Một thiếu niên cưỡi linh quy đang chậm rãi tiến vào hoàng cung, hắn khoác áo choàng màu xanh biển, tóc vuốt ra sau trông rất sạch sẽ mềm mại, trên gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng màu hổ phách mê người, bất luận là cô gái nào khi nhìn thấy hắn cũng sẽ bị thu hút.
Mặc dù hắn không phải là chàng trai hoàn mỹ nhất, nhưng khí chất mà hắn sở hữu lại giống như một tiên nhân, thanh tao động lòng người.
Có rất nhiều thiếu niên cưỡi linh yêu tiến vào tử cấm thành, nhưng sự xuất hiện của hắn là nổi bật nhất, những linh yêu khác đều không dám tới gần con linh quy của hắn, cho nên đều lùi lại nhường đường, để cho hắn chậm rãi một đường tiến thẳng về phía trước.
Các thiếu niên thiếu nữ khác đều ngạc nhiên khi nhìn thấy thiếu niên cưỡi linh quy này.
Tất cả đều đang suy nghĩ không biết thiếu niên này từ đâu tới mà bá đạo đến như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều phải nhường đường cho hắn.
Một cô gái thốt lên trong đám đông: "Hắn là đại sư huynh của Đan viện, Dương Ân".
Thuật luyện đan của Dương Ân đã đánh bại Trình Tân Nhiên, Dược Dịch Khai và Nghê Tử ở Đan viện để trở thành đại sư huynh của Đan viện. Hắn chính là người được phó viện trưởng Trần Diệm công nhận năng lực, cho nên ở trong học viện cũng lưu truyền không ít giai thoại về hắn, và cũng có không ít người ghi nhớ hắn rất rõ.
"Hắn chính là Dương Ân sao? Nghe nói hắn là thiên dược sư trẻ tuổi nhất Đại Hạ ta, cũng không biết có phải thật hay không".
"Đó là chuyện mà phó viện trưởng đích thân tuyên bố, còn có thể là giả được sao? Ngươi nhìn khí chất của hắn đi, thật sự là quá thanh cao rồi".
"Ta nghĩ chuyện đó nhất định là khoác lác. Ta không tin hắn có thể trở thành thiên dược sư, làm được dược vương là đã quá lắm rồi".
"Hắn là luyện dược sư mà vẫn chạy tới đây để tham gia đại hội tỷ võ sao? Hay là hắn chỉ tới xem thôi?"
...
Thính giác của Dương Ân rất nhạy, hắn có thể nghe thấy hết những mẩu đối thoại của đám thiếu niên thiếu nữ ở hai bên, hắn rất muốn lớn tiếng nói với đám người đó rằng: "Hầu tước ta chính là tới đây tranh đoạt ngôi vị võ trạng nguyên đó!"
Nếu không phải hắn đã từng trải qua quãng thời gian tù tội ở sơn ngục và quãng thời gian khó khăn ở trong quân đội thì có lẽ hắn đã thật sự dõng dạc hô lên như vậy rồi, nhưng bây giờ tâm trí của hắn đã trưởng thành hơn, tất nhiên hắn sẽ không ngây thơ mà làm trò đó nữa.
Đúng lúc Dương Ân sắp vượt qua tử cấm thành thì ở phía sau bỗng nhiên có người gọi hắn: "Dương Ân".
Dương Ân nhìn lại thì thấy có ba cô gái đang cưỡi linh yêu tiến về phía mình, cô gái bên phải cưỡi một con ngựa màu xanh lục, trên người cũng mặc y phục màu xanh lục, cô ta có gương mặt khả ái và bộ ngực đầy đặn đến mức muốn thoát ra khỏi bộ y phục. Cô gái ở giữa cưỡi một con hổ, cô ta mặc y phục màu tím, có ánh lửa màu tím nhàn nhạt di động theo mỗi bước chân của cô ta. Cô gái ngoài cùng bên trái thì cưỡi một con sư tử màu xanh lam, trên người cũng mặc y phục màu xanh lam, trên thắt lưng có đeo theo một thanh trường kiếm đính ngọc bích. Cả ba cô gái này đều chạy tới đây để tiếp đón Dương Ân.
Ba cô gái đó chính là Lâm Thê Thê, Nghê Tử và Tào Phần Ny, ba hoa khôi của học viện hoàng gia, cả ba cùng tới đây càng khiến cho khung cảnh thêm phần đặc biệt và diễm lệ.
Nhưng cả ba cô gái còn chưa kịp tới gần Dương Ân thì thú cưỡi của cả ba đã sợ hãi đứng khựng lại, không dám tiếp tục tiến về phía trước.
Yêu khí của con rùa vân bạc quá nồng đậm, khiến cho đám linh yêu đều không dám tới gần nó.
Dương Ân nhìn lại bọn họ, gật đầu cười với bọn họ rồi nói: "Xin chào".
Hắn nhận ra ba cô gái này, nhưng hắn cảm thấy giữa mình và bọn họ cũng không quá thân thiết, cho nên sau khi chào hỏi xong thì hắn liền thẳng thừng đi tiếp.
Tào Phần Ny khá táo bạo, cô ta nhảy khỏi lưng con sư tử rồi đi bộ về phía Dương Ân nói: "Dương Ân, ta có thể ngồi cùng ngươi hay không?"
Một người kiêu ngạo như cô ta mà cũng phải hạ mình để tiếp cận Dương Ân, điều đó cũng đã đủ cho thấy vị trí của Dương Ân hiện tại đã cao cấp như thế nào rồi.
Cả Lâm Thê Thê và Nghê Tử đều không thể ngờ rằng một người luôn để ánh mắt trên đầu như Tào Phần Ny lại có thể làm được như vậy, điều này khiến cho cả hai đều hết sức kinh ngạc.
Dương Ân cười nói: "Xin lỗi, chúng ta không thân nhau lắm đâu".
Dứt lời, hắn liền tăng tốc lao nhanh qua tử cấm thành.
Tào Phần Ny nhìn theo bóng lưng Dương Ân đã đi xa, giậm chân tại chỗ nói: "Ai mà thèm chứ".
"Cô nàng này biết rung động rồi sao?", Lâm Thê Thê thúc ngựa lại gần hỏi.
“Nói lung tung, ta không thèm thích hắn”, Tào Phần Ny dối lòng nói.
Nghê Tử từ phía sau vượt qua nói: "Nếu như không phải vì có khoảng cách quá lớn, thì ta cũng muốn thử xem bản thân có thể trở thành đạo lữ của hắn hay không".
Thanh âm mà cô ta nói ra không nhỏ, khiến cho các thiếu niên xung quanh đều nghe thấy được, ai cũng lộ ra vẻ buồn bực, bọn họ đều mong muốn Nghê Tử nói ra lời này với mình, bọn họ với cô ta cũng không có khoảng cách quá lớn mà.
“Đúng thế, lần đầu tiên ta gặp hắn thì hắn vẫn chưa cường đại đến như vậy, chỉ trong nửa năm mà hắn đã có thể trưởng thành đến mức này, quả là không tầm thường", Lâm Thê Thê thở dài nói.