"Vì triều đình, lão già ta đây thật sự rất hao tâm tổn sức!", dược tế ti khẽ than thở.
Dương Ân hoàn toàn có thể khẳng định rằng, lời này của dược tế ti là phát ra từ đáy lòng. Nếu như đối phương thật sự cất giấu nhiều món tốt như thế để bản thân sử dụng vậy thì sẽ không cần phải lộ ra cho hắn xem rồi.
"Dược tế ti, ông đã vất vả rồi!", Dương Ân nói một tiếng xong thì không chờ nổi nữa mà đi tới chọn lựa dược liệu mà hắn cần.
Dược tế ti cực kỳ hào phóng, căn bản không coi chừng Dương Ân, cứ để hắn tùy ý chọn, ông ta chỉ tự lẩm bẩm một mình: "Thế lực của Dược Vương các vô cùng lớn, lôi kéo rất nhiều luyện dược sư, những luyện dược sư này lại không muốn bị triều đình ràng buộc, vì vậy đều gia nhập Dược Vương các, đó cũng là lý do tại sao Dược Vương các lại lớn mạnh như vậy. Mặc dù Dược Khố cũng lôi kéo một số luyện dược sư yêu nước trung thành, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với đối phương, triều đình cũng không có cách nào có được bọn họ, phía sau bọn họ có người chống lưng, đến mức bọn họ ngày một điên cuồng ngang ngược, không coi triều đình ra gì”.
Cũng không biết Dương Ân có nghe những lời dược tế ti nói hay không, hắn chọn từng cây linh được, hai mắt vừa lóe sáng vừa tự nói: "Sâm Vương ngàn năm, Địa Tinh Căn cũng là vương dược cao cấp..."
Không lâu sau Dương Ân dường như đã quét sạch sẽ, hắn bỏ vào trong túi hơn một ngàn cây linh dược và vương dược, chẳng khách khí với dược tế ti chút nào.
Tiểu Hắc cũng nhân cơ hội đó nuốt vài cây linh dược và hai cây vương dược, nhìn mà Dương Ân cũng cảm thấy đau lòng thay.
Dương Ân đi đến một cái giá hình vuông ở chính giữa, nhìn thấy trong lồng thủy tinh ở đó bày mười mấy cây thiên dược, lập tức kinh ngạc thốt lên: "Quả Khí Vụ, dây Giao Long,..."
Lúc này dược tế ti không bình tĩnh được nữa, ông ta nhanh chóng vụt đến trước mặt Dương Ân rồi nói: "Dương Ân, bảo bối trấn khố không được động vào nhé!"
"Không, dây Khí Vụ và dây Giao Long thì ta phải lấy!", Dương Ân vô cùng kiên định.
Hai loại thảo dược này là dược liệu chính để khôi phục sức khỏe cho phụ thân, hắn đã nhìn thấy rồi thì tất nhiên không muốn bỏ qua.
"Không được, mỗi một cây thiên dược đều vô giá, là thuốc cứu mạng cho Hoàng thất, ngươi không được động vào đâu đấy", dược tế ti nói với vẻ vô cùng kiên định.
"Ta sẽ không lấy không, nếu ta lấy Trú Nhan đan ra để trao đổi với ông thì thế nào?", Dương Ân dụ dỗ.
Dược tế ti lắc đầu: "Không được!"
"Ta lấy thiên dược trao đổi với ông!", Dương Ân trầm giọng nói.
"Ngươi thật sự có thiên dược à?", dược tế ti hỏi.
Dương Ân không chút do dự mà lấy thiên dược từ trong không gian Càn Không ra, thiên dược này được thu thập từ trong không gian núi băng của Băng Lang Cốc. Đây là hai cây thiên dược băng huyền khí và thủy huyền khí, giá trị của chúng cũng không hề kém so với quả Khí Vụ và dây Giao Long ở trước mặt.
Mắt nhìn của dược tế ti cũng không phải tầm thường, ông ta xem xét một lúc rồi nói: "Đổi đi đổi đi! Thiên dược có giá trị tương đương nhau, đổi cũng không lỗ!"
"Yên tâm đi, Trú Nhan đan thì ta cũng viết cho ông, nhưng ông không được truyền ra ngoài đâu đấy!", Dương Ân thấy dược tế ti vui vẻ như vậy thì cũng có qua có lại.
"Tên nhóc này biết đối nhân xử thế đấy!", dược tế ti càng nhìn Dương Ân với con mắt khác.
Trước đây, ấn tượng của ông ta về Dương Ân chính là có tài nhưng cứng ngắc, bây giờ xem ra Dương Ân không hề đơn giản như ông ta nghĩ. Đây là một bá tước trẻ tuổi có trí tuệ có đầu óc.
"Cảm ơn ông đã quá khen, ta lấy nha!", Dương Ân đổi lấy hai cây thiên dược mà hắn cần với vẻ mặt hài lòng.
Sau đó, hắn lại chọn những loại thảo dược khác, dược tế ti cũng không đi theo mà chỉ ba hoa một lúc, dường như đã rất lâu rồi không có ai nghe ông ta nói chuyện.
Sau khi Dương Ân lượn quanh một một thì vơ vét được không ít linh dược và vương dược, cuối cùng lưu luyến mãi không muốn rời xa nơi này.
Thật ra, cũng không phải là dược tế ti không nhìn Dương Ân chút nào, mà ông ta thỉnh thoảng sẽ nhìn lén. Thấy Dương Ân bình thản vơ vét đống thuốc ở đây, trong lòng ông ta chợt cảm thấy đau đớn. Nhưng so với những người ở Dược Vương các thì Dương Ân biết điều hơn, cùng một loại thuốc, Dương Ân chỉ lấy nhiều nhất hai ba cây, sẽ không lấy đi hết mà để lại một phần, cách làm như vậy vẫn là có đạo đức.
Như vậy thì về sau, lúc cần những loại thuốc này, ông ta cũng không đến mức nhất thời không thể tìm thấy.
Dương Ân và dược tế ti cùng nhau ra khỏi tầng hầm, dược tế ti nhắc nhở: "Dược Vương các có lẽ sẽ gây phiền phức cho ngươi nên cẩn thận một chút đấy".
"Cái đám luyện dược sư đó có thể làm nên bão táp gì chứ", Dương Ân phản bác lại.
Luyện dược sư, một đời say mê trên con đường luyện dược, kỹ thuật chiến đấu đúng là không có mấy, Dương Ân cũng không để tâm quá nhiều đến bọn họ.
"Không nghe lời người lớn nói thì chỉ có chịu thiệt thôi!", dược tế ti khẽ thở dài rồi lắc lắc đầu nói.
Dương Ân cũng không giải thích gì thêm, ngay cả Hoàng thất, hắn cũng không sợ, lẽ nào còn sợ Dược Vương các hay sao?
Dương Ân viết cho dược tế ti phương thuốc của Trú Nhan đan, dược tế ti cất đi như kiểu nhặt được của báu.
Mỗi một phương thuốc hiếm đều giống như nhặt được vật báu, phương thuốc Trú Nhan dan này có giá trị không hề kém cạnh so với bất kỳ phương thuốc đỉnh cấp nào, một lúc nào đó sẽ lộ ra tác dụng của nó.
Dương Ân rời khỏi Dược Khố chuẩn bị về nhà, nhưng hắn không ngờ rằng người của Dược Vương các đang canh giữ bên ngoài, chuẩn bị trả thù hắn, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.