Dưới tác động của hai luồng sức mạnh, lực chiến đấu của hai người không phân trên dưới.
Đao mang vỡ tan, quyền kình nứt toạc, đao ý chém về phía Dương Ân, quyền ý đánh về phía Hoàn Tuấn Bác, chẳng người nào chiếm được ưu thế hơn.
Đây chắc chắn là một trận chiến hay, mọi người đều xem đến trố mắt.
Hoàn Tuấn Bác liên tục ra đòn nhưng đều không thể đánh trúng Dương Ân, hắn ta ngày càng bực mình gào lên: “Thanh Luân Hóa Lang Trảm!”
Đây là kỹ thuật chiến đấu cấp Vương cao cấp, vết cắt màu xanh kết tụ thành một con sói xanh đang gầm gừ với ánh trăng, uy lực của đòn tấn công đó trở nên mạnh hơn, đao ý trong đó càng rõ, thậm chí trời đất cũng bị chém vỡ.
Đòn tấn công đáng sợ như vậy mới là lực chiến đấu thật sự mà Hoàn Tuấn Bác nên có.
“Cho ngươi mở rộng tầm mắt với lực chiến đấu thật sự của Hầu gia ta!”, Dương Ân gồng mình lên, trên hai bả vai như được bao phủ bởi vảy, thiên phú cánh tay Man Thần phát huy sức mạnh, mơ hồ có thể thấy một con Man Ngưu xuất hiện phẫn nộ lao về phía sói xanh.
Man Ngưu quyền!
Đây là sự lĩnh ngộ về Man Ngưu mà Dương Ân có được từ trên bậc thang lên trời, đến hôm nay mới triển khai.
Dương Ân không có Man lực của Man tộc nhưng lại có cánh tay Man Thần, như thế đã có thể phát huy được sức mạnh của Man Ngưu quyền rồi, lực công kích về phía trước đó khiến Thanh Lang của Hoàn Tuấn Bác bị đánh tan.
Ầm ầm!
Sói xanh dễ dàng bị nghiền ép đến vỡ nát, Man Ngưu vẫn hung hăng húc mạnh vào người Hoàn Tuấn Bác khiến quần áo của hắn ta đều bị rách, lộ ra bộ đồ tơ tằm màu xanh bên trong, đây là bộ đồ cấp Vương đỉnh cấp, sức phòng vệ đủ để chặn được phần lớn sức mạnh của Man Ngưu quyền, như thế mới giúp Hoàn Tuấn Bác không bị giết chết ngay tại chỗ.
Phụt!
Hoàn Tuấn Bác đập mạnh người vào mép trận pháp, sau đó hộc ra một ngụm máu.
Mọi người thấy thế đều không khỏi xuýt xoa.
“Đây… đệ tử núi Nga Mi lại bị đánh đến mức bị thương, Dương Ân đúng là mạnh quá”.
“Không hổ là trung tướng trẻ tuổi nhất, có thể lập được chiến công lừng lẫy ở biên quan, quả thật không phải là hư danh!”
“Đúng thế, thiên tài như vậy quả là có một không hai, nếu núi Nga Mi bỏ lỡ người này thì là một tổn thất rất lớn”.
“Dương Ân mới có bao tuổi chứ, tương lai phía trước còn dài, nếu lần này không thể gia nhập vào núi Nga Mi thì đúng là có tài nhưng có thời”.
…
Trận chiến của Dương Ân đã chinh phục được vài quan văn, quan võ, dù là Kỷ Lan Du, trong ánh mắt bà ta nhìn Dương Ân cũng hiện lên vẻ tán thưởng.
Những kẻ thù của Dương Ân càng căm thù hắn, chỉ mong có thể xé xác hắn thành trăm mảnh, họ tuyệt đối không thể để Dương Ân tiến thêm một bậc nào nữa, tiềm lực của hắn quá đáng sợ.
Hoàng thượng không thể không thầm thở dài: “Cũng may không trở mặt hoàn toàn với thằng nhóc này, nếu không có thể trẫm là người khó chịu rồi”.
Đường Hiểu Hàm vung tay phấn khích thầm nhủ: “Dương Ân ca giỏi quá”.
Bất cứ phụ nữ nào cũng ngưỡng mộ kẻ mạnh, công chúa cũng không ngoại lệ.
Các thiếu niên, thiếu nữ của học viện Hoàng gia như Phương Siêu, Đường Thần Thành càng ngưỡng mộ hắn, họ biết lực chiến đấu của Dương Ân rất đáng kinh ngạc nhưng chưa bao giờ ngờ được hắn lại mạnh như thế, hoàn toàn vượt xa khỏi sức tưởng tượng của họ.
Sau khi đánh Hoàn Tuấn Bác bị thương, Dương Ân vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, hắn dùng chân phong thần, lao về phía Hoàn Tuấn Bác, sau đó lại đánh ra Man Ngưu quyền, quyền ý mạnh mẽ, Ngưu lực từng đợt đánh thẳng về phía Hoàn Tuấn Bác.
Hoàn Tuấn Bác nào có thể chịu thua, hắn ta là Thiên Kiêu trong rất nhiều thiên tài, lực chiến đấu của hắn ta không chỉ có như vậy, tuyệt kỹ của núi Nga Mi cũng không chỉ có chừng đấy. Trong lúc Dương Ân đang ra chiêu lần nữa thì hắn ta đã sải ra những bước chân linh hoạt nhanh chóng né đòn trong chớp nhoáng.
Thanh Hạc Tung Di!
Thân hình hắn ta như chim hạc sải cánh bỗng chốc bay sang một bên, né được một đợt công kích mới của Dương Ân, cũng chính lúc này hắn ta sử dụng con át chủ bài của mình.
Kỹ thuật chiến cấp Thiên chưa hoàn chỉnh chém rách cả trời!
Huyền khí màu xanh bao bọc cả người Hoàn Tuấn Bác, trên cánh tay hắn ta xuất hiện từng sợi huyền khí điên cuồng lao vào đao Thanh Luân, đao ý nhúc nhích chém về phía Dương Ân cực kỳ đáng sợ.
Nhát chém này được gọi là Liệt Thiên, ý nghĩa chính là muốn chém trời thành từng mảnh, không gì có thể ngăn cản được đao kỹ vừa sắc bén vừa đáng sợ này.
Con ngươi Dương Ân co rút lại, hắn cảm nhận được nhát đao này của đối phương đã dùng ra lực công kích mạnh nhất của vương giả đỉnh cấp, sức phá hủy này tạo ra áp lực không nhỏ cho hắn. Hắn dùng Man thú quyền vẫn có thể đỡ được đòn tấn công này, nhưng hắn do dự một chốc rồi thay đổi cách tấn công, hắn thầm nói: “Ta sẽ dùng ngươi để rèn luyện kiếm ý”.
Ngay sau đó, trong tay hắn xuất hiện thêm một thanh kiếm Xích Tinh, là thanh kiếm mà Tiết Quý rèn ra từ đá Xích Tinh do hắn tặng. Vừa rút thanh kiếm ra, thân kiếm hiện lên tia lửa kỳ lạ, trong đầu hắn bỗng hiện lên một kiếm chiêu không tên mà mấy ngày nay hắn luôn nghĩ đến. Hắn thúc giục kiếm ý, kiếm thuận theo tâm, ý niệm để kiếm điều khiển, một thanh kiếm tuyệt đẹp được rút ra.
Thanh kiếm này vừa được rút ra thì kiếm ý cuồn cuộn quét quanh bốn phía, đao ý cũng bị kiếm ý áp chế, kiếm khí đánh ra bay vụt qua như sao băng, nhát chém làm nứt toạc cả trời đó cũng bị đánh tan, giữa hai bên không thể so sánh với nhau được.
Kiếm kỹ đang nghiền nát đao mang, trận pháp của hoàng cung cũng bị sức mạnh này làm cho biến dạng, cảm giác suýt nữa thì trận pháp cũng không đỡ được hai luồng sức mạnh giao đấu nhau.
Ai thắng ai thua được quyết định bằng chiêu này.