Mục lục
Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần) Truyện huyền huyễn tác giả: Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bẩm báo Hoàng thượng, thuốc này giống với Trú Nhan đan trong ghi chép, hẳn là chính phẩm ạ!”, sau khi kiểm tra xong, dược tế ti liền bẩm báo với Hoàng thượng.

“Không phải chứ, đây thật sự là Trú Nhan đan sao?”, có người không nhịn được mà thảng thốt.

“Trú Nhan đan cấp vương có thể duy trì dung nhan mười năm, còn có công dụng làm đẹp. Hoàng thượng có được loại đan này, tuổi thanh xuân cũng sẽ vĩnh viễn được giữ lại!”, có người lập tức nịnh nọt nói.

“Vậy liệu hiệu quả có thực sự lợi hại như vậy không?”, cũng có người tỏ vẻ nghi ngờ nói.


Hoàng thượng phớt lờ bọn họ, vội vàng nói: “Mau mau dâng đan này lên đây!”

Thế là, có một tên thái giám đã xuống dưới lấy Trú Nhan đan lại dâng lên cho Hoàng thượng.

Dương Ân nhân cơ hội nói: “Giờ Hoàng thượng có thể uống thử, sẽ có hiệu quả rất rõ ràng”.

“Không được, đan này không chừng đã bị hắn động tay động chân vào, nếu Hoàng thượng uống phải...”, Kỷ Mông lại một lần nữa lên tiếng, chỉ là hắn còn chưa kịp nói xong, dược tế ti đã bất mãn chặn ngang: “Kỷ đại nhân là đang nghi ngờ năng lực nghiệm dược của ta sao?”

“Không… không, hạ quan không dám, chỉ là muốn đề phòng bất trắc thôi”, Kỷ Mông nhanh chóng đáp.

Dược tế ti ở trong triều có địa vị cao cả, cùng thuộc hàng Hầu tước giống với Kiều Tam Gia, lại là Dược Vương chân chính, các loại đan dược trong triều đều phải qua tay tế ti, không ai muốn đắc tội với ông ta.

“Hừ, bổn Ti đã ở trong Dược Khố đủ sáu mươi năm, luyện đan suốt năm mươi năm, nếu như ngay cả một viên đan dược mà còn không thể phân biệt được thật giả, vậy chức dược tế ti này, ta không làm nữa vậy”, dược tế ti hừ lạnh nói.

Kỷ Mông nhất thời không dám nói gì nữa, ngay cả thầy của y cũng phải kính trọng người này mấy phần.

Sau khi nhận đan dược, Hoàng thượng đưa lên mũi ngửi thử rồi nhìn về phía dược tế ti hỏi: “Thật sự có thể dùng được sao?” . ngôn tình hài

Dược tế ti cúi người nói: “Sao thần dám lừa gạt Hoàng thượng được ạ, nếu như đan này có gì khác thường, thần nguyện lấy đầu của mình ra để đảm bảo”.

Dương Ân ở bên cạnh nói: “Hoàng thượng sợ thì có thể cho ai đó thử đan trước, nếu như hắn chết, thì xử lý Dương Ân cũng chưa muộn!”, dừng lại một chút hắn lại bổ sung thêm một câu: “Có điều... Trú Nhan Đan tạm thời chỉ có một viên duy nhất, để cho kẻ khác uống rồi, có thể sẽ không còn viên nào nữa”.

Nghe xong lời nói này của Dương Ân, Hoàng thượng vội vàng nhét đan dược vào miệng.

Hoàng thượng đã năm mươi tuổi, dù có thuật trú nhan nhưng vẻ ngoài cũng không chống chọi được sự tàn phá của thời gian, trên mặt đã có nếp nhăn, bình thường còn có rất nhiều quốc sự phải lo liệu, cơ thể ngày một đi xuống, cho dù là thực lực ông ta có cảnh giới vương giả cao cấp thì cũng không thể chịu nổi sự giày vò, Trú Nhan đan này vừa hay có thể giải quyết nhu cầu cấp bách của ông ta.

Nếu đan dược thực sự có hiệu quả, ông ta sẽ lấy lại được dáng vẻ của tuổi ba mươi, các phi tần trẻ tuổi của ông ta nhất định sẽ bị mê hoặc đến choáng váng quay cuồng đầu óc, tới lúc đó lại có thể nạp thêm mấy phi tần trẻ đẹp nữa.

Tất cả mọi người nhìn Hoàng thượng nuốt viên Trú Nhan đan ngay tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ, bọn họ đều muốn xem thử Trú Nhan đan này có thực sự hiệu quả hay không, đương nhiên cũng có người hy vọng đây là một viên thuốc độc, độc chết tên hôn quân vô đạo kia thì càng tốt!

Dương Ân không quan tâm chút nào, đối với đan dược của mình, hắn hoàn toàn có lòng tin, đây là để cho đối phương nếm thử một chút ngon ngọt, nếm thử rồi liền sẽ biết sự lợi hại của hắn. Tới lúc đó sẽ không phải là hắn đưa ra yêu cầu đối với đối phương, mà là đối phương sẽ phải tới cầu xin hắn.

Quả nhiên, Trú Nhan đan này không hổ là đan dược lưu giữ nhan sắc, sau khi Hoàng thượng vận công luyện hóa dược lực, dường như có một luồng sinh lực truyền vào cơ thể, bắt đầu thay đổi các cơ quan chức năng trong cơ thể ông ta, gương mặt của ông ta trở nên tươi tắn hơn, các nếp nhăn cũng từ từ tiêu giảm, da dẻ trở nên có tính đàn hồi hơn, toàn thân tựa như đang phát ra ánh hào quang mới, trong chớp mắt đã trở nên trẻ trung hơn rất nhiều.

“Thoải mái!”, Hoàng thượng đang nhắm mắt không khỏi cảm thán, vẻ mặt hưởng thụ, sảng khoái giống như đang nuốt một viên tiên dược vậy.

“Chúc mừng Hoàng thượng thanh xuân trường tồn, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”, Dương Ân nhân cơ hội quỳ một gối xuống nói.

Từ trước tới nay, Dương Ân đều vô cùng hung hăng càn quấy, vốn không coi Hoàng thượng ra gì, hiện giờ hắn hành đại lễ như vậy, không thể không nói là kẻ này quá biết nắm bắt thời cơ.

Văn võ bá quan đều lộ ra ánh mắt khinh thường nhìn hắn, nhưng cũng không thể không tung hô theo: “Chúc mừng Hoàng thượng thanh xuân trường tồn, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”


Hoàng thượng mở mắt ra, long nhan vui vẻ cười nói: “Ha ha, chúng ái khanh bình thân!”


Thân là một bậc vương giả, ông ta đã cảm nhận được sự phi phàm của đan dược này, cũng nhận thức rõ được những thay đổi trong cơ thể mình, tâm tình của ông ta cũng trở nên tốt hơn bình thường.


Sau khi văn võ bá quan đứng dậy, Hoàng thượng suy tính một lúc rồi nói: “Dương Ân, ở biên ải ngươi đã lập được công lớn, nhưng lại ngang nhiên kháng chỉ, công tội bù nhau, niệm tình ngươi dâng lên Trú Nhan đan có công phân ưu giúp trẫm, thứ cho ngươi vô tội, đồng thời phong làm dược tế ti Vinh Diệu, ngươi thấy thế nào?”


Dược tế ti Vinh Diệu - đây là một chức vụ hữu danh vô thực, cũng giống như đương kim các chủ Dược Vương các, cũng thuộc về dược tế ti Vinh Diệu, nhưng đối phương không cần tham dự chuyện triều chính, hơn nữa còn độc lập bên ngoài triều đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK