“Tên ăn mày, buông cô bé đó ra!”, Dương Ân bình tĩnh nở nụ cười nhắc lại, nhìn Lương Âu Khắc rồi nói.
Đôi mắt của Lương Âu Khắc tràn đầy lửa giận, hắn ta nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta giống ăn mày hả?”
“Bên mắt nào của ta cũng thấy ngươi giống ăn mày hết!”, Dương Ân thản nhiên trả lời.
“Ăn nói lung tung, ta ăn mặc đẹp thế này, có khác nào đám công tử quý tộc kia, ta đâu có chỗ nào giống ăn mày!”, Lương Âu Khắc nổi giận mắng mỏ.
Từ nhỏ Lương Âu Khắc đã là ăn mày, đồng thời hắn ta cũng rất ghét thân phận ăn mày, hoặc nên nói là thân phận đó khiến hắn ta cực kỳ tự ti. Lương Âu Khắc rất muốn thoát khỏi thân phận đó nên luôn mặc quần áo mới, không hề có một bộ quần áo cũ nào, ở bên ngoài cũng không có ai coi hắn ta là ăn mày nên tên này không tin thiếu niên trước mặt mình có thể nhìn ra mình là người làm nghề ăn xin.
Dương Ân bật cười: “Ha ha, ăn mày chính là ăn mày, chữ đó khắc trên trán ngươi rồi, dù ngươi có giả bộ nghiêm túc đến đâu, cũng không thể thay đổi được khí chất cùng khổ của ngươi!”
“Không thể nào. Có phải ngươi thấy ta đi cùng đám ăn mày này nên mới nghĩ vậy không?”, Lương Âu Khắc không thể chấp nhận cách nói của Dương Ân.
“Ngươi nói vậy, có nghĩa ngươi không phải ăn mày sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Ta... ta không phải ăn mày!”, Lương Âu Khắc chần chừ một chút rồi đáp.
“Vậy túi vải ở eo ngươi là cái gì?”, Dương Ân chỉ vào túi vải ở eo Lương Âu Khắc nói.
Túi vải ăn mày tượng trưng cho địa vị trong Cái Bang, túi vải của Lương Âu Khắc có ba vạch đen, đại biểu cho việc hắn ta có vị trí chấp sự trong môn phái.
Chỉ cần không mù, là có thể kết luận được Lương Âu Khắc là một tên ăn mày từ chiếc túi vải đặc thù này của hắn ta.
Lương Âu Khắc nhìn chiếc túi vải quanh eo mình, rút ra rồi nói: “Nó... nó chỉ là một cái túi bình thường, chẳng có nghĩa gì hết, ta không muốn làm ăn mày!”
Nói xong, hắn ta liền ném chiếc túi vải xuống đất.
Khi lòng tự trọng bị kích động, Lương Âu Khắc sẽ hành động như vậy, có vài tên ăn mày vẫn chưa bị đánh ngã nhìn thấy thế thì trong đôi mắt lộ ra vài tia bất mãn.
Bọn họ trở thành một thành viên của Cái Bang, trong lòng cảm thấy tự hào với danh hiệu “ăn mày” này, từ lâu, mà Lương Âu Khắc còn là con trai của phó bang chủ, nếu đã ghét ăn mày thì khác nào dè bỉu họ đâu?
“Ngươi vốn dĩ là một tên ăn mày!”, Dương Ân lại kích động Lương Âu Khắc.
“Ta sẽ giết ngươi!”, Lương Âu Khắc thẹn quá hóa giận hét lên, liều chết lao về phía Dương Ân.
Lương Âu Khắc là cảnh giới nhân tướng sơ cấp, trên người có ánh sáng xanh nhấp nháy, lòng bàn tay tỏa ra sức mạnh đang cuộn trào mãnh liệt, đập về hướng lồng ngực Dương Ân.
Lương Âu Khắc dùng hết sức để ra tay, hoàn toàn không nể nang gì Dương Ân, đúng là đầu óc hắn ta không được nảy số, nhưng không có nghĩa hắn ta ngu ngốc thật, bên cạnh Dương Ân còn có hai tên trợ thủ, hắn ta sợ lật thuyền trong mương.
Quả nhiên, trước khi đòn tấn công của Lương Âu Khắc đụng đến Dương Ân thì đã có người chặn lại trước, rút kiếm ra chém hai tay Lương Âu Khắc.
Lương Âu Khắc bị dọa sợ, vội vàng thu tay lại, nếu chậm nửa nhịp, thì chắc hai tay đã bị chém đứt rồi.
“Đáng ghét, ta không dùng binh khí, sao ngươi dám dùng chứ!”, Lương Âu Khắc mắng chửi.
Binh sĩ của của quân đoàn Tử thần không để ý tới Lương Âu Khắc, liên tục giơ kiếm lên chém về phía hắn ta, từng nhát đều tràn ngập sát khí, chém nhát nào nhát đó đều khiến những thứ xung quanh vỡ vụn, khiến cho những người xung quanh nhanh chóng chạy trốn.
Ngải Toa nhân cơ hội đó vội vùng ra khỏi tên ăn mày bên cạnh, chuồn nhanh như một con lươn, nấp sau lưng Dương Ân.
Dương Ân không ngăn cản nàng ta, ánh mắt của hắn còn thoáng một tia kinh ngạc, hôm nay hắn đến đây chính là vì cô bé này.
Cùng lúc đó, Lương Âu Khắc đang bị binh sĩ của quân đoàn Tử thần chém giết, sợ đến mức tè ra quần, hai người đều là nhân tướng sơ cấp, nhưng lực chiến đấu mạnh lại hơn Lương Âu Khắc rất nhiều.
Binh sĩ của quân đoàn Tử thần đều là những người từng xông pha chiến trường, giết rất nhiều Man nhân mới có thể sống sót. Bọn họ còn có tinh thần không sợ chết, những thứ đó đều là thứ Lương Âu Khắc không thể so sánh được.
A!
Lương Âu Khắc phòng thủ quá lâu nên thua chắc rồi, hắn ta bị quân đoàn Tử thần đâm vào lưng và bụng, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, hắn ta kêu gào thảm thiết như mổ heo, khuyết điểm đều bị lộ hết ra ngoài, chỉ đợi binh sĩ Tử thần chém thêm một nhát nữa, Lương Âu Khắc sẽ chết chắc.
“Dừng tay!”, một giọng nói vang lên từ đầu kia của con hẻm, đồng thời có một đạo ám khí bắn về phía binh sĩ của quân đoàn Tử thần.
Binh sĩ của quân đoàn Tử thần phản ứng theo bản năng, mạo hiểm tránh khỏi đợt ám khí đó, nếu như chậm thêm một chút nữa, chắc chắn sẽ bị bắn trúng.
Lương Âu Khắc nhìn thấy người vừa tới, bật khóc rồi kêu lên: “Cha mau tới cứu con, mau tới cứu con, bọn chúng sắp giết con rồi!”
Đã 30 tuổi rồi, vậy mà hắn ta lại khóc lóc như vậy, thật đúng là mất mặt.
Những tên ăn mày khác ngoảnh mặt đi, coi như không quen biết Lương Âu Khắc, trong lòng thầm khinh thường: “Còn không bằng một tên ăn mày!”
Hơn trăm người tới trước vây con hẻm nhỏ, người dẫn đầu lại hét lớn: “Ai dám bắt nạt con trai của phó bang chủ ta, đúng là ăn gan hùm mật gấu thật rồi, còn không mau quỳ xuống xin tha!”