy rừng với rừng, một bóng nhà dân cũng không thấy
“Đúng là xui xẻo” Vương Minh thở dài chán nản
Nhưng khi quét qua góc ba giờ ánh mắt của Vương Minh bỗng dừng lại bởi đằng sau bụi cây cách hắn không xa có hai bóng đen đang núp ở đó. Hai người này đang thì thầm với nhau chuyện gì đó, chưa hết bên hông hai người còn đang giấu hai con dao găm nhỏ. Vương Minh muốn nhìn rõ khuôn mặt hai người này nhưng hai người này lại dùng một cái khăn đăn che kí nửa mặt, Vương Minh có thể dùng dị năng nhìn xuyên qua chiếc khăn đó nhưng bây giờ không cần thiết bởi Vương Minh đã đoán ra được hai tên này là gì rồi.
“Hai thằng cướp cạn kia, ra đây đi núp sau cái bụi cây làm gì nữa” Vương Minh hết lên
Nghe thấy tiếng hét của Vương Minh, hai tên cướp giật mình, bối rối. Một tên quay ra nhìn tên kia hỏi:
“Đại cả chúng ta bị lộ rồi nên làm sao bây giờ”
“Bốp” Tên đại ca vỗ mạnh vào đầu tên đàn em, nói:
“Mày ăn gì mà ngu vậy, lộ rồi thì chúng ta xông ra chứ làm gì nữa. Nhanh kẻo nó chạy bây giờ, đợi mãi cả ngày mới có một con mồi xuất hiện nó mà xổng mất thì chúng ta lấy gì mà nộp cho lão đại bây giờ”
Tên đại ca lúc đầu cũng nghi ngờ không hiểu bằng cách nào mà tên kia lại biết hai người bọn hắn lại núp ở đâu nhưng khi nhìn kĩ con mồi thì mắt hắn sáng lên. Một tên mặt trắng thư sinh, cơ thể trông có vẻ gầy gò yếu ớt. Mà nhìn cách ăn mặc và chiếc xe tên này đi thì hắn chắc mẩm thằng nhóc này chắc có nhiều tiền chứ không sao lại có xe riêng để đi. Đúng là một con dê béo.
Nói rồi, hai tên cười kéo khăn che mặt cao lên, rời khỏi bụi cây đi về phái Vương Minh. Để đề phòng con mồi đánh bài chuồn khi đến gần Vương Minh, hai tên này chia nhau ra một trước một sau.
Thấy vậy, Vương Minh thầm mỉm cười khinh thường. Chỉ là hai tên phế vật mà muốn cướp của tao ư, nằm mơ à. Khuôn mặt không biến sắc, hắn nhìn hai tên cướp một trước một sau với ánh mắt khinh thường nói
“Bọn mày muốn gì”
Tên đại ca cười cười nói:
“Hắc hắc… không muốn gì chỉ là đường này là của bọn tao nên mày muốn đi thì cho xin ít phí cầu đường thôi”
Nói rồi hắn móc con dao chọc tiết lơn ném qua ném lại giưa hai tay để thị uy. Vương Minh không thèm để mắt đến sự đe dọa đó chỉ nói
“Phí cầu đường à. Được thôi bao nhiêu”
“Có bao nhiêu thì đưa hết đây” Tên đại ca nói.
Vương Minh nhướn mày khó chịu. Mấy tên này đúng là lòng tham không đáy, nếu chỉ là vài đồng lẻ thì Vương Minh còn rộng lượng mà cho bởi nhìn cách ăn mặc của mấy tên này hắn cũng biết chắc là do ngheo khổ nên mới đi làm cướp nhưng không ngờ câu nói đầu tiên của tên này đã mở miệng cá mập đòi lấy tất cả. Rồi Vương Minh quay ra nhìn chiếc xe Toyota của hắn thì căn bực tực trong lòng lại tăng lên một bậc nữa, hắn quyết định cho hai tên này một bài học mới được. Vương Minh lạnh lùng nói
“Tất cả. Mày tham quá mà bị ngu à…”
Bị chửi, tên đại ca tức tối tiến đến dí con dao vào cổ Vương Minh, hung hăng nói:
“Mày hổ báo nhỉ, dám nói giọng đó với tao thích tao cho mày vài vết không”
“Ồ vậy à, mày thử xem” Vương Minh nói với giọng thách thức
Thấy Vương Minh thách thức hắn, tên đại ca bực mình. Thằng tiểu tử này có vẻ như loại mềm rắn không chịu buông, chắc chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ. Nhưng mà khiến hắn tức giận nhất chính là khuôn mặt nhơn nhơ như thách thức của thằng nhóc kia khiến hắn tức giận. Hắn quyết định cho thằng nhóc này một cảnh cáo mới được.
Tên đại cao vung dao lên định tạo một vết cắt nông trên khuôn mặt của Vương Minh nhưng khi vừa vung tay lên hắn thấy kì lại là tại sao con dao này lại nhẹ hơn bình thường. Thường ngày hắn làm nghề chọc tiết lợn, con dao này là vật bất li thân đối với hắn nên hắn rất quen thuộc. Một chút thay đổi nhỏ thôi hắn cũng cảm thấy được. Đang cảm thấy kì lạ thì tên đại ca cảm thấy có một cái thứ gì lạnh lạnh dí vào cổ hắn từ phía sau. Hắn hoảng hốt quay đầu lại nhìn thì thấy Vương Minh đang đứng đó và cái vật lành lạnh đang kề trên cổ hắn chính là con dao mổ tiết lợn của hắn. Gặp quỉ rồi!
Còn tên đàn em của tên này nhìn thấy cảnh này thì sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy, con dao cầm trên tay rơi xuống mặt đường nhựa. Miệng lắp bắp
“Ma… ma… gặp ma rồi”
Vương Minh nhìn thấy tên đàn em này mà buồn cười. Có vẻ như đây là lần đầu tiên đi cướp của hắn thì phải. Nhìn kĩ lại bộ dạng tên này, hắn gầy còm, chân tay trông chả có tí cơ bắp nào cả đấy là chưa kể hắn còn đang đeo một cặp kình. Vì vậy Vương Minh dễ dàng đoán được thằng này chắc là một tên mọt sách chính hiệu, có lẽ do hoàn cảnh nên mới đi làm cướp.
Ngược lại với tên đàn em, tên đại ca có vẻ bình tĩnh hơn đôi chút. Nguyên nhân là hắn đã lăn lôn trong xã hội nhiều năm nên hắn biết Vương Minh không phải là ma, hắn chỉ là một cao thủ có võ công cao cường mà thôi. Biết mình hôm nay đen đủi rồi, thực lực của thằng nhóc kia rất cao hắn không phải đối thủ vì vậy hắn dùng cách mềm mỏng:
“Đại ca, bọn em có mắt không tròng, xin đại hiệp tha mạng. Đại hiệp ngày thây thế này được không. Em và tiểu Trương là người thôn Hoa Huệ, ở trong thôn có xe móc đến đó kêu người đưa xê đại ca về thôn sửa chữa, chi phí bọn em trả coi như là bồi thường cho đại ca”
Suy xét lời đề nghị này thấy cũng không tồi tồi. Xe hắn hỏng cần phải sửa mà nhìn trời cũng sắp tối rồi, Vương Minh cần tìm môt chỗ nghỉ ngơi và ăn nữa. Lại nhìn thấy dáng vẻ nghèo khổ của hai người này Vương Minh hơi động lòng. Tuy hắn là sát thủ nhưng thật ra lòng hắn rất lương thiện, trong chục năm làm sát thủ hắn chưa hết giết một người vô tội nào cả nhưng kẻ hắn ám sát không phải là trùm buôn ma túy, tội phạm giết người, lão đại hắc đọa đại gian đại ác,… đều là những kẻ đáng chết đến ngàn lần. Vì vậy tính cách của hắn giống như Tà lão đã nhận xét hắn là người bề ngoài là ma quỉ nhưng bên trong lại là phật. Hơn nữa hắn từng có thời thơ ấu sống dưới tầng đáy của xã hội nên hắn hiểu rõ nỗi cơ cực của những người này, không muốn làm khó hai tên này Vương Minh nói:
“Thôn Hoa Huệ à. Cách đây có xa không”
“Không xa, không xa đâu. Chỉ cách đây có 2 km thôi. Cứ đi theo con đường này là đến” Thấy Vương Minh đồng ý, tên đại cao mừng rơn lên, vội đáp.
Cách đây 2 km hèn chi vừa rồi Vương Minh dùng di năng quét một lượt mà không thấy. Tính ra cũng không xa lắm, đi đến đây chắc trời mới chập tối thôi. Vương Minh liền thu dạo lại quay người đi.