Chỉ có Ngô Tam Hào, Kiều Tam Gia và Tào Kiến Đạt có địa vị ngang hàng mới không cần quỳ hành lễ.
“Miễn lễ cả đi!”. Đây vẫn là lần đầu tiên Dương Ân hưởng thụ cảm giác được mọi người quỳ lạy hành lễ, tâm trạng hắn rất sung sướng, bình tĩnh bảo mọi người đứng dậy.
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Dương Ân mang theo sự sùng bái nồng đậm. Trong lòng bọn họ, Dương Ân là thiếu niên truyền kỳ vĩ đại nhất ở Đại Hạ từ trăm năm nay, thanh danh vượt qua cả mấy người chiến vương Tử Thần, Bạch Mi Ưng Hoàng và Dược Viêm Hải.
Dương Ân bước xuống khỏi rùa vân bạc, đi đến trước mặt đám người Ngô Tam Hào, Kiều Tam Gia và Tào Kiến Đạt, chắp tay nói: “Các vị đại nhân, thật ngại quá Dương Ân đến muộn!”
“Ha ha, ngươi có thể tới đây là đã nể mặt mấy lão già chúng ta rồi!”, Ngô Tam Hào bật cười sang sảng nói.
Kiều Tam Gia khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, Thiếu Ân Vương gia, đáng lẽ ngươi không nên tổ chức hội đấu giá này đâu, nên mang vài món đồ hiến lên cho hoàng triều mới phải phép!”
Kiều Tam Gia vẫn luôn có một tấm lòng yêu nước vô tư vô hạn.
Tào Kiến Đạt bên cạnh cất lời: “Ha ha, Thiếu Ân Vương gia cống hiến cho hoàng triều còn ít à? Tướng gia chúng ta không thể yêu cầu quá nhiều được!”
Kiều Tam Gia khẽ vuốt râu, nói: “Là lão phu quá đáng rồi. Đi thôi, cùng vào thưởng thức xem vương gia lấy ra thứ tốt đẹp gì để bán đấu giá!”
“Mời các vị!”, Dương Ân tự mình dẫn đường cho bọn họ.
Dương Ân nhìn đám người đi vào trong một lượt, hoàn toàn không thấy người mà mình hi vọng tới đây, trong không khỏi cảm thấy hơi mất mát.
Đúng lúc bọn họ sắp đi vào trường đấu giá, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Hoàng thượng giá lâm!”
Lúc này hiện trường hoàn toàn vỡ òa.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!". Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người lại một lần nữa quỳ xuống đồng thanh hô lên.
Tân hoàng Đường Hiểu Hàm ngồi trong liễn long phượng tám người khiêng từ từ đi tới, nàng ta mặc kim bào long phượng, cả người tản ra một luồng hơi thở cao quý khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hai bên nàng ta đều là hộ vệ cấp vương, trong đó bao gồm cả Vạn Lam Hinh. Cô ta đi trước mở đường, cũng là người có dáng vẻ cực kỳ bắt mắt. Trên người cô ta mặc chiến giáp, ngồi trên yêu báo, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ánh nhìn sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng dễ dàng.
Đoàn người này khoảng chừng một trăm lẻ tám người, bên đường lại càng có nhiều nội hộ vệ âm thầm bảo vệ, người không liên quan không thể nào dễ dàng tiếp cận.
Sau khi Dương Ân nhìn thấy Đường Hiểu Hàm tới, trên mặt hắn xuất hiện cười, vui mừng như mở cờ trong bụng.
Trước đó Đường Hiểu Hàm từ chối lời mời của Dương Ân, hắn rất khó chịu, hiện giờ nàng ta lại cho hắn một bất ngờ.
Dương Ân, Ngô Tam Hào, Kiều Tam Gia và Tào Kiến Đạt cùng các vị quan liên can lục tục nghênh đón.
“Cảm ơn nữ hoàng đã tới!”, Dương Ân cảm kích nói với Đường Hiểu Hàm.
“Không phải sắp tổ chức hội đấu giá hay sao? Đứng ngơ ở đây làm gì, bổn hoàng muốn tận mắt xem xem nơi này có thể có thứ gì hay ho!”, Đường Hiểu Hàm không bước xuống khỏi tháp, cũng không nhìn sang Dương Ân mà nhìn các quan viên khác đang qua đây nhàn nhạt nói.
“Cung nghênh Hoàng thượng!”, Dương Ân tự mình lên tiếng.
Vì thế, Đường Hiểu Hàm được tám người khiêng vào trong phòng đấu giá, những người khác đều theo vào.
Sau khi bọn họ đều đi cả vào trong, đám người ở đây đều không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán.
“Thiếu Ân Vương gia giỏi thật đấy, ngay cả nữ hoàng cũng mời tới đây, thật sự không hổ là thần tượng của ta!”
“Chứ còn gì! Thiếu Ân Vương gia là truyền kỳ số một ở Đại Hạ chúng ta, hắn và nữ hoàng bệ hạ trông đúng như một đôi trai tài gái sắc. Bọn họ mà ở bên nhau thì đẹp đôi biết mấy!”
“Thiếu Ân Vương gia không chỉ có sức chiến đấu kinh người lại còn có được thuật luyện đan, chỉ sợ sẽ rời khỏi nơi này của chúng ta, bước vào giới siêu phàm ấy chứ!”
“Nói những cái này thì có ý nghĩa gì, quá xa vời với chúng ta. Xem xem còn có thể mua vé vào trong hay không đi!”
...
Tất cả những gì trước hội đấu giá đều rơi vào trong tầm mắt của người có tâm.
Ở phía xa xa có người đứng ở lầu các chăm chú quan sát nơi này, bọn họ đều đội khăn che mặt, hoàn toàn không thấy rõ bộ dáng ra sao.
“Không ngờ rằng ngay cả tân hoàng cũng đến, chuyện này càng thú vị hơn rồi”, một người trong số đó nói.
“Các chủ, người của chúng ta đều đã trà trộn vào trong hội đấu giá rồi. Nếu bọn họ đánh nhau chỉ e là ngay cả tân hoàng cũng sẽ không lo được”, một kẻ khác nói.
“Thế thì càng tốt, nếu có thể xử lý cả nữ hoàng trong đám đó nữa, Đại Hạ chắc chắn sẽ đại loạn. Các ta sẽ có thể đứng từ xa làm ngư ông ngồi xem trai cò đánh nhau!”
"Các chủ anh minh!"
...
Lại ở một phương hướng khác, có một đội ngũ ẩn nấp trà trộn trong đám dân chúng, không một ai chú ý tới sự tồn tại của bọn họ.
Sau khi người cầm đầu liên tục ra chỉ thị, bọn họ đều hóa trang thành dân thường, lẩn vào trong hội đấu giá.
Nhân số của nhóm người này không hề ít, hơn nữa còn đều là người đạt tới cảnh giới Địa Hải, ở trong Vương thành không có được bao nhiêu thế lực có thể điều động những người như thế này.
Khi những người này tạo thành thế trận bao vây hội đấu giá, một người mặc đồ đen bật ra tiếng cười lạnh, nói: “Ha ha, đây sẽ là một cuộc đấu giá huy hoàng long trọng trong lịch sử!”
Ai mà biết được, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn ở sau đâu!