Vương Minh tỉnh lại thì trời đã sáng. Hắn xuống giường vặn mình vài cái rồi đi vào phòng tắm. Bước ra khỏi phòng tắm, Vương Minh chợt nhớ ra một chuyện. Hắn liền rút điện thoại gọi cho Tô Hải. Sau ba hồi chuông thì Tô Hải bên kia mới bắt máy. Lâu lâu rồi Vương Minh không nghe giọng Tô Hải nên khi Tô Hải cất giọng trầm ấm của mình lên thì Vương Minh cảm thấy trong lòng có chút gì đó không nói lên lời. Vương Minh cười chào hỏi
“Tiền bối đã trở về chưa?”
“Chưa, bên này ta còn chút việc. Tiểu tử nhà người không phải tự dưng ăn no rửng mỡ gọi điện hỏi thắm đấy chứ. Có chuyện gì nói đi”
Vương Minh kể qua về Bản thể cho Tô Hải nghe, hắn muốn nghe một số ý kiến của Tô Hải nhưng câu trả lời của Tô Hải khiến hắn thất vọng vô cùng.
“Hiện tưởng này ta chưa từng thấy ghi lại bao giờ nên cũng không biết thế này”
“Thật là không có trong các ghi chép sao?”
“Phải. Hắc ám nội khí muôn hình vạn trạng, là một loại khí kì ảo phụ thuộc vào vật chủ. Bất quả ta sẽ nghiên cứu một chút. Nếu có tin tức gì thì sẽ gọi lại cho ngươi”
“Được”
Vương Minh đáp. Trong lòng rất thất vọng nhưng Vương Minh biết đây là điều không thể khác. Đúng vậy hắc ám nội khí là thứ nội khí kì lạ, nó thiên biến vạn hóa không thể nào lần được vì vậy nếu có một số thứ chưa từng xuất hiện trong ghi chép thì cũng không có gì là bất ngờ cả. Vương Minh cúp điện thoại, tâm trạng buồn bã đi xuống phòng khách. Lúc này trong phòng khách lớn chỉ có mỗi mình Hắc Cẩu đang ngồi ăn bánh mì, hai mắt chăm chú dán chặt vào màn hình ti vi. Mãi đến khi Vương Minh đặt mông xuống ngồi cạnh hắn thì Hắc Cẩu mới phát hiện ra Vương Minh. Hắc Cẩu nói
“Lão đại, anh dậy rồi à. Ăn bánh mì đi”
Nói xong lấy một chiếc bánh mì trên bàn đưa cho Vương Minh rồi lại tiếp tục chăm chú xem ti vi. Vương Minh nhận cánh bánh mì, cắn một miếng rồi nhìn sang Hắc Cẩu thấy hắn chăm chú thì kì lạ. Ngước nhìn lên ti vi thì thấy bên trong đó đang chiếu một bộ phim kiếm hiệp của Trung Quốc. Vương Minh hỏi
“Phim gì vậy?”
“Thần điêu đại hiệp”
Hắc Cẩu đáp. Vương Minh gật đầu, hắn cũng đã nghe qua về bô phim này. Đây là một bộ phim được chuyển thể từ tác phẩm kiếm hiệp cùng tên lừng danh của nhà văn Kim Dung. Hắn trong lúc rảnh rỗi đã đọc qua bộ truyện này. Nhìn trên ti vi thì thấy bộ phim đang chiếu đến đoạn Chu Bá Thông cùng với Tiểu Lonh Nữ bị kẹt trong hang động, bên ngoài có quân Mông Cổ vây hãm. Lúc này Chu Bá Thông đang dạy Tiểu Long Nữ một tay vẽ hình trong còn một tay vẽ hình vuông. Nhìn thấy cảnh phim này thì trong đầu hắn xuất hiện một vụ nổ lớn, hai mắt Vương Minh sáng quắc lên, hắn vỗ mạnh vào đùi nói
“Có thế mà không nghĩ ra”
Hắc Cẩu cũng bị hành động của Vương Minh làm cho giật mình. Hắn quay sang nhìn Vương Minh khó hiểu hỏi
“Lão đại…?”
Không đơi Hắc Cẩu nói tiếp thì Vương Minh đã chạy lên trên phòng, đương nhiên là hắn không quên cầm theo cái bánh mì bữa sáng của mình bởi đêm qua tập luyện đã hao tổn rất nhiều thể lực nên bây giờ cái bụng của hắn đang kêu gào thảm thiết biểu tình, đòi có thứ gì đó bỏ vào. Vương Minh hứng chí muốn thử xem phương pháp vừa nghĩ ra, tuy rằng có chút viển vông nhưng cũng không phải là không có cơ sở. Nhưng có vẻ như ý định của hắn không thành bởi vừa bước chân vào trong phòng thì điện thoại reo lên. Nhìn số máy là Lâm Yên Yên gọi, Vương Minh bắt máy nói
“Em gái, gọi anh có chuyện gì vậy?”
“Anh không nhớ đã hứa gì sao?”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh tức giận của Lâm Yên Yên. Vương Minh cố nhớ là mình đã hứa gì với cô bé này không nhưng nhớ mãi cũng không ra được. Hắn hỏi
“Anh đã hứa gì sao?”
Nghe thấy Vương Minh hỏi như vậy thì nộ khí của Lâm Yên Yên như ngọn lửa gặp gió, cảnh lúc càng thinh, nàng ta hét vào điện thoại
“Anh đã hứa hôm nay dẫn em với hai chị dâu đi chởi Giang Kiều vậy mà bây giờ vẫn chưa đến đón bọn em là sao?”
Tiếng hét của Lâm Yên Yên khiến Vương Minh ù ù hết cả tai, mãi một lúc sau thì tai mới khôi phục lại. Hắn cũng nhớ đến lần trước Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận có nói đến việc này lại nhìn lịch trên tường thì thấy hôm nay đã là chủ nhật. Vương Minh vỗ đâu cười cười vì sự đãng trí của mình. Hắn ở Giang Kiều này nhàn rỗi không có việc gì làm nên cũng không chú ý đến ngày tháng thế nên quên béng mất. Vương Minh giọng cười cười, hối lỗi nói
“Anh biết rồi. Các em đang ở đâu để anh đến đón”
“Bọn em đang ở trạm thu phí ở quốc độ”
“Được rồi. Đợi một lát anh đến ngay”
Nói xong Vương Minh cúp máy, vội vào chạy vào gara lấy con xe Matiz vừa sửa xong phi đến trạm thu phí trên đường quốc lộ với tốc độ nhanh nhất. Lúc hắn đến nơi thì vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn thấy Lâm Yên Yên đang đứng cạnh một chiếc xe mà nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là xe của tên công tử Phan Hoàng. Nghi nghi hoặc hoặc, hắn đỗ xe song song gần với xe của Lâm Yên Yên, đi đến gần cô em gái kết nghĩa hắn nở một nụ cười nói
“Xin lỗi đã để mọi người phải chờ lâu”
Nhưng nụ cười của hắn không được bao lâu thì trở lên méo xệch trông xấu vô cùng. Nguyên lại là cánh cửa xe ô tô mở ra, lần lượt Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai bước xuống, hai người một trái một phái ôn nhu nắm lấy hai cánh tay của hắn, Vương Minh đang tận hưởng được cảm giác gần gũi thì thấy khuôn mặt hầm hầm của Trần Thanh Thanh lò ra ngoài. Vương Minh trợn mắt nhìn Nguyễn Giai Giai hỏi
“Sao cô ta lại đi theo các em”
Nguyễn Giai Giai tỏ vẻ ái ngại vì đã không thông báo trước, nàng nhón chân lê, ghé sát đôi môi khiêu gợi, một mùi hương xử nữ quyến rũ phả vào mũi Vương Minh khiến tâm tình hắn nhộn nhạo cả lên. Nếu ngại không phải nơi đây có người thì chắc có lẽ hắn đã bế nàng vào xe, chạy ngay đến một khách sạn nào đó mà đại chiến một phen rồi. Nguyễn Giai Giai nói
“Trong lúc ăn trưa chị Thanh Thanh nghe thấy bọn em muốn xuống Giang Kiều chơi với anh nên muốn đi theo. Em thấy dạo này tâm trạng của chị ấy không tốt nên đồng ý để chị ấy đi theo”
Vương Minh gật đầu cũng không biết làm gì nữa bởi nàng ta đã đến đây rồi chẳng lẽ lại đuổi nàng về Đông Doanh. Lúc này Phan Hoàng bước xuống xe, khuôn mặt cười đến ngoắc cả miệng ra, đứng bên cạnh Lâm Yên Yên nói
“Lão đại, lâu lắm không gặp, nhớ anh muốn chết”
Vương Minh nhăn mày nhìn Phan Hoàng. Hắn cảm thấy ngữ khi của Phan Hoàng có gì đó không đúng thì phải. Lại nhìn thấy Lâm Yên Yên lúc này đang trừng mắt nhìn Phan Hoàng còn Phan Hoàng thì vẫn cười cười như không để ý đến ánh mắt của nàng ta thì Vương Minh trong đầu đã đoán được bảy phần. Vương Minh cười nói
“Được rồi mọi người muốn đi đâu nào”
“Nghe nói Giang Kiều có nhiều núi rất đẹp, chúng ta đi leo núi cắm trại đi”
Lâm Yên Yên đề nghị. Vương Minh gật đầu, hắn cùng với Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận lên xe Matiz chạy trước mở đường. Vừa lái Vương Minh vừa trò chuyện với hai người, lại thấy hai người Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai hết sức thân mật không khác gì chị em ruột thì đoán chắc quan hệ của các nàng đã lên một tầng mới rồi. Nguyễn Giai Giai cười cười nói với Vương Minh
“Anh Minh bao giờ anh trở lại Đông Doanh”
Vương Minh đảo đảo mắt thầm tính toán một chút rồi nói không chắc chắn
“Sớm nhất là trong tuần sau anh mới trở về được. Có chuyện gì sao Giai Giai”
“Không là như thế này. Cha em muốn mời anh đến nhà ăn cơm.
“Ồ ra thế. Cha vợ có lệnh thì con rể đương nhiên phải đến rồi”
Nguyễn Giai Giai nghe Vương Minh nói vậy thì khuôn mặt đỏ bừng lên, miệng nở nụ cười hanh phúc vô cùng. Triệu Vận ở bên cạnh cũng không cảm thấy có gì tủi thân, ngược lại còn cảm thấy có chút vui mừng thay cho Nguyễn Giai Giai, liền véo vào eo thon của Nguyễn Giai Giai trêu trọc nàng. Không khí trong xe trở lên vui vẻ nên quãng đường mặc dù khác xa nhưng rất nhanh đã đến nơi. Vương Minh dẫn nàng đến một ngọn núi ở phía tây bắc thành phố Giang Kiều, lần trước Vương Minh đã đi khắp mấy ngọn núi xung quanh thì thấy ngọn núi này là nơi tốt nhất. Không khí trong lành, quanh cảnh hùng vĩ mờ mờ ảo ảo trong màn sương tuyệt đối là cảnh vật tuyệt sắc nhân gian. Mọi người xuống xe, Vương Minh quay người về phía đám Nguyễn Giai Giai đang thích thú ngắm nhìn xung quanh nói
“Mọi người cảm thấy thế nào”
“Quá đẹp ý”
Lâm Yên Yên không kìm nổi mà thốt lên. Vương Minh cười cười rồi cũng với Phan Hoàng dọn mọi thứ ra, còn bốn người đẹp thì đang nô đùa chụp ảnh gần đó. Vương Minh đặt vỉ nướng xuống, huých vào cánh tay của Phan Hoàng, giọng lạnh lùng hỏi
“Mày với Yên Yên thế nào hả”
Phan Hoàng thấy ngực khí lạnh như băng của Vương Minh thì trong lòng run sợ, hắn nhớ đến một lần trong quán bar đã thấy Vương Minh dùng ngữ khí này. Phan Hoàng lắp bắp không nói lên lời.
“Vương… Vương Minh, tao… tao…”
“Tao tao cái gì. Tao muốn hỏi là mày yêu Yên Yên thật lòng hay là tính chơi bời. Nếu mà tính chơi bời thì đừng trách tao không nể mặt anh me bạn bè”
“Không không, tao yêu Yên Yên thật lòng mà”
Phan Hoàng vội vàng nói. Thấy hắn nói vậy Vương Minh như biến thành co người khác, hỉ hỉ hả hả cười nới với Phan Hoàng
“Nào được rồi. Kẻ cho tao sự tích tình yêu của hai bọn mày đi. Theo tao nhớ thì mày không phải mẫu người mà Yên Yên thích, tại sao cô bé đó lại chấp nhận mày chứ nhỉ”
“Bây giờ mới chỉ là bạn trai tạm thời thôi”
Nói xong Phan Hoàng liền kẻ một loạt thiên tình sử của mình. Nói ra thì cũng buồn cười, tên này hồi tiền đầy túi thì coi con gái như là một thứ vui, chỉ yêu vài ngày chán rồi bỏ lại tìm cô khách. Nhưng bây giờ tiền trong túi hắn cũng không còn dư dả ăn chơi đập phá như trước nữa nên dần dần hắn cũng đổi tính, nhận ra một số điều. Lúc đó hắn muốn tìm một người bạn gái đích thực nhưng sự thực luôn phũ phàng con gái giờ đây toàn nghĩ về vật chất nên với cái túi luôn thủng thì thật khó để tìm người yêu a. Thế là không biết nghĩ gì hắn lại nhắm đến Lâm Yên Yên, trong ấn tượng của Lâm Yên Yên thì Phan Hoàng chỉ là một tên công tử ăn chơi, vô tích sự nên cho dù Phan Hoàng dùng mọi thế tấn công đều bị nàng ta đánh bật lại. Người ta thường nói thứ nào khó chinh phục thì con người càng khao khát chinh phục nói, lại nói dần dần tiếp xúc thì Phan Hoàng thật sự có cảm tình với con người của Lâm Yên Yên vì vậy học theo Vương Minh ngày ngày vác cái mặt dày lững thững đi theo Lâm Yên Yên. Cuối cùng Lâm Yên Yên đành đồng ý bất quá có thời gian thử thách nửa năm. Vương Minh nghe xong thì ôm bụng lăn ra cười, thấy vậy Phan hoàng mặt đỏ bừng vừa vì ngượng lại vừa tức giận hắn nói
“Mày có phải là anh em tốt của tao không vậy”
Vương Minh cười một lúc cho đã rồi mới nói
“Đương nhiên là bạn rồi. Vì là bạn nên tao có lời khuyên cho mày”
“Lời khuyên gì?”
“Con bé Yên Yên này là loại ngoài cứng trong mềm, chịu khí chiều chuộng ôn như với nó một chút thì sớm muộn ngày đại thắng của mày sẽ đến”
Nghe Vương Minh nói vậy thì hai mắt Phan Hoàng sáng rực lên, vội khắc sâu những lời vàng ý ngọc này vào trong đầu