Vì Hắc Cẩu đã đi xe của Vương Minh nên không còn cách nào khách Vương Minh phải lên xe của Dương Hân. Ngồi lên chiếc xe Toyota có phần cũ nát, Vương Minh nhìn nội thất bên trong xe nói
“Sao cô phải đi cái xe cũ nát này làm gì. Sao không giống như mấy ông quan tai to mặt lớn khác đi Mec hay Audi chẳng hạn. Chẳng lẽ chính quyền thành phố Giang Kiều này nghèo đói đến mức không cấp nổi cho phó thị trưởng thường trực của họ một chiếc xe khá khẩm hơn sao”
Dương Hân nhếch mép cười nói
“Họ có cho tôi nhưng tôi không muốn dùng xe công làm việc riêng. Mà tôi thích đi chiếc xe này hơn bởi có một số kỉ niệm gắn chặt với nói”
Thấy Dương Hân nói như vậy Vương Minh cũng không tiếp tục chủ đều nhàm chán về xe cô nữa. Hắn nhìn Dương Hân rồi nói
“Hình như cô có gì muốn hỏi tôi thì phải”
Dương Hân gật đầu xác nhận
“Tôi muốn hỏi bao giờ thì kết thúc?”
“Kết thúc gì?”
“Kết thúc cái tình trạng hỗn loạn hiện nay”
Vương Minh ngửa đầu tựa về phía sau, giọng nhàn nhạt nói
“Cũng không biết nữa. Chắc là muộn hơn dự tính của tôi bởi lúc này xuất hiện một đám kì đà cản mũi”
Dương Hân gật đầu. Trong lòng nàng hiện giờ muốn cái tình trạng hỗn loạn này chấm dứt càng nhanh càng tốt bởi sự bất mãn nhân dân Giang Kiều sắp lên tới đỉnh điểm. Mọi người dân hiện giờ đều quy rằng thành phố Giang Kiều hỗn loạn như hiện nay là do chính quyền thành phố bất lực trong việc kiểm soát. Nếu cứ tiếp tục thế nàng, Dương Hân e rằng cái ghế của mình vừa ngồi, còn chưa ấm chỗ chắc là đã bị đánh bật ra rồi. Vương Minh nhìn thấu tâm sự của Dương Hân, hắn nói thêm một câu trấn an nàng ta.
“Yên tâm đi. Tin tưởng bọn tôi sẽ cố gắng hết sức dẹp yên tình trạng này trong thời gian ngắn nhất”
“Hi vọng là vậy”
Dương Hân nói. Vương Minh cười cười rồi nhìn ra bên ngoài cửa xe. Lúc này xe của hai người đang đi qua con phố mua sắm sầm uất nhất của thành phố Giang Kiều. Theo như trí nhớ của Vương Minh, lần trước đến đây thì con phố này chật ních người, kẻ mua người bán thế mà giờ đây vắng vẻ vô cùng, số người đi lại mua bán thưa thớt đến đáng thương. Nhìn con phố sàm uất nhất còn trong tình cảnh như thế này thì Vương Minh không cần đến cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh của các nơi khác ra sao. Suốt đoạn đường đi còn lại Vương Minh và Dương Hân không nói gì với nhau cả bởi cả hai người đều biết giữa bọn họ không có bất cứ điểm chung để lấy làm chủ đề mà nói chuyện phiếm. Mãi đến khi đến ngôi nhà Hắc Cẩu mua thì Vương Minh mới mở miệng nói
“Muốn vào nhà ngồi chơi chút không?”
Dương Hân gật đầu. Vương Minh bước xuống xe trước để mở cổng. Dương Hân đỗ xe xong thì cùng với Vương Minh đi vào trong nhà. Vào trong phòng khách Vương Minh theo đúng phép lịch sự của chủ nhà hỏi Dương Hân
“Dương Hân, cô ưống gì? Nước hoa quả, coca hay nước lọc”
“Cho tôi nước hoa quả”
Dương Hân ngồi xuống ghế salon nói. Vương Minh mang cho nàng ta một cốc nước hoa qua rồi cũng tự lấy cho mình một lon coca, ngồi xuống đối diện nàng, Vương Minh uống một ngụm coca nói
“Tôi thấy hình như cuộc sống của cô ở nơi mấy cũng không mấy tốt đẹp thì phải”
“Không sai. Không chỉ không tốt đẹp mà là rất tồi tệ là đằng khác”
Vương Minh nhận ra trong giọng của Dương Hân có sự cay đắng và uất hận vô cùng, điều này chứng tỏ ở trong thành ủy nàng ta chịu đựng rất nhiều sự ủy khuất. Vương Minh là người đưa nàng đến đây nên cũng cảm thấy mình phải có chút gì đó gì đó. Chẳng phải người xưa có câu tiễn phật là phải tiễn đến tây thiên sao. Vương Minh hỏi
“Nói thử cho tôi xem nào”
Vương Minh gác hai chân lên lên mặt bàn, tư thế ngồi này của hắn giống như là đang nghe thuộc hạ báo cáo công việc vậy, phải nói là rất bất lịch sự nhưng Dương Hân biết Vương Minh là một con người tùy tiện nên cũng không để tâm, nàng nói về tình cảnh hiện giờ của mình
“Lúc trước khi đến đây tôi cứ nghĩ mình nhất định sẽ tìm ra một khe hở để chen chân vào trong thành ủy hoặc thị ủy của thành phố Giang Kiều. Nhưng sau khi đến đâu hơn một tuần tôi nhận ra một sự thật đau lòng là mình không có bất cứ cơ hội nào cả. Thị ủy và Thành ủy đã trở thành lãnh địa riêng của Bí thư và Thị trưởng, đại bộ phận nhân viên làm việc ở hai nơi này đều là người của họ. Người của tôi đến thì cũng chỉ xếp vào những bộ phận không có thực quyền. Nói tóm lại là tôi hiện giờ ở trong cái chính quyền này chỉ là bù nhìn, có cũng được không có cũng không”
Nói xong câu cuối này khóe miệng Dương Hân nở nụ cười nhạt tự giễu. Vương Minh gật đầu, hắn đã hiểu sơ qua tình hình hiện nay của Dương Hân. Cũng phải thôi Phan Thiên Uy và Phùng Tích Phạm đã làm ở đây lâu năm, hệ thống rễ con đã ăn sâu vào thành phố này, một người mới như Dương Hân muốn chen chân vào thì quả thật là không có cơ hội trừ phi… Vương Minh nói
“Tạm thời cô chịu khổ một chút. Âm thầm điều tra xem hai tên này có chứng cứ phạm pháp gì không như là nhận hối lộ, quan hệ tình cảm lăng nhăng,… Tôi không tin một đám tham quan như bọn chúng lại không nhận một xu hối lộ hay bao nuôi bài em minh tinh”
Dương Hân nheo mắt nhìn Vương Minh khiến Vương Minh cảm thấy hơi khó chịu. Một lúc sau Dương Hân mới cười khúc khích nói
“Không ngờ anh cũng hiểu về quan trường nhỉ”
Vương Minh nhìn nụ cười của Dương Hân thì có chút mê mẩn. Dương Hân là một mĩ nhân, chẳng qua bình thường vì là người làm trong quan trường nên nàng ta luôn vác một bộ mặt lạnh lùng và trầm ổn đến vô tình, gọi nàng là mĩ nhân bằng giá cũng không có gì là quá đáng cả. Nay nụ cười nở hiếm có xuất hiện trên mặt người đẹp thử hỏi một thằng đàn ông như Vương Minh chịu sao nổi mà không bị thất thần chứ. Nhưng phải nói bản lĩnh của Vương Minh không hề kém chút nào, hắn chỉ mê mẩn trong giây lát rồi rất nhanh lấy lại tinh thần cười lớn nói
“Rảnh rỗi ngồi đọc mấy cái bộ truyện thể loại quan trường nên cũng gọi là biết đôi chút”
“Ồ hóa ra là vậy”
Dương Hân gật đầu coi như là chấp nhận lời giải thích này của hắn. Nàng nói tiếp
“Ta cũng đã nghĩ qua điều này nhưng mà bọn chúng đều là cáo già thanh tình rồi. Làm việc rất kín kẽ, không tìm ra bằng chứng chứ không thì làm sao có thể giữ được ghế lâu như vậy”
Vương Minh gật đầu. Lời của Dương Hân nói hoàn toàn là không phải không đúng. Nhưng Vương Minh tin rằng trên đời này không có gì là hoàn hảo cả, giống như một hiền triết đã nói trên đời không có bức tường nào kín gió cả. Nếu kiên trì thì kiểu gì cũng tìm ra được điểm đột phá. Vương Minh liền nghĩ đến những người xung quanh của hai tên này. Phùng Tích Phạm thì hắn không biết mấy nhưng tư liệu về Phương Thiên uy thì hắn có cả đống, Vương Minh nghĩ nếu muốn bắt thóp được Phương Thiên Uy thì mục tiêu ra tay không ai có thể thích hơn là Phương Minh, em trai hắn và cũng làm kẻ thay mặt hắn lãnh đạo Uy Thiên bang. Kiểu gì từ trong miệng hắn cũng cậy ra một số tin tức quan trọng nào đó. Nghĩ vậy Vương Minh liền nói
“Như thế này đi. Bên phía tên Phương Thiên Uy thì để tôi lo. Còn bên tên bí thứ Phùng Tích Phạm thì là của cô. Tạm thời trong khoảng thời gian này tôi nghĩ cô nên cũng cố lực lượng đi”
“Không cần anh nhắc tôi cũng biết làm gì”
Dương Hân híp mắt cười. Vương Minh cũng nở nụ cười, nói
“Biết làm thế nào là tốt rồi”
Vương Minh tiễn Dương Hân ra ngoài cửa. Đến khi trở vào khuôn mặt tươi cười lúc trước của hắn hoàn toàn bị biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt âm hàn, bừng bừng sát khí trông vô cùng dọa người. Vương Minh đi xuống tầng hầm của tòa nhà. Vào trong căn phòng duy nhất của tầng hầm thấy Thiết Quyền đang bị treo lên ở giữa phòng trên khóe miệng xuất hiện vài tia máu đỏ tươi, còn Hắc Cẩu thì ra sức dùng tay đấm vào vùng bụng và mạn sườn của hắn, vừa đấm Hắc Cẩu vừa gào lên
“Có nói không”
Thiết Quyền vẫn cứng miệng im lặng. Hắn chỉ nhổ miếng nước bọt chứa đầy máu trong miệng mình ra rồi vẫn im lặng tiếp. Vương Minh nhìn cơ thể Thiết Quyền thì thấy cũng không phải là vãm vỡ hay cường tráng cho lắm, bất quá chăng chỉ là trên người hắn chi chít vết sẹo ngang dọc do dao chém, chứng tỏ hắn từng xông pha chém giết không ít. Mấy cú đấm của Hắc Cẩu đối với hắn cũng chẳng tính là gì. Vương Minh không nói gì chỉ đứng yên ở ngoài cửa quan sát. Quả nhiên đúng như Vương Minh đã đoán, thể lực của Hắc Cẩu vốn không nói là tốt nên chỉ đấm đá hắn thêm một lúc thì cả người mệt mỏi, thở phì phò vè mệt và tức giận. Hắn chửi ầm lên
“Đ** thằng chó này cứng miệng thật”
Vương Minh thấy vậy thì cười cười rồi mới đi đến cạnh Hắc Cẩu, đặt tay lên vai hắn nói
“Mệt rồi thì đi nghỉ đi. Lên trên kia ngồi điều hòa, uống cốc nước lạnh cho hạ hỏa. Ở đây để anh lo liệu”
“Vâng”
Mặc dù trong lòng Hắc Cẩu muốn ở lại tiếp tục dạy dỗ cho tên Thiết Quyền để hả giận vụ hắn dẫn người tập kích lần trước nhưng đại ca đã lên tiếng thì Hắc Cẩu không thể không nghe được, đành quay lưng lên phòng khách. Vương Minh kéo cái ghế gỗ ọp ẹp ở gần đó, ngồi xuống trước mặt Thiết Quyền.
“Mày tên gì? Biệt hiệu là gì? Có chức vụ gì trong Tam Hổ bang?”
Thiết Quyền vẫn không nói gì. Vương Minh biết có hỏi nữa thì hắn cũng sống chết không chịu nói giữ nguyên bộ dạng chết không sợ súng. Vương Minh cũng chả buồn hỏi nữa hắn đứng dậy đi đến. Giờ giờ tay vào cái bụng của Thiết Quyền, gật gật đầu nói
“Ừm. Rất ít mỡ thừa”
Nói xong lập tức vung một nắm đấm vào mạn sườn bên trái của Thiết Quyền.
“Hự”
Thiết Quyền kêu lên một tiếng, miệng Thiết Quyền há hốc không ngậm lại được kèm theo đó là một tiếng “rắc” rất nhỏ vang, khuôn mặt hắn co dúm lại vì cơn đau truyền đến ở mạn sườn. Hắn biết chắc chắn xương sườn của mình đã bị cái tên trước mặt đấm gãy. Đến lúc này trên trán của Thiết Quyển nhẽ nhại mồi hôi, biểu tình từ đau đớn chuyển sang sợ hãi. Lúc đầu cái tên trước đấm không mấy có lực nên hắn giở trò cứng miêng thành công. Vừa thấy tên tiếp theo bước lên, nhìn bộ dạng gầy gò trông giống với một tên mặt trắng thì Thiết Quyền chả thèm để vào mắt, nghĩ rằng chắc tên này còn yếu hơn cả tên trước. Nhưng nào ngờ trông bộ dạng yếu đuối như vậy mà một đám đem toàn bộ xương sường bên trái của hắn đấm nát, điều này khiến Thiết Quyền hoảng sợ đến tột độ. Hắn biết nếu mình còn cứng miệng thì hậu quả e rằng sẽ rất thảm. Vương Minh nhìn biểu hiện của hắn đúng là biểu hiện mà mình cần thì vỗ vỗ khuôn mặt của Thiết Quyến nói
“Giờ nói được chưa?”
“Đại ca, em xin nói”
Thiết Quyền giọng có chút không tình nguyện nói. Vương Minh ngồi xuống cười hả hả nói
“Thế mới là bé ngoan chứ. Nói tên gì? Vị trí gì trong Tam Hổ bang”
“Lê Trí Vân, anh em trong bàn gọi là Thiết Quyền. Là Quân sư của Tam Hổ bang”