Dương Ân và Dương Kiệt đã đến gần địa bàn của tộc Huyết Giao, nơi này có không ít nhân tài đã lui tới, cũng có không ít Huyết Giao và Huyết Mãng xuất hiện, Huyết Mãng là họ hàng gần của Huyết Giao cho nên vẫn có thể sống ở gần đó.
Dương Ân và Dương Kiệt một lần nữa tìm thấy một tấm bia đá, xung quanh đó có rất nhiều Huyết Mãng quấn quanh, không ai có thể đến gần.
Những nhân tài tới đây đều đang hợp lực muốn đánh chết đám Huyết Mãng đó để đoạt được tấm bia đá này.
“Chúng ta có ra tay không?”, Dương Kiệt hỏi Dương Ân.
"Không cần gấp, chờ bọn họ đánh không nổi nữa thì tính", Dương Ân đáp.
“Làm như vậy có chút không tử tế lắm”, Dương Kiệt ngượng ngùng nói.
"Vậy ngươi lên đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi".
"Ặc... huynh đệ chúng ta vẫn nên đồng tâm hiệp lực thì tốt hơn".
...
Xì xì!
Hai người muốn đứng đó chờ ngư ông đắc lợi cũng không dễ, đây là địa bàn của Huyết Mãng, cho dù bọn họ chưa muốn đánh vội thì đám Huyết Mãng cũng sẽ không bỏ qua bọn họ, đã bắt đầu có mấy con Huyết Mãng tấn công về phía bọn họ.
Dương Ân không ra tay, cho nên Dương Kiệt phải nghênh chiến.
Theo Dương Ân, nếu như Dương Kiệt không thể làm những việc lớn thì cũng nên nỗ lực một chút trong những việc nhỏ.
Có một con Huyết Mãng cường tráng nằm phía trước tấm bia đá, xung quanh nó còn có mấy con Huyết Mãng dài hơn mười trượng đang phun ra sương máu ẩn chứa khí độc khủng khiếp, dọa không ít nhân tài bỏ chạy.
Năm con Huyết Mãng cấp thiên này không ai có thể chống lại nổi.
Lúc này Dương Ân không đứng yên nữa, hắn thúc giục cánh Băng Nhẫn giết chết một trong số năm con Huyết Mãn.
Đánh rắn bảy tấc!
Mục tiêu của Dương Ân rất rõ ràng, cho dù có phải tiêu hao thận lực thì hắn cũng phải giết chết con Huyết Mãng trước mặt, trong lòng hắn thầm nói: "Đây chính là vật bổ thận!"
Đôi cánh Băng Nhẫn vô ảnh vô hình, sức sát thương của nó rất mạnh, trong tích tắc nó đã lướt tới phía trước con Huyết Mãng, rạch ra trên thân của nó một vết dài bảy tấc ở vị trí trọng yếu.
Xì!
Huyết Mãng gào thét thảm thiết, không ngừng hộc máu, tại vị trí bị rạch ra bảy tấc không ngừng trào máu khiến cho nó lăn lộn tại chỗ, không thể nào có thể sống sót.
Những con Huyết Mãng còn lại bị chấn động, bọn chúng nhanh chóng đổi mục tiêu phóng về phía Dương Ân cách đó không xa, há miệng lớn tấn công.
Tốc độ của bọn chúng đều rất nhanh, bọn chúng trườn tới đâu là cỏ cây nát tan tới đó, đất đá bị nghiền vụn, có một con Huyết Mãng đã dùng thân cuộn lấy một hòn đá lớn ném về phía Dương Ân.
Dương Ân không định giao chiến với bọn chúng, hắn điều khiển cánh Băng Nhẫn quay lại chém giết, đôi cánh Băng Nhẫn ẩn chứa huyền tinh khí sương tuyền sắc bén vô cùng, cho dù có thiên lân giáp cũng không thể chống đỡ. Đôi cánh đã dễ dàng rạch đôi bụng một con Huyết Mãng khác, khiến cho nó ngã xuống trên vũng máu.
Đám Huyết Mãng này đã đạt tới cảnh giới cấp thiên, toàn thân bộc phát ra huyết khí hết sức nồng đậm, chắc chắn bọn chúng sẽ không để cho Dương Ân dễ dàng tàn sát tất cả. Đám Huyết Mãng nhanh chóng đồng loạt phun ra sương máu mang kịch độc hướng về phía Dương Ân, nếu như là người khác khi nhìn thấy màn sương máu kịch độc này thì chắc chắn đã nhanh chóng rời đi, không dám ở lại chiến đấu với bọn chúng nữa.
Nhưng Dương Ân ngay cả độc ở địa bàn của Dạ Xoa còn không sợ thì làm sao có thể sợ sương máu độc của đám Huyết Mãng này, hắn di chuyển nhanh như chớp, đôi cánh Băng Nhẫn lại lướt tới công kích.
Xì!
Từng con Huyết Mãng lần lượt ngã xuống, vùng vẫy trong vô vọng, vị trí trọng yếu trên thân đều đã bị rạch ra, khó có thể khép lại, lại có thêm băng hàn khí xâm nhập vào thân thể của bọn chúng khiến cho bọn chúng nhanh chóng mất đi sức chiến đấu và hấp hối.
Dương Ân lướt qua lần cuối cùng để chém đầu của đám Huyết Mãng xuống và lấy thú hạch của bọn chúng ra. Đây là những vật liệu cần thiết cho quá trình luyện đan.
Trong lúc hắn đang định thu xác đám Huyết Mãng để làm món bổ thận thì lại có thêm nhân tài của tông môn khác từ đâu bay tới.
Mấy kẻ này không nằm trong số đám nhân tài vừa bỏ chạy lúc nãy quay lại, mà là nhân tài từ nơi khác mới bay tới.
Dương Ân quay đầu nhìn, phát hiện lại gặp phải "người quen", trong lòng không khỏi thở dài: "Thế giới này thật sự rất nhỏ".
Trong số những kẻ vừa tới thì có ba người là "người quen" của hắn, bởi vì hắn đã cướp của một người trong số họ, bây giờ bên trong không gian Càn Khôn của hắn vẫn còn giữ một số bảo bối của đối phương.
Những kẻ vừa tới cũng nhìn thấy Dương Ân đang thu dọn đám Huyết Mãng, có một kẻ quát lớn: "Tên nhóc thối tha, ở đây mà cũng có thể gặp được ngươi, đúng là thế giới này quá nhỏ".
Kẻ vừa quát chính là vương giả trẻ tuổi Nhạc Hâm mà Dương Ân đã gặp trong trận chạm trán với rùa vân bạc, đi cùng với hắn ta còn có Lý Tiêu đang cầm bầu rượu và Cố Hi có gương mặt trẻ con.
Lúc đó ba kẻ này cũng với Tống Tinh cùng nhau đến dãy núi Lang Yên luyện tập, vất vả lắm mới tìm được hàn băng thạch thì lại bị con rùa vân bạc cướp lấy, sau đó bọn họ lại gặp Dương Ân, vốn nghĩ rằng có thể khi dễ hắn nhưng không ngờ lại bị hắn dạy cho một bài học, thậm chí Nhạc Hâm còn bị cướp sạch, đây chính là một sự sỉ nhục rất lớn.
Nhạc Hâm vẫn luôn muốn trở lại giới phàm tục để tìm Dương Ân trả thù rửa hận, nhưng không thể đào ra được thời gian, bởi vì hắn ta phải lao đầu vào tu luyện, không thể để bản thân tụt lại phía sau.
Lần này hắn ta có may mắn giành được một suất trong trận khiêu chiến bảng Thiên Vương cho nên hắn ta lại càng quý trọng cơ hội này, quyết tâm phải tranh đoạt được vị trí cao so với các nhân tài khác ở đây.