Một vị quân quan uy võ từ trong đám người đi ra. Đó chính là Tưởng Cương Cường, là phó thống lĩnh của Hổ doanh là một trong những chiến doanh mạnh nhất trong quân trấn Man.
Tưởng Cương Cường là một chiến tướng đỉnh cấp, là một nhân vật đỉnh cấp có hi vọng thành Vương trong vòng 10 năm nay.
Nếu gã trẻ hơn vài tuổi thì nói không chừng còn có thể tham gia cạnh tranh thiếu soái.
Ngoài Tưởng Cương Cường đã ra mặt, còn có phó thống lĩnh của chiến Long doanh Hồng Nghĩa Long đứng ra: “Nhóc con, ngươi tới chiến Long doanh của chúng ta đi, thống lĩnh ta sẽ đích thân đưa ngươi đi giết địch”.
Hai chiến doanh lớn này đều là trận doanh có sức mạnh đứng đầu, mỗi bên có mấy chục ngàn người, lực chiến đấu mạnh mẽ vô cùng, có thể gia nhập hai nơi này thì sẽ rất tự hào, vì hai trận doanh này không cần bất kỳ kẻ tầm thường nào.
“Thằng nhãi này may mắn thế!”, quân binh đứng xung quanh thầm kinh hô trong lòng.
Người người làm binh nhưng binh chủng thì lại có 3, 6, 9 loại, binh chủng thấp nhất chỉ có thể làm lính hậu cần ở hậu phương làm việc.
Lính trung đẳng thì có thể ra chiến trường, thuộc binh chủng lực lượng trung kiên trên chiến trường, như bộ binh, trọng giáp binh v.v, thậm chí trên những chiến trường ngàn dặm tập kích bất ngờ, chiến kỵ binh có thể lui có thể tiến, có thể công có thể phòng mới là binh chủng mạnh nhất chân chính, như chiến Long doanh, chiến Hổ doanh và các quân doanh khác.
Mỗi binh lính đều hi vọng mình có thể lên chiến trường giết giặc, đều hi vọng có thể gia nhập chiến đoàn mạnh nhất.
Họ không chỉ dựa vào thực lực mạnh yếu của cá nhân làm vinh mà còn tự hào với chiến đoàn mà mình gia nhập mạnh hay yếu.
Trong những binh chủng không giống nhau, phần lớn đều là chiến kỵ binh được tôn trọng nhất, được chú ý nhất, thì có thể lập được nhiều chiến công, cơ hội thăng chức cũng lớn hơn.
Có thể nói, chỉ cần Từ Tiểu Cường gật đầu đồng ý thì hắn ta sẽ trở thành một thành viên của hai chiến doanh mạnh nhất, tương lai rộng mở.
Từ Tiểu Cường nhìn hai vị phó thống lĩnh phong độ bất phàm, do dự một lát rồi nói: “Ta… ta đã ở trong quân đoàn Tử thần rồi”.
“Quân đoàn Tử thần thì sao, chỉ cần ngươi gật đầu thì sẽ lập tức làm thủ tục cho ngươi để gia nhập chiến Hổ doanh của ta!”, Tưởng Cương Cường ngang ngược nói.
“Tưởng Cương Cường, cướp người như thế thì phải hỏi chiến Long doanh của ta trước rồi hẵng nói”, Hồng Nghĩa Long đáp lời, sau đó gã cười nói với Từ Tiểu Cường: “Nhóc con, gia nhập chiến Long doanh của ta đi. Chiến Long doanh của ta là doanh trại đứng thứ nhất, có thể cung cấp cho ngươi giáp chiến, binh khí, thậm chí cả kỹ thuật chiến tốt nhất”.
“Hồng Nghĩa Long, ngươi thật không biết xấu hổ. Chiến Hổ doanh của chúng ta thua chiến Long doanh các ngươi bao giờ. Những thứ ngươi có, chiến Hổ doanh của ta cũng có”, Tưởng Cương Cường thản nhiên nói.
“Hai vị đừng tranh cãi nữa, ta không gia nhập vào chiến doanh của các ông đâu!”, Từ Tiểu Cường cắt ngang lời nói của họ.
Hắn ta vừa nói xong thì cảm nhận được hai cỗ hơi thở áp bức cực lớn xông tới, khiến hắn ta suýt nữa thì ngã tại chỗ.
“Ta đã có được kỹ thuật chiến của chiến vương Tử thần thì ta sẽ ở lại quân đoàn Tử thần, trở thành chiến vương Tử thần!”, Từ Tiểu Cường rất phong độ mà lớn giọng nhưng lòng bàn tay hắn ta đã đầy mồ hôi, sợ câu nói này sẽ khiến hai vị đại nhân tức giận.
Hai vị phó thống lĩnh do dự một lát thì cũng không ép buộc nữa mà mang theo vài phần thất vọng rời đi.
Còn những người xung quanh cũng nhìn Từ Tiểu Cường bằng ánh mắt “không biết nắm lấy cơ hội”.
Đương nhiên, danh tiếng của Từ Tiểu Cường ngày hôm nay cũng nhận được sự chú ý, vì 10 năm nay, đây mới là người thứ hai có thể giành được kỹ thuật chiến của chiến Vương tử thần.
Mà, sau khi mọi người rời đi, Từ Tiểu Cường nhìn lòng bàn tay của mình thì phát hiện có một đường kẻ màu đen mờ nhạt. Hắn ta không khỏi cười khổ. Tuy hắn ta có được kỹ thuật chiến của chiến vương Tử thần nhưng không ai có thể tưởng tượng được cái giá phải trả cho nó.
Hắn ta thu lòng bàn tay lại, nhìn Dương Ân và Khỉ Gầy đang đi tới, hơn nữa còn khiêu khích Khỉ Gầy mà nói: “Thấy chưa, ta đã đạt được kỹ thuật chiến đấu cấp Vương, còn thực dụng hơn đoạn côn của ngươi”.
Điều này là đương nhiên mà.
Khỉ Gầy hoàn toàn không thèm quan tâm đáp lại: “Vậy thì thế nào, thật sự cho rằng giành được một môn kỹ thuật chiến thì thiên hạ vô địch. Không thì bây giờ chúng ta so chiêu một chút, chơi không?”
Khỉ Gầy tự giành được đoạn côn thì đã tự tin hơn một phần, sớm đã không còn bộ dạng thấp cổ bé họng như ở trong ngục nữa.
“So thì so, sợ ngươi không đủ sức?”, Từ Tiểu Cường đáp lời.
“Các ngươi lợi hại như thế không bằng cùng lên đánh với ta một trận nhé?”, Dương Ân lườm họ.
Lúc này, hai người không dám nói gì nữa.
Sức mạnh của Dương Ân mãnh liệt thế nào họ đã được chứng kiến, ai mà tin được Dương Ân có thực lực chiến sĩ cao cấp, đến nhân tướng trung kỳ còn giết được, nói hắn có thực lực nhân tướng cao cấp cũng có người tin.
Dù hai người họ có được thu hoạch nhưng cũng không đủ để so sánh với Dương Ân, hoặc đợi xem, ai trở thành Vương trước thì mới dám nói có thể tỏ thái độ với Dương Ân.
Dương Ân trầm giọng nói: “Ta còn phải tu luyện kỹ thuật chiến khác, nếu các ngươi rảnh rỗi buồn chán thì đi trước đi”.
Nói xong, hắn cũng không quan tâm đến hai người nữa mà đi tới bia chiến kỹ.
Khỉ Gầy trừng mắt nhìn Từ Tiểu Cường rồi lặng lẽ đi theo Dương Ân.